Ngay từ giây phút bước ra khỏi phòng của Hữu Thiên, Vũ Hân đã tự nhủ rằng từ giờ cô sẽ cẩn thận trong mọi hành động
của mình. Cô sẽ giữ khoảng cách nhất định với Hữu Thiên. Trước cô không hay để ý tới mấy thứ này lắm, nhưng giờ khi đã bị dằn mặt hai lần cô cũng dần nghiệm ra. Rất có thể vào lúc cô lơ là nhất thì Ngọc Trinh sẽ xuất hiện và lại chứng kiến một cảnh tượng không hay nào đó. Cô không tin rằng tổng giám đốc anh minh của Red Ocean sẽ bỏ qua mấy lời rỉ tai của cô em họ.
Đang loay hoay sắp xếp một cuộc hẹn với đối tác mới của W thì chuông điện thoại của Vũ Hân rung lên bần bật. Nhìn vào màn hình là một số máy đẹp như mơ, có điều lại lạ hoắc. Tính không nhấc máy nhưng thấy đầu dây bên kia kiên trì gọi lại, cô mới ấn nút nghe.
– Alo.
Đầu dây bên kia im lặng. Vũ Hân đành phải nhắc lại, giọng điệu có chút bực dọc.
– Alo, ai ở đầu dây bên kia đó? Gọi mà không nói gì là sao? Này, anh hay chị gì…
– Là tôi.
Giọng nói trầm trầm mang theo một tâm trạng u ám vang lên làm Vũ Hân dừng câu nói của mình lại. Cô nhét chúng trở vô miệng mình rồi nuốt ực một cái cho trôi xuống ruột.
Cái tiếng kia cô nghe thấy quen quá nhưng không biết là ai nên đành phải hỏi:
– Xin hỏi, ai đó ạ?
– Tôi là tổng giám đốc của cô, Phan Mạnh Nguyên.
Người đó dừng một chút rồi mới nói. Ba chữ cuối được được gằn giọng khiến nó vang lên trong điện thoại nghe thật đáng sợ. Vũ Hân rùng mình nuốt khan, mặt cô xanh lét, mồ hôi túa ra lạnh toát hệt như là đang thấy Mạnh Nguyên trừng mắt nhìn mình vậy.
– À, sếp tổng.- Vũ Hân cười cười, giọng nói bay bổng. Dù lúc này Mạnh Nguyên không thấy được cô cười nhưng cô vẫn phải để anh cảm nhận được là cô đang cười, đang rất hứng khởi.- Sếp gọi tôi có việc…
– Sao cô dám không nhấc máy khiến tôi phải gọi lại một lần nữa?
Nhận được sự tức giận qua giọng nói. Vũ Hân méo mặt chửi thầm mình quá ngu. Dù có là tên điên nào trêu đùa thì cũng nên nhấc máy chứ. Chậc chậc, kì này cô chết với sếp rồi. Hôm rồi vừa đùa anh một câu, anh đã nổi giận. Giờ cô lại còn gây ra tội tày đình này nữa. Nếu lúc này cô có hứa hon ngày nào cũng chăm hoa cho phòng anh thì chưa chắc anh đã rộng lượng mà tha cho cô đâu.
– À, ban nãy tôi đi vệ sinh nên…
– Đi vệ sinh cũng phải cầm điện thoại theo chứ.
– …
Vũ Hân im luôn. Có quy định nào của công ty là bắt nhân viên đem điện thoại theo người 24/24 chứ? Mà cớ sao anh lại mắng cô vì cái chuyện chẳng đâu vào đâu như thế. Hơn nữa cô thấy anh hơi… vô duyên. Ai lại ngồi trong nhà vệ sinh để giải quyết nỗi buồn của bản thân mà lại nhận điện thoại của sếp bao giờ. Thứ nhất là tụt cảm hứng, khiến quá trình giải quyết không được diễn ra thuận lợi. Thứ hai là… nhỡ có một vài tiếng động không hay lọt vào điện thoại, chui thẳng vào tai sếp thì lúc ấy giải thích làm sao? Tìm lý do gì để biện mình cho bản thân mình bây giờ? Anh nghĩ mặt cô dày tới mức ấy à???
– Mà ban nãy cô hỏi… tôi là ai?
– Là do tôi không có số của sếp cho nên mới…
Giọng Vũ Hân lí nhí dần rồi im bặt. Sao tự dưng cô lại như con chuột, chui rúc trốn tránh con hổ là sếp tổng thể này? Xưa nay Dương Vũ Hân có bao giờ sợ hãi người khác bao giờ đâu. Sao hôm nay lại rụt cổ như con rùa thế? Thật là mất mặt, quá mất mặt.
Trước mặt Hữu Thiên cô hùng hổ, mạnh dạn, tự tin bao nhiêu thì giờ, dù là đang nói chuyện qua điện thoại với sếp Nguyên thôi, cô cũng thấy mình không có chút dũng khí nào hết. Cô hoàn toàn bị giọng nói lạnh băng đầy tà khí kia át vía, làm cho sợ hãi, hồn bay khỏi xác trốn chạy mất rồi.
– Cô không có số của tôi?- Giọng nói có chút kinh ngạc.- Sao lại không có số của tôi?
Phải, phải, cô không có số của anh. Làm sao cô có số của anh được cơ chứ? Mà hà cớ chi lại phải có số của anh làm gì? Cô chẳng phải thư ký cũng không phải trợ lý của anh. Cô cũng không làm công việc gì liên quan tới sếp tổng là anh hết. Nên việc cô không có số của anh là hoàn toàn bình thường. Anh không có cớ gì để mắng cô hết. Đúng, nếu anh mắng cô sẽ bật lại anh. Đúng thế, cô không thể bị đàn áp được.
– 5h tại quán café Du Miên.
Mạnh Nguyên cúp máy ngay trong khi Vũ Hân chưa nói được câu nào. Vũ Hân nhìn vào chiếc điện thoại trên tay miệng lẩm bẩm.
– Sếp tổng, anh… hẹn hò với tôi sao?
Mạnh Nguyên chẳng cho cô thời gian suy nghĩ về việc nên đồng ý hay không. Anh nói như thể… đó là bắt buộc vậy. Vũ Hân lắc mạnh đầu để trở lại với hiện thực. Cô nhanh tay bấm số cho Mạnh Nguyên để… từ chối anh.
– Sao nữa?
– Tôi không thể đi gặp sếp được.
Giọng nói của Vũ Hân rất quả quyết khiến Mạnh Nguyên im một lúc. Cô nắm chặt tay để giữ vững sự kiên định của mình. Dù có bị dọa nạt thì nhất định cô vẫn sẽ từ chối đi gặp anh.
– Lý do.
– Tối nay tôi có hẹn với Hữu Thiên đi gặp đối tác.
– Bên đó không ai đi được hay sao mà cô lại phải đi?
– Có nhưng công việc này là của…
– 5h ở Du Miên, không nói nhiều.
Lại một lần nữa Mạnh Nguyên dập máy với cái giọng bề trên đầy uy quyền ấy. Vũ Hân nắm chặt điện thoại, muốn lẳng cái máy xuống đất cho bõ tức nhưng nghĩ tới giá trị của nó nên thôi. Cô tức tối nhìn vào màn hình điện thoại rồi lẩm bẩm mấy câu như chửi thầm Mạnh Nguyên.
Chết tiệt, anh ta nghĩ anh ta là ai mà dám ra lệnh cho cô phải làm thế này, phải làm thế kia?
Anh ta nghĩ mình là sếp tổng nên thích làm gì cũng được à?
Anh ta nghĩ anh ta là thánh nhân, ai ai cũng phải nghe anh ta sao?
Không biết ở công ty này đã có bao nhiêu người bị anh đàn áp cái kiểu ấy rồi. Được, đã vậy giờ sẽ có người đứng lên chống lại anh. Cô sẽ làm dậy sóng cả công ty này, đòi bằng được sự công bằng cho nhân viên công ty.
Ý chí của Vũ Hân đang dâng lên hừng hực thì Lý Mỹ Phương, hoa hậu kiêm trưởng Ban thư ký của Red Ocean mở cửa bước tới trước mặt cô. Vũ Hân ngây người trước vẻ đẹp của cô gái trước mặt. Khuôn mặt được make up cẩn thận, đôi mắt sáng, chiếc mũi cao, đôi môi đỏ cộng thêm thân hình quyến rũ. Vũ Hân là nữ giới mà còn ngây ngất thì nam giới sẽ ra sao. Cô phải công nhận một điều rằng Bộ phận Thư ký & văn phòng của Red Ocean tuyển toàn mĩ nhân. Cô là người ưa nhìn mà đứng trong hàng ngũ của phòng ban ấy còn thấy xấu hổ. Lúc ấy cô mới thấy mình có thành kiến Mạnh Nguyên hơn vì cớ sao anh chuyển cô vô đó để hành hạ cô như vậy. Đúng là một tổng giám đốc vừa bá đạo, vừa háo sắc.
Mỹ Phương mỉm cười thân thiện rồi thông báo.
– Chào cô, Vũ Hân.
– À, chào chị!- Vũ Hân gật đầu.
– Tôi sang đây để báo với cô rằng cuộc hẹn tối nay của sếp Thiên tôi sẽ đi nên cô có thể về được rồi.
Nhìn hàm răng đều mà trắng sáng của Mỹ Phương, Vũ Hân lại há hốc miệng. Không phải bị hàm răng làm cho lóa mắt mà là vì… lời nói vừa rồi của cô ấy kìa.
Cô ấy vừa nói tới… cuộc hẹn tối nay của Hữu Thiên.
Người đi… là cô ấy chứ không phải cô?
– Chuyện này là sao?
– À, Phan tổng đã đích thân gọi điện cho tôi.
Phan tổng?
– Phan tổng là ai?- Vũ Hân nghiêng đầu làm Mỹ Phương bật cười gượng gạo.
– Cô Vũ Hân, cô hiện đang làm việc ở Red Ocean mà lại không biết Phan tổng là ai sao?
– …
Thôi không cần nói gì thêm nữa, Vũ Hân đã hiểu. Anh ta thật tiểu nhân. Ép cô đi gặp anh ta bằng cách này sao? Quá đê tiện. Lại còn đích thân điều người nữa chứ. Đã vậy lại còn là trưởng bộ phận thư kí của Red Ocean nữa chứ. Anh ta bắt cô Lý Mỹ Phương xinh đẹp chuyên lo việc cho HĐQT của Red Ocean đi gặp đối tác của… W, công việc mà cô hay làm. Anh ta đúng là lộng hành, đúng là ép người quá đáng mà.
– Phan tổng còn nhắn rằng cuộc hẹn liên quan tới tính mạng của cô.- Mỹ Phương nhìn Vũ Hân rồi gãi đầu.- Tôi không hiểu lắm nên truyền đạt y lời của sếp cho cô.