Lồng ngực trống rỗng, tim co rút thắt chặt từng cơn, Tần Tử Văn nhìn cha mình ngờ nghệch:”Cha….con….”
Ông Tần cười hiền từ nhìn đứa con trai của mình:”Tử Văn đừng vội, con cứ từ từ mà suy nghĩ”
Nói rồi ông Tần xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên vỗ vỗ vào bờ vai to lớn của Tần Tử Văn như lời cảnh tỉnh.
Nhìn theo bóng lưng của cha mình đâu đó Tần Tử Văn vẫn còn nghe thấy văng vẳng bên tai lời của ông. Mắt mung lung vô định, ngớ người ngẫm một hồi lâu, khép mi, Tần Tử Văn đưa tay day day lấy thái dương đầy vẻ mệt nhọc.
Anh phải làm như thế nào đây?
…..
Sau khi nói chuyện với Tần Tử Văn xong, ông Tần cũng quay trở lại phòng bệnh của Đường Cảnh Nghi, vừa mở cửa bước vào đã thấy hai mẹ con nói gì đó với nhau rất vui vẻ. Ông cũng lấy đó làm vui mà đi đến chỗ hai mẹ con đặt tay lên vai vợ mình:”Hai mẹ con nói gì mà có vẻ vui thế?”
Bà Tần vòng tay nắm lấy tay chồng mình, mắt vẫn hướng về Đường Cảnh Nghi.
“Tôi với con bé ôn lại chút chuyện ngày trước thôi”
“Còn ông với….”
Định nhắc đến Tần Tử Văn, thì lời bà Tần bỗng nhiên lại đứt quãng, cười khó xử bà nhìn sang Đường Cảnh Nghi, thấy cô vẫn bình thường bà nói nốt:”….sao rồi?”
“Cha con tâm sự chút thôi mà”
Chợt nhớ ra gì đó, ông Tần lên tiếng:”Nghi Nghi, con nghỉ ngơi đi. Cha mẹ qua chỗ cha con một chút”
Phải rồi, cha Đường của cô, tối hôm qua cha còn chưa tỉnh, sao cô có thể quên được chứ?
Đường Cảnh Nghi vén chăn:”Cha mẹ, con đi với hai người”
Vừa định bước xuống giường, bà Tần đã nắm lấy cổ tay Đường Cảnh Nghi:”Con còn chưa khỏe đừng đi lung tung”
Đường Cảnh Nghi mỉm cười gỡ tay bà Tần ra:”Mẹ không sao đâu, con vẫn có thể đi được mà, đừng lo cho con”
“Nghi Nghi, con nghe lời ta đi được không?”
“Mẹ…”
Bà Tần đứng lên, cương quyết nhìn Đường Cảnh Nghi, mặc cô nỉ non:”Cứ quyết định vậy đi. Không được cãi lời ta”
Bà Tần vội cầm lấy túi xách, nhanh chân bước đi. Đi gần tới cửa bà lại chợt nhớ ra mà xoay người nhìn lại:”Nghi Nghi, nếu Tử Văn nó ức hiếp con cứ gọi cho ta, đừng ngại việc nó là con trai ta mà giấu giếm để rồi phải chịu khổ nghe chưa”
Nhìn theo bóng lưng cha mẹ Tần, Đường Cảnh Nghi mỉm cười, thì ra ngoài cha cô và Triệu Minh ra vẫn còn có những người yêu thương cô nhiều đến như thế. Cô tự cảm thấy bản thân mình thật may mắn.
Nhưng rồi nụ cười ấy duy trì chẳng được bao lâu đã tắt liệm đi, khi mà Tần Tử Văn mở cửa bước vào. Đường Cảnh Nghi có phần sợ sệt vội chui tọt vào chăn nằm gọn xuống giường.
Nhìn hành động của Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn nhíu mày, đi đến một lực kéo phăng chiếc chăn trên người cô ra ném sang một bên, lạnh giọng:”Trốn cái gì?”
Như bị mấy đi lá chắn, cả người Đường Cảnh Nghi trống huơ trống hoác chẳng có thứ gì để bám víu mà láo liên nhìn xung quanh.
Để mắt đến Đường Cảnh Nghi, Tần Tử Văn xê dịch đến chiếc tủ đầu giường, cầm mấy viên thuốc khi nảy lên đưa đến trước mặt cô cùng cốc nước:”Em vẫn chưa uống thuốc”
Thoáng chốc chần chừ, Đường Cảnh Nghi chồm người lấy thuốc từ trong tay Tần Tử Văn bỏ vào miệng. Chưa kịp uống nước, vô tình thuốc đã đẫm nước bọt mà tan ra, khoang miệng cô trở nên đắng ngắt không nhịn được mà nhăn mặt.
Tần Tử Văn bỗng dưng lại cười, nhìn cô chẳng khác lúc nhỏ là mấy, rất sợ uống thuốc, sợ cả vị đắng của thuốc, từ trong túi quần anh lấy ra một cục kẹo, bóc vỏ đưa đến miệng cô:”Há miệng”
Đường Cảnh Nghi có chút ngạc nhiên, ba năm rồi kể từ khi anh quen Phương Tiểu Kiều cô cứ nghĩ Tần Tử Văn sẽ quên đi hết những điều nhỏ nhặt thuộc về Đường Cảnh Nghi cô nhưng có lẽ anh vẫn còn nhớ thì phải. Nhớ cô sợ vị đắng của thuốc, nhớ dùng kẹo để dỗ ngọt cô, đặc biệt vẫn còn giữ thói quen đem theo kẹo bên mình.
Đường Cảnh Nghi bây giờ có chút vui thì phải, cô há miệng ngậm lấy viên kẹo từ tay Tần Tử Văn, vị ngọt của kẹo liền hòa tan trong khoang miệng lập tức xua tan đi vị đắng của thuốc, hài lòng Đường Cảnh Nghi mỉm cười mãn nguyện.
Trộm nhìn Tần Tử Văn, lòng do dự, cô muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Tinh mắt, Tần Tử Văn mở lời:”Muốn nói gì?”
Giật mình, Đường Cảnh Nghi ngước nhìn Tần Tử Văn:”Hả?…À!…Tôi muốn hỏi anh là tôi có thể về Đường gia chăm sóc cha mình một thời gian không? Ông ấy vừa mới phát bệnh, tôi….”
“Tùy em”
Nhận được sự đồng ý của Tần Tử Văn, nhưng lòng Đường Cảnh Nghi lại nghi hoặc so với tưởng tượng của cô thì không phải quá dễ dàng rồi sao? Liệu anh có đang tính toán điều gì nữa không?
“Khi nào xuất viện em gọi cho Vệ An bảo cậu ấy đến đón em. Tôi có việc phải đi trước, em tự chăm sóc cho mình đi” Lòng Đường Cảnh Nghi còn chưa hết hoang mang lại nghe tiếng Tần Tử Văn vang lên.
Cô ấp úng:”Anh…”
“Em yên tâm tôi không đụng đến Triệu Minh của em đâu”
Nói rồi Tần Tử Văn một mạch rời đi.
Tâm rối loạn muôn vàng câu hỏi chờ được giải đáp Đường Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng anh.