Cũng chẳng ngồi xuống xem xem Đường Cảnh Nghi ra sao, Tần Tử Văn cứ đứng đó thản nhiên hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng:”Tôi không phải đạo diễn, nên cũng chẳng cần xem diễn xuất của em làm gì, nhưng nếu em đã thích đóng vai nữ chính yếu đuối cần người che chở như vậy, tôi có thể nghĩ đến việc mua cho em một vai diễn. Với khả năng diễn xuất của em tôi nghĩ em sẽ sớm nổi tiếng thôi”
“Em thấy thế nào?”
Việc thấp kém như thế cô không làm.
Đường Cảnh Nghi gắng ngồi lên, cánh tay loạn xạ gỡ bỏ chiếc giày còn lại ra, đôi mắt ngấn nước nhìn chăm chăm vào chân mình, uất ức:”Tử Văn, anh không cần phải nói lời châm chọc như thế đâu. Em tự mình ngã thì tự đứng dậy được, cũng chẳng cần ai phải đỡ cả”
Nói là thế, nhưng dù có cố đến mấy, Đường Cảnh Nghi cũng chẳng thể nào nhấc nổi người lên khỏi mặt đất.
Còn Tần Tử Văn xem ra thì lại có vẻ rất đắc ý, đắc ý vì anh nghĩ mình đã đoán đúng con người cô, đoán đúng vì lần nữa cô bày trò để tranh thủ cơ hội từ anh,…nhưng cô gái này ngốc lắm, anh có thể mắc lừa lần một mà cưới cô về, lần hai mắt nhắm mắt mở về Đường gia cùng cô, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ có lần thứ ba.
Mãi Đường Cảnh Nghi vẫn chật vật tìm cách mà đứng lên, nhưng thật sự nếu ko có người đỡ hay có thứ gì đó làm điểm tựa cô chẳng thể nào dùng sức mình mà đứng lên được cả.
Bấy giờ cô cũng chẳng dám mở miệng nhờ Tần Tử Văn. Bất lực, hai hàng lệ kiêu xa rời khỏi mi mắt chảy dài xuống má biến mất nơi không trung.
Đường Cảnh Nghi từ bé đến lớn rất ít khi khóc, hầu như những lần cô khóc chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà chẳng hiểu vì sao từ ngày nảy sinh tình cảm với Tần Tử Văn cô lại một mình khóc rất nhiều, lúc mà anh không còn quan tâm cô như trước kia nữa cô khóc, nhìn anh cùng một người con gái khác ôm ôm ấp ấp cô cũng khóc, có những đêm vì không ngủ được nhớ anh cô lại dùng nước mắt để tự an ủi và lau khô nỗi vấn vương trong lòng mình…..
Hôm nay, sau bao nhiêu năm cuối cùng Tần Tử Văn lại trực diện đủ tỉnh táo để nhận thấy rằng cô đang khóc, anh vốn sợ nước mắt của cô.
Anh biết trước đây cô vẫn là một cô bé hay cười, ngã đau cô cũng chưa bao giờ khóc, chỉ duy nhất một lần anh chứng kiến cô khóc đến nổi viêm hết cả mắt là lần mẹ Đường mất mà thôi.
Hiện tại nhìn cô thật tàn tạ hệt như năm đó vậy, lòng anh lại có chút xót, anh đã từng thề rằng đó là lần duy nhất anh đứng nhìn Đường Cảnh Nghi khóc, sau này dù có bất cứ chuyện gì anh cũng sẽ khiến cô cười, một giọt nước mắt cũng không được phép xuất hiện.
Ấy vậy mà hôm nay chính anh lại là người làm cho cô khóc.
Anh thất hẹn, anh chẳng còn là chàng trai năm ấy của riêng Đường Cảnh Nghi nữa rồi.
“Mặt Trời Nhỏ em sao thế…?”
Tần Tử Văn cảm thấy bản thân mình có chút khó chịu, không tự chỉ được mà khom người định đỡ lấy cô.
Nhưng có chút chậm trễ thì phải, đâu đó có một chàng trai khác đã nhanh hơn, ngồi xuống chỗ cô, một tay đỡ lấy người cô, tay còn lại tự ý mà lau đi nước mắt trên mặt cô.
Người này thật ra Tần Tử Văn cũng rõ, anh ta là Triệu Minh trước đây là con nuôi nhà họ Đường, nay là con trai cả nhà họ Triệu, tuy vị thế không thể so với Đường gia hay Tần gia nhưng cũng là một gia tộc có tiếng tâm trong giới kinh doanh. Tần Tử Văn cũng phải thừa nhận Triệu Minh là một người rất có tài, anh ta là người duy nhất có thể lấy đi miếng bánh từ trong tay Tần Tử Văn một cách rất dễ dàng.
Nhìn Triệu Minh đang ôm ấp vợ mình trong tay, lòng Tần Tử Văn bỗng lại có cảm giác mất mác đến khó tả.
Triệu Minh đang chuẩn bị bế người Đường Cảnh Nghi lên, Tần Tử Văn liền đi đến bất ngờ hất mạnh Triệu Minh, làm anh ta ngã nhào ra đất, một lực Tần Tử Văn nhấc bổng cả người Đường Cảnh Nghi lên trong sự ngỡ ngàng ngạc nhiên của cả hai.
Một luồng suy nghĩ bổ quay trong đầu Đường Cảnh Nghi, cô thật sự không thể nào lí giải được hành động này của anh là có ý gì.
Không phải mới lúc nảy anh còn nói rằng cô đang đóng kịch sao?
Sao bây giờ lại…?
“Đường Cảnh Nghi”
Dòng suy nghĩ còn đang mãi mê tung tăng chạy nhảy thì bị giọng nói của Tần Tử Văn chắn ngang, Đường Cảnh Nghi cả người chèm nhem hướng mắt lên người anh chờ đợi.
Chết tiệt!
Lại lần nữa cô dùng cặp mắt này nhìn anh.
Tần Tử Văn anh chính là không thể làm chủ được trước ánh mắt này. Anh cũng không hiểu nổi bản thân mình, tại sao lại có thể rung rinh trước ánh mắt này được cơ chứ?
Nhưng anh cũng phải thừa nhận ánh mắt của Đường Cảnh Nghi thật sự rất mê người. Nó dường như có một sức hút vô hình nào đó chỉ cần khi một ai đó nhìn vào liền bị lạc trong đó mà chẳng bao giờ tìm thấy lối ra.