– Phong cách của bà vẫn thế nhỉ!
Mỹ Kim đứng khoanh tay nhìn Vũ Hân chọn đồ rồi bình phẩm. Nguyên chỗ túi lỉnh kỉnh để dưới đất kia là của Vũ Hân. Nào quần, nào áo, nào váy. Mỹ Kim quả thực không hiểu sao Vũ Hân lại có niềm đam mê với shopping tới như thế.
– Không thể mãi nhàm chán với đen và trắng được.- Vũ Hân giơ một chiếc váy màu cam lên làm Mỹ Kim rùng mình.- Hôm nay đi gặp Mạnh Nguyên, bà nên mặc đẹp một chút đi.
– Gặp người yêu bà thì sao tôi lại phải mặc đẹp?- Mỹ Kim bất bình.
– Thì phải để lại ấn tượng tốt chứ.
– Vũ Hân! Bà có ý đồ gì thế?
Vũ Hân mắt chớp liên tục. Cứ khi nào bối rối và bị ai đó phát hiện ra kế hoạch của mình cô đều có hành động như vậy. Và tất nhiên không phải là Mỹ Kim không biết điều đó. Mỹ Kim quá hiểu Vũ Hân, cô đi guốc trong bụng cô bạn này rồi nên chỉ cần vài lời nói và hành động kì cục là cô có thể đoán được ra ngay.
– Hân!
– Ừ thì… tôi muốn giới thiệu cho bà…
– Dẹp cuộc hẹn hôm nay đi.
Mỹ Kim đanh mặt rồi quay người đi luôn. Vũ Hân không quá bất ngờ với thái độ đó nhưng cô cũng đã nhanh tay mà túm Mỹ Kim lại.
– Bà cứ gặp đi đã, nhỡ đâu bà lại thích thì sao?
– Không có gặp gỡ gì hết. Hủy hẹn đi!
– Kim!- Vũ Hân nghiêm giọng, cô dồn lực vào bàn tay và nắm chặt khiến đôi chân mày Mỹ Kim nhíu lại.- Bà đừng có như vậy nữa. Đừng sống như vậy nữa…
Mỹ Kim từ từ quay lại rồi nhìn Vũ Hân. Trước đây dù có cãi nhau, cô và Vũ Hân cũng không bao giờ nhìn nhau bằng ánh mắt này. Vũ Hân cũng chưa bao giờ khiến cô đau như vừa nãy. Cô cũng hiểu Vũ Hân đang nghĩ gì. Cô hiểu rằng Vũ Hân đang bị dằn vặt bởi cô lúc nào cũng chỉ lo cho Vũ Hân. Vũ Hân sợ mình sẽ làm ảnh hưởng tới Mỹ Kim nên mới hành động như thế. Cô hiểu tất cả, cô quá hiểu Vũ Hân. Có điều cô không hề muốn Vũ Hân làm như thế này.
– Bà đừng làm vậy nữa. Tôi không thích như thế.- Mỹ Kim nói.
– Bà phải gặp thì mới biết được chứ.
– Tôi sẽ không rung động đâu, bà đừng làm mấy việc vô ích.
Vũ Hân sẽ chẳng thể nào biết được những xúc cảm nhỏ nhặt trong lòng Mỹ Kim. Cô sẽ không thể hiểu Mỹ Kim đã mất rất rất nhiều thời gian để có thể mạnh mẽ như bây giờ. Những thứ được gọi là tình yêu ấy, cô thực sự không muốn biết tới nữa. Cô từng nghe người ta nói rằng khi cảm thấy cuộc đời này trở nên bế tắc và không còn lối thoát thì tình yêu sẽ là con đường duy nhất mở ra. Nhưng với cô, tình yêu vốn là thứ xa xỉ và cô không bao giờ muốn chạm tới.
– Kim.- Vũ Hân mím môi.- Vì tôi mà đi đi. Hãy vì tôi mà thử một lần đi có được không…
Giờ đây giữa hai người con gái đó đã đi xa hơn mức gọi là bạn thân. Thậm chí hơn cả chị em ruột thịt. Để có thể hi sinh ch
o nhau nhiều như thế, để có thể dựa vào nhau khi cần như thế, họ thực sự coi nhau là một phần của cuộc sống. Mỹ Kim đã thay đổi bản thân để có thể bảo vệ Vũ Hân và ở bên cạnh cô. Vũ Hân cũng đã vì Mỹ Kim mà làm biết bao chuyện. Với họ chỉ cần việc mình làm khiến nụ cười trên môi người còn lại xuất hiện thì việc đó có khó tới mấy cũng sẽ làm được thôi.
…
– Đó là ai vậy?- Mỹ Kim hỏi khi cô và Vũ Hân bước qua cánh cửa của nhà hàng D’House.
– Bạn thân của Mạnh Nguyên!- Vũ Hân cười.- Tôi không biết đó là ai chỉ thấy Mạnh Nguyên nói người đó rất được, cũng không chắc người đó sẽ làm bà rung động nhưng… nếu làm bạn thì chắc là được thôi.
– Những mối quan hệ với đàn ông thường chỉ là lợi dụng nếu đó không phải là yêu.- Mỹ Kim nói khiến Vũ Hân quay sang nhìn cô một cách kì lạ.
– Bà đừng có mà nghĩ tiêu cực như thế chứ!- Vũ Hân nhăn nhó.
– Ừ, tôi chỉ đùa thôi!- Mỹ Kim cười nhẹ.
Cả hai tiến vào trong với tâm trạng thoải mái. Một phần cũng là vì không gian ở D’House quá độc đáo và ấm cúng.
Những hồi ức của gia đình, những khung cảnh của Sài Gòn được lưu giữ qua những bức ảnh đen trắng của người chủ nhà hàng này. Sự mộc mạc thể hiện qua chất liệu thiết kế hoàn toàn bằng gỗ với sàn, cầu thang, bàn ghế, nhưng thật ấm áp, sang trọng qua vài chi tiết là các bức tranh sơn dầu, đèn trần, kiểu dáng bàn ghế hay quầy bar…
Vũ Hân nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Nguyên thì liền mỉm cười. Cô vẫy tay với anh rồi đi nhanh hơn tới chiếc bàn ở khu VIP bởi cô muốn xem xem người bạn tuyệt vời mà Mạnh Nguyên nói là ai. Và đó quả thực là người mà cô không ngờ tới. Cho dù muốn mắng Mạnh Nguyên ngay lúc ấy thì cô vẫn phải cố nở nụ cười thường ngày.
– Hello!!- Vũ Hân cười nhẹ.
– Đây là bạn thân của em, Mỹ Kim!
Vũ Hân không hề biết rằng cái người mà Mạnh Nguyên tin tưởng để giới thiệu cho Mỹ Kim chính là Thành Nam. Nếu biết trước đó là giám đốc kinh doanh của công ty cô thì không đời nào cô đồng ý. Dù rằng Mạnh Nguyên nói người đó rất được và khá hoàn hảo. Nhưng người bạn hoàn hảo mà Mạnh Nguyên nói lại là Thành Nam thì cô quả thực không thấy yên tâm một chút nào. Vũ Hân biết Mỹ Kim là một người rất khó để bị chinh phục nhưng cũng vẫn không thấy thoải mái. Cô có thể hiểu được Mỹ Kim đang nghĩ gì nhưng Thành Nam thì không. Cô không chắc rằng Mỹ Kim sẽ không gây chú ý với Thành Nam. Anh vốn là một người đàn ông lạnh lùng nhưng hào hoa. Số phụ nữ vây quanh anh nhiều không đếm xuể. Đặc biệt là những cô gái có vẻ ngoài cởi mở nhưng bí ẩn như Mỹ Kim sẽ rất dễ gây ấn tượng với anh và khiến anh sẽ có cảm giác muốn được chinh phục. Nếu tính trên phương diện bạn bè, anh là một người đàn ông rất tuyệt, rất hết lòng vì bạn. Nhưng về vấn đề tình cảm, Vũ Hân không nghĩ rằng những người xung quanh mình, đặc biệt là Mỹ Kim sẽ nảy sinh tình cảm với một người phức tạp như thế.
Mỹ Kim gật đầu và cũng mỉm cười nhẹ. Nhưng ngay khi cô đứng cạnh Vũ Hân và đối diện với hai người trước mặt mình, nụ cười đó đã biến mất. Điều đấy cũng vô tình khiến nụ cười đang nhếch lên của người đối diện trùng xuống. Ánh mắt đó cũng giống như Mỹ Kim, đó là ánh mắt không thể tin được.
– Mỹ Kim, đây là Mạnh Nguyên và Thành Nam!- Vũ Hân gượng gạo giới thiệu.
– Xin chào!- Mạnh Nguyên trông có vẻ rất hứng khởi khi Vũ Hân nói sẽ giới thiệu anh với bạn thân của cô.
Thành Nam không hiểu sao mình lại không thể mở miệng nói một câu “chào” vào lúc ấy. Thứ duy nhất anh làm được là nhìn thẳng vào Mỹ Kim và chỉ nhìn cô. Bởi hành động tiếp theo của cô là hành động mà anh không bao giờ nghĩ tới.
– Rất vui được gặp anh!
Một nụ cười tuyệt đẹp kèm theo là cái nheo mắt hiếm thấy. Vũ Hân cũng phải bất ngờ với màn chào hỏi đầy hốt hoảng này. Bàn tay giơ ra chờ đợi được nắm lấy của Mỹ Kim vẫn lơ lửng giữa không trung. Thành Nam đưa mắt nhìn bàn tay của Mỹ Kim nhưng không hề có ý định nắm lấy. Anh lạnh lùng ngồi xuống mà chẳng nói tiếng nào. Mỹ Kim chợt nhún vai rồi cười nhẹ.
– Có lẽ là anh không thích bắt tay.
Vũ Hân nhìn Thành Nam rồi khẽ nhìn Mỹ Kim. Cô chưa thấy Mỹ Kim như vậy bao giờ, càng chắc chắn một điều chẳng có cô gái nào khiến Thành Nam đứng hình được như thế. Cô chưa bao giờ thấy Thành Nam hành động kì cục như thế với cô gái mình gặp lần đầu cả. Cô không mong muốn điều mình đang nghĩ là sự thật nhưng nếu Mỹ Kim bật đèn xanh thì cô sẽ buộc nó phải trở về đèn vàng. Còn riêng Thành Nam cô sẽ không cho anh có cơ hội để bước qua vạch kẻ trắng dù đèn xanh vẫn đang bật.
– Sếp của tôi rất hay nhắc tới Tổng giám đốc của Red Ocean!- Mỹ Kim bắt đầu câu chuyện.
– Vậy sao?- Mạnh Nguyên bật cười.
– Dù thấy anh trên báo trường xuyên nhưng phải công nhận một điều rằng ở ngoài anh đẹp trai hơn nhiều!
– Haha, cảm ơn cô.
– Vậy mới nói, Vũ Hân nhà tôi thật có con mắt chọn người.
– Ê.- Vũ Hân lườm xéo Mỹ Kim.- Đang nói đểu tôi đó à?
– Không hề nhé!- Mỹ Kim lắc đầu rồi cô chuyển ánh nhìn sang bên cạnh.- Giám đốc kinh doanh của các anh cũng có vẻ ngoài rất khác người.
Câu nói ấy làm không khí trở nên kì lạ. Vũ Hân nhìn Mạnh Nguyên rồi quay sang nhìn Mỹ Kim. Trên môi cô vẫn là nụ cười dành cho Thành Nam, nhưng Thành Nam chỉ nhìn Mỹ Kim mà không nói, không cười một chút nào cả.
– Chúng ta gọi món nhé!- Thành Nam lên tiếng khi người phục vụ tới.- Ở đây rất nổi tiếng với món đùi cừu. Cô cũng chọn món đó chứ?
– Nếu đó là sự lựa chọn của anh…- Mỹ Kim nghiêng đầu.- Thì không.
– Vậy sao? Tôi cứ nghĩ phụ nữ sẽ thích được đàn ông gọi đồ cho họ.
– Chỉ vì họ không biết gì thôi.- Nói rồi cô quay sang phía người phục vụ.- Cho tôi 2 phần bò chín tới. Tôi chọn cho bà rồi đó, giờ bà muốn uống gì?
– Ơ… cái đó…- Vũ Hân ngẩn người khi Mỹ Kim hỏi tới mình.
– Hôm nay mình uống rượu vang thay cho nước cam nhé!
– Ơ…- Vũ Hân cắn môi.- Tôi uống nước trắng.
– Táo bạc hà!
Thành Nam vừa dứt lời, Vũ Hân bên cạnh liền trợn tròn mắt nhìn anh. Mỹ Kim thì bật cười. Cô cũng không hiểu sao mình lại cười. Chỉ cảm thấy rất nực cười khi nghe thấy thế. Bởi đó chính là thức uống mà cô thích nhất. Mỹ Kim nhìn Thành Nam rồi khẽ nhếch môi, một nụ cười khinh khỉnh mà Vũ Hân biết nó dành cho ai. Có điều cô không hiểu tại sao bạn mình lại làm thế. Càng không hiểu Thành Nam có ý gì.
Bữa ăn diễn ra khá nặng nề nhưng Mỹ Kim vẫn trò chuyện bình thường với Mạnh Nguyên và Vũ Hân. Những miếng thịt đưa vào miệng nhưng quả thực không dễ dàng để nuốt trôi. Mỹ Kim không phải ít khi đi ăn đồ tây mà là cô không ưa hương vị của những món ăn như thế này. Và cái cảm giác không uống đồ uống mình ưa thích cũng thật là khó chịu. Cô hệt như đang muốn trở thành một người không phải là chính cô vậy…
…
Tiếng nhạc ầm ĩ cùng những ánh đèn mờ ảo khiến cho người ta có cảm giác sảng khoái kì lạ. Vũ Hân dù đang khá rối óc nhưng cũng cảm thấy một phần căng thẳng biến mất. Người duy nhất cảm thấy xa lạ với khung cảnh này chính là Mỹ Kim. Khuôn mặt tỏ không tỏ vẻ khó chịu hay thích thú, đó là gương mặt thờ ơ tới lạ lùng.
– Tôi biết anh giai nhà bà nổi và chịu chơi nhưng lần đầu tiên gặp tôi mà lại dẫn vào những chỗ như thế này thì nên hay đừng?
Mỹ Kim ghé vào sát tai Vũ Hân và thì thầm để lại cho những ánh nhìn xung quanh một dấu chấm hỏi to đùng. Vũ Hân thì không còn lạ lầm với bar Tri-angel nữa vì cô cũng hay tới đây cùng Mạnh Nguyên và Thành Nam. Cũng có thể nói họ là khách VIP ở nơi dành cho đại gia và doanh nhân thành đạt này. Ấn tượng của người ngoài khi nhìn thấy Vũ Hân là trẻ, đẹp, tràn đầy sức sống nhưng rất lạnh và thờ ơ. Khi cô sánh vai bên Mạnh Nguyên và Thành Nam thì bất giác cô trở thành người không thể tới gần với tất cả đàn ông ở đây. Cô chưa bao giờ có hành động thân mật với Mạnh Nguyên ở chốn này, không ôm ấp cũng chẳng thân thiện cười với anh. Vậy nên ngày hôm nay khi Mỹ Kim xuất hiện bên cô và hai người lại khá thân thiết, người ngoài tự dưng sẽ nghĩ cô là… les.
– Người cầm đầu là Thành Nam vậy nên đừng có đổ thừa.- Vũ Hân trả lời, tay lắc lắc ly rượu.
– Lạnh, bí hiểm nhưng cuốn hút. Là mẫu người mà ai cũng muốn có!
Vũ Hân ngưng lắc lư, cô quay sang nhìn Mỹ Kim và biết ánh mắt Mỹ Kim dành cho ai. Đúng, không sai, Thành Nam là người mà ai cũng muốn có. Vì bí ẩn và lạnh lùng nên là con gái tất nhiên ai cũng muốn chinh phục. Nhưng cô không muốn Mỹ Kim là người đó.
– Anh ta chẳng khác nào một quả bom.- Vũ Hân nhún vai.- Nhưng lại là một người rất tốt với bạn bè.
– Ừ, có điều lại là kẻ thù của hàng ngàn phụ nữ.- Mỹ Kim cười nhạt.- Bà không thích tôi đổ anh ta cũng là lẽ thường tình thôi.
Vũ Hân chăm chăm nhìn Mỹ Kim. Mỹ Kim giờ lại có cả khả năng đọc được suy nghĩ của người khác sao? Hoặc là nhìn hành động mà đoán ý? Từ khi nào Mỹ Kim lại có thể hiểu cô tới mức như vậy?
Xưa nay người luôn dựa vào người còn lại và tỏ ra yếu đuối là Vũ Hân. Và vì những lần gục ngã ấy đều là vì tình nên Vũ Hân thực sự muốn tìm một người thật tốt cho Mỹ Kim thay vì để cô bạn thân duy nhất tự mình tìm kiếm. Một người đàn ông tốt, đủ khả năng yêu và làm Mỹ Kim hạnh phúc, Vũ Hân đã nghĩ chỉ cần một người như vậy là đủ. Cô chưa bao giờ thấy Mỹ Kim ở bên cạnh người đàn ông nào đó hay chú ý tới ai đó cả. Cũng có thể cô quá lo xa nhưng có lẽ cô cũng nên dừng lại công việc tìm kiếm đó ở đây. Bởi, Mỹ Kim chính là người hiểu rõ nhất bản thân mình muốn gì. Vậy dù nếu người mà Mỹ Kim chọn có gây ra tổn thương cho cô thì đó cũng là lựa chọn của cô. Vì thế sẽ không có gì để hối hận cả. Vũ Hân… cũng đã luôn như vậy.
– Ừm. Nhưng tôi tò mò liệu bà có thích người đàn ông như vậy hay không?- Vũ Hân cười, một nụ cười gượng nhưng lại đầy yêu thương.
– Người đó không phải dành cho tôi.- Mỹ Kim cắt lời Vũ Hân.- Đó là người đối với tôi là cấm kị.
Nụ cười của Mỹ Kim ngưng lại giữa chừng, Vũ Hân cũng chưa kịp đáp lại thì những chiếc ly nhỏ với những tầng màu sặc sỡ đã được đưa tới. Nổi lên trên bề mặt chiếc ly là ngọn lửa nhó bập bùng cháy khiến người nhìn có cảm giác thích thú. Vũ Hân đoán ngay ra người gọi món đồ uống khá nguy hiểm này. Kì lạ là Mỹ Kim cũng không hề thắc mắc, cô chỉ nhìn chăm chăm nó như đang hồi tưởng về một kí ức nào đó. Thành Nam và Mạnh Nguyên cầm chiếc ống hút và hút hết chỗ thức uống đó với khuôn mặt khá là thích thú. Những ngón tay
thon nhỏ của Mỹ Kim khẽ chạm vào ngọn nửa đang cháy trên miệng ly và mỉm cười kì lạ.
– Chỉ cần hút nó lên thôi.- Vũ Hân nói, tay nhấc chiếc ông hút. Cô cúi đầu và cũng hút chất lỏng đầy màu sắc ấy.
Mỹ Kim gật đầu rồi làm y chang như vậy. Không quá khó uống, cũng không nóng dù trên đó có lửa. Ngược lại Mỹ Kim thấy mát mát và ngọt ngọt nơi cổ họng. Cảm giác ấy dường như đã lâu lắm rồi cô mới được thử lại. Và cô đã không để ý tới có người đang nhìn mình không rời mắt.
– Nó là cái gì vậy?
– B52.
Người đó trả lời, ánh mắt đa tình trong cái không gian mờ ảo này lại càng khiến người đối diện muốn chết hơn. Mỹ Kim nghiêng đầu khi thấy anh đang rót rượu vang vào ly của mình. Cô tiến tới, áp sát người, tay khẽ đặt lên eo anh rồi ghé vào tai anh nói nhỏ.
– Xoay tròn đi…
Đối với các loại vang đỏ khi rót thường phải thật nhẹ nhàng, hướng về phía trung tâm của ly, không được rót đầy ly mà chỉ tới phần bầu nhất của ly. Và điều đáng nhớ nhất là trước khi kết thúc nên xoay cổ tay để ngưng trông sẽ rất đẹp mắt và rượu không bị rớt ra ngoài.
Điều đáng ngạc nhiên là anh lại không làm thế. Anh không những không xoay tròn là còn rót khá nhanh rồi đặt chai xuống. Chợt anh thấy eo hình bị đánh nhẹ rồi lại nghe thấy tiếng cười đằng mũi của ai đó, khi quay sang đã không còn ánh mắt lạnh lùng của ban nãy.
Anh tránh bàn tay của Mỹ Kim đang đặt lên eo mình và lập tức đi ra chỗ khác. Mỹ Kim nhếch miệng cười rồi quay đầu nhìn những ánh sáng đủ sắc màu được phản chiếu trên tường.
– Cậu ta nguy hiểm nhưng đáng để khám phá.- Mạnh Nguyên cụng ly với Mỹ Kim rồi nói.- Nếu em biết cách thì không có gì là không thể.
– Hình như mọi người đang hiểu lầm rằng em thích Thành Nam.- Mỹ Kim nheo mày.
Vũ Hân dường như cũng nghe thấy được những lời đó. Cô kéo Mạnh Nguyên lại và dựa vào anh. Hình như thứ chất ngọt kia đang ngấm và cô bắt đầu thấy mơ màng rồi. Mỹ Kim cũng chẳng kém gì. Đầu cô bắt đầu thích nghi với thể loại nhạc ở đây. Cơ thể cô cũng không kiềm chế được sự hưng phấn. Chưa đầy 2s sau, Mỹ Kim đã kéo Vũ Hân vào phòng vệ sinh. Vũ Hân dựa tường nhìn bạn mình hắt nước vào mặt, trên môi không hiểu sao vẫn là nụ cười ấy.
– Nóng lắm phải không?- Vũ Hân hỏi,
– Ừ, như bốc hỏa ấy.- Mỹ Kim trả lời và tiếp tục hắt nước vào mặt.
– Bà đang mất kiểm soát dù rằng bà ý thức được bà đang làm gì.
– Vậy sao lại để tôi uống?
– Vì tôi muốn xem hành động thực của bà là gì. Thứ bà muốn là gì…
Những giọt nước mát lạnh lăn dài trên gương mặt thanh tú. Cơn nóng vẫn bao quanh và đầu óc thì trống rỗng. Mỹ Kim nhìn Vũ Hân qua tấm gương phản chiếu. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng thanh thoát ấy như ám ảnh tâm trí cô. Nụ cười ấy là nụ cười thỏa mãn chăng…
– Thế nào rồi? Em tỉnh táo hơn chưa?- Mạnh Nguyên nhìn Mỹ Kim đầy quan tâm khi cô trở lại cùng Vũ Hân.
– Em ổn mà.- Mỹ Kim gật đầu.
– Cô ấy ổn!- Vũ Hân cười rồi vòng tay ôm lấy Mạnh Nguyên. Cô rướn người rồi nói nhỏ.- Em sẽ xử lí anh về vụ của Thành Nam sau.
Mạnh Nguyên cười khẩy, anh quay sang rồi hôn nhẹ vào môi Vũ Hân nhưng cô tránh được. Nụ hôn trượt dài trên má càng khiến anh thích thú. Anh biết chắc rằng Vũ Hân sẽ giận anh nếu anh giới thiệu Thành Nam cho bạn cô. Bởi trong mắt Vũ Hân, Thành Nam dù có giỏi nhưng cũng chỉ có thể làm người tình thôi. Hơn nữa để có thể coi anh ta là một người tình không hơn không kém thì cô gái đó phải là một người cực kì lý trí và bản lĩnh. Vũ Hân chắc chắn mình không phải là người có khả năng đó nên càng không thể để Mỹ Kim trở thành nạn nhân bất đắc dĩ được. Mạnh Nguyên là người hiểu rất rõ điều đó, vậy mà anh vẫn hành động như thế thì quả là anh muốn chọc cô tức chết.
Mỹ Kim bên cạnh đang bắt đầu đung đưa. Đôi mắt sắc lạnh ban nãy bỗng chốc trở nên đa tình tới kì lạ. Nó thu hút tất cả những người đàn ông đứng quanh đó. Bộ váy đen bó sát mà Vũ Hân chọn cho cô lúc này thực sự phát huy tác dụng tối đa. Mỹ Kim có dáng người cao và mảnh hơn Vũ Hân, đó chính là lợi thế. Có điều khi mặc đồ công sở quả thực là không phát hiện ra những điểm đặc biệt này. Những đường cong rõ nét, sống động trong từng cử chỉ của cô. Xung quanh đó, ở cự ly 5m, Không có ai là không ngoái lại nhìn.
Thành Nam cũng nhìn cô không chớp mắt. Gương mặt lạnh lùng ấy chẳng mấy khi vì ai đó mà cúi đầu. Vậy mà hôm nay, thay vì ngẩng cao anh đã cúi đầu chỉ để nhìn người con gái đang dần mất kiểm soát kia.
– Nhìn vào mắt anh. Em có tỉnh táo không đấy?
– Không, nhưng em biết em đang làm gì. Chỉ là không thể kiểm soát được nó…
Câu nói ấy cứ vang lên trong đầu Mỹ Kim. Tới giờ vẫn y nguyên vậy sao? Thời gian qua chẳng lẽ là không đủ để cô quên đi sao?
– Đủ rồi đấy.
Thành Nam giật ly rượu từ tay Mỹ Kim và nhìn cô không chút thiện cảm. Mỹ Kim thì lại như chọc tức anh, cô bật cười rồi quay đi chỗ khác. Chợt Thành Nam quay người Mỹ Kim lại rồi đưa tay vòng qua eo và ôm cô chặt cứng. Anh ghé tai và nói nhỏ.
– Em đừng có làm trò cười nữa.
– Có liên quan gì tới anh sao?- Mỹ Kim thở nhẹ, hơi nhở cô như làn gió phảng phất bên tai Thành Nam khiến anh không khỏi rùng mình. Cô áp má vào cổ anh rồi dụi dụi như làm nũng. Bàn tay nhỏ bé cũng không chịu để yên, cũng vòng qua cổ và ôm lấy anh.
– Anh biết không? Đôi mắt anh rất đẹp… bất cứ ai cũng sẽ muốn chìm đắm vào đó. Nhưng anh nên nhớ, tôi của ngày hôm nay không phải là tôi của ngày hôm đó. Cũng như những thứ anh và tôi đang làm lúc này chỉ là đùa giỡn mà thôi…
Một nụ hôn nhẹ phớt lên cổ khiến Thành Nam khựng người. Và đó cũng là lúc Mỹ Kim buông tay và rời xa khỏi anh. Cô quay lưng lại rồi cầm lấy túi xách.
– Tôi về trước đây.- Mỹ Kim nhìn Vũ Hân và Mạnh Nguyên rồi mỉm cười.- Đưa Hân về an toàn nhé!
– Cô có cần tôi đưa về không?- Mạnh Nguyên hỏi.
– Không cần đâu. Tôi vẫn còn tỉnh lắm.
Mỹ Kim lẳng lặng rời khỏi nơi ồn ào đó. Tâm trí lúc này thực sự rất hỗn loạn, thực sự cô không muốn ở đó thêm một phút nào nữa. Trái tim cô lúc đó đã muốn vỡ òa trong tíc tắc. Hơi ấm và cảm giác nghẹt thở ấy khiến cô như muốn nổ tung.
– Mỹ Kim!
Thành Nam nắm lấy cánh tay Mỹ Kim và kéo cô lại. Lúc này khi đối diện với nhau, tuyệt nhiên Mỹ Kim không hề nở nụ cười như ban nãy. Cô nhìn Thành Nam nhưng lại không thể hiện bất cứ cảm xúc gì cả. Đôi mắt cô nhìn xuống dưới, nơi bàn tay Thành Nam đang nắm chặt tay mình. Ánh nhìn đó khiến bàn tay của Thành Nam nới lỏng và cuối cùng là buông tay cô ra.
– Làm như anh không quen biết tôi đi!- Mỹ Kim cắt lời Thành Nam khi anh đang định nói gì đó.
– Nói chuyện một chút đi, anh…
– Không cần đâu.- Mỹ Kim từ chối.- Tôi không có gì để nói với anh cả, cũng không muốn nghe bất cứ điều gì từ anh. Xin phép!
Mỹ Kim quay lưng nhưng bước được một bước cô đã dừng lại.
– Nếu hai người bọn họ có hỏi anh mong anh sẽ không nói gì cả. Cứ trả lời là anh không quen tôi đi! Như vậy tôi sẽ rất cảm ơn anh.
Từ đầu cho tới cuối, từ lúc nhìn thấy Thành Nam cho tới bây giờ khi quay lưng lại, Mỹ Kim đã rất cố gắng để không nhìn vào mắt người đó, hoặc không nhìn người đó. Bởi cứ mỗi lẫn cô nhìn anh thì trái tim vốn đã bị tổn thương của cô lại nhói lên đau tới mức không thể chịu đựng nổi. Đúng là trái đất tròn, ông trời cũng thật thích trêu đùa con người.
Với người đó, cô đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phải nhìn thấy mặt nữa. Vậy mà hôm nay cô lại gặp anh một cách tình cờ. Cứ ngỡ mình sẽ ổn thôi, vậy mà chỉ cần vài lời nói của anh cô đã bị đánh bại. Cô cười chính bản thân mình, cười bản thân quá yếu đuối, quá ngu ngốc. Tới giờ tình cảm ấy cô vẫn không thể nào quên được…