Vũ Hân ngước mắt lên nhìn người đang đứng tựa vào bàn làm việc, đôi mắt đang chăm chú nhìn và tập tài liệu trên tay thì cô lại thở dài. Người đó có phong thái nho nhã, cao sang và đặc biệt là rất đàn ông. Càng nhìn càng thấy cuốn hút. Vũ Hân thu mắt lại rồi cúi mặt nhìn chân mình.
– Sao thế?- Người đó nhướn mày, khóe môi khẽ nhếch lên.- Mới sáng thứ hai đã ủ rũ rồi.
– Sếp!- Vũ Hân vẫn nhìn chân, giọng vang lên có chút thê thảm.- Hình như lời anh tiên đoán thành sự thật rồi.
– Xem mặt thất bại à?- Anh buông tập tài liệu rồi tiến lại tới chỗ Vũ Hân và ngồi xuống trước mặt cô.
– Haizzz…
Vũ Hân thở dài thượt, chẳng buồn ngẩng mặt lên sợ sếp sẽ cười thẳng vào mặt mình. Cô đã đi làm hơn một năm, cũng đã ở bên cạnh sếp hơn một năm rồi. Dù anh là người nghiêm nghị trong công việc nhưng khi rời công việc ra, anh lại rất thoải mái, rất tâm lý trong các vấn đề. Chính vì vậy mà Vũ Hân lại luôn buột miệng kể lể sự tình “gặp mặt” của mình cho sếp nghe. Thực ra anh luôn cười khi nghe Vũ Hân nói, anh cũng không hề đả kích hay trách Vũ Hân ngốc nghếch. Duy chỉ có một lần anh nói: “Anh không nghĩ em kiếm chồng được bằng cách này đâu.” Câu nói đó chính là nguyên nhân khiến Vũ Hân nói anh tiên đoán như thần.
Hữu Thiên là người cởi mở, vui tính và rất quan tâm tới Vũ Hân. Hai người vì công việc nên lúc nào cũng dính lấy nhau như sam. Ngoài công việc thì lại bám nhau đi ăn uống, chơi bời. Cả hai như đôi bạn thân, tri kỉ không thể xa vậy.
– Tập trung lại nào.- Anh vỗ vỗ tay.
– Hữu Thiên…- Vũ Hân dài giọng nhưng rồi cô nhớ giờ vẫn là giờ làm việc nên ngồi ngay ngắn lại.- Dạ, thưa sếp.
Hữu Thiên cười bề trên rồi bắt đầu thảo luận về công việc với Vũ Hân. Cả hai người đều là những người nghiêm túc trong công việc. Công ra công, tư ra tư không bao giờ lẫn lộn giữa hai chuyện đó. Vậy nên khi vào làm ở công ty, Vũ Hân đã khá nhanh chóng hòa nhập được với công việc ở đây. Nhanh chóng tiếp cận được để luôn sát cánh bên Hữu Thiên, giám đốc chi nhánh Hà Nội của công ty thời trang W.
Nói tới công ty thời trang W thì quả là một quá trình dài. Công ty thời trang W là công ty con, trực thuộc công ty kinh doanh lớn là Red Ocean. Ở Việt Nam, cái tên Red Ocean khá là nổi tiếng, không những thế đó còn là một công ty dẫn đầu trong ngành truyền thông, kinh doanh ở Việt Nam,. Hữu Thiên chỉ là giám đốc chi nhánh Hà Nội. Còn trụ sở chính, công ty mẹ của W là Red Ocean chính là ở thành phố Hồ Chí Minh.
Có nhiều người thắc mắc tại sao Red Ocean lại là công ty kinh doanh về nhiều lĩnh vực như thế. Hơn nữa tất cả những lĩnh vực đó nhìn có vẻ không liên quan tới nhau nhưng đều rất thành công và lớn mạnh dưới sự lãnh đạo tài tình của Tổng giám đốc trẻ tuổi. Vũ Hân nghe người ta đồn thổi về người đó rất nhiều nhưng chưa hề gặp anh ta. Cô chỉ biết sếp cô, Hữu Thiên là một cánh tay đắc lực của anh ta mà thôi.
– Vậy em sẽ liên hệ với đối tác và hẹn gặp họ để bàn về việc ký hợp đồng.
– Ừ!
– Em xin phép.
Vũ Hân toan đứng dậy ra khỏi phòng thì Hữu Thiên lên tiếng ngăn cô lại. Anh chỉ cô ngồi xuống chỗ cũ rồi mới lên tiếng.
– Sao vậy? Còn chuyện gì nữa sao?
– Cũng không hẳn.
Hữu Thiên ngửa người tựa vào thành ghế, anh đưa tay tháo chiếc kính ra và đặt lên bàn. Vũ Hân hơi lo lắng vì chỉ có chuyện khó nói mới khiến Hữu Thiên cẩn trọng tới mức tháo kính và nheo mắt lại như vậy. Đang lo lắng không biết có phải sếp định cắt giảm cô hay không thì Hữu Thiên đã lên tiếng.
– Anh chuẩn bị trở lại chi nhánh phía Nam.
– Hả?
Hữu Thiên nhìn khuôn mặt đang chảy dài của Vũ Hân rồi ngồi thẳng dậy, hai khuỷu tay chống lên đầu gối rồi đưa mắt nhìn cô chằm chằm.
– Anh chuyển vô… Hồ Chí Minh?
– Ừ. Chi nhánh ngoài Hà Nội giờ đã khá vững. Anh được lệnh của hội sở trở lại để tiếp tục công việc trong đó.
– …
– Chi nhánh ngoài này sẽ giao lại cho một người đáng tin cậy khác.
Ánh mắt Vũ Hân mở to hơn, tim cô đập loạn xạ. Dường như cô có linh cảm chẳng lành cho sự việc lần này. Hữu Thiên quan sát biểu hiện của cô thêm một chút rồi cầm ly café đứng dậy và tiến tới đứng cạnh cửa sổ.
– Lần này, anh không đi một mình.
Hữu Thiên quay lại nhìn Vũ Hân đang ngồi ngây đơ trên ghế, đôi mắt đảo như rang lạc khiến anh suýt chút nữa bật cười. Dường như cô gái này đang dần hiểu lầm ý anh. Có khi cô nghĩ cái câu “Chi nhánh ngoài này sẽ giao lại cho một người đáng tin cậy khác.” Là dành cho mình cũng nên.
– Không đi một mình?- Vũ Hân nheo mắt.
– Ừ, em sẽ đi với anh…- Vũ Hân mắt chứ A, mồm chữ O nhìn Hữu Thiên.- Em là người có năng lực, nhanh nhẹn và chuyên nghiệp. Vì vậy anh đã đề nghị được đưa em theo. Cấp trên đã nhanh chóng đồng ý.
Vũ Hân dở khóc dở cười. Cô không ngờ trong mắt Hữu Thiên cô lại… “tài giỏi” đến thế. Biết ý chí của Vũ Hân đang bị lung lay, Hữu Thiên tiếp tục tấn công cô.
– Anh nghĩ thay đổi môi trường làm việc cũng là một việc tốt. Hơn nữa em quen làm việc với anh rồi, giờ làm việc với giám đốc mới sẽ mệt lắm đó.
Anh đang… đe dọa hay… thuyết phục cô đi vô Nam cùng anh vậy? Vũ Hân cứng miệng rồi cũng xin phép suy nghĩ và lủi thủi ra ngoài. Ngồi ở bàn làm việc, đầu óc cô bắt đầu nghĩ linh tinh. Cô nghĩ tới việc đi Nam cùng Hữu Thiên sẽ ra sao và ở lại Bắc sẽ ra sao.
Vũ Hân rất hứng thú khi thay đổi không khí làm việc. Hơn nữa trong Nam còn là hội sở chính thì khả năng của cô cũng sẽ được mở rộng và có nhiều con đường cho cô lựa chọn hơn. Có điều cô rất ngại làm quen với đồng nghiệp mới. Hơn nữa cô mắc cái bệnh đó là không thể tự lập. Dù trong Nam có gia đình nhà bác cô, có một vài người bạn cô quen cũng khá lâu nhưng… tất cả không thể bằng gia đình và bạn bè thân thiết ngoài này được. Nghĩ tới đó ý chí của Vũ Hân lại giảm xuống còn một nửa.
“Em quen làm việc với anh rồi, giờ làm việc với giám đốc mới sẽ mệt lắm đó.”
Chợt nhớ tới câu nói của H
ữu Thiên, Vũ Hân như bừng tỉnh. Đúng thật là so với việc tạo mối quan hệ từ đầu với sếp mới thì việc làm quen với đồng nghiệp mới dễ dàng hơn rất nhiều. Nhỡ đâu người sếp mới là một bà cô ế chồng, đanh đá chua ngoa hay một lão ông xấu xí, già lụ khụ thì quả thực… Vũ Hân sẽ xin từ chức để đảm bảo tính mạng của mình.
– Mình chết mất thôi… hic hic…
—
– Đi Sài Gòn ấy hả?
– Dạ!
– Đi đi.
– …
Vũ Hân ngẩn người nhìn mẹ mình đang chuyên tâm vào việc nấu nướng. Hình như vì mẹ cô đang xào nấu nên âm thanh của tiếng nói bị loãng và khiến cô nghe nhầm thì phải. Vũ Hân đưa tai lại gần phía mẹ cô và hỏi lại.
– Mẹ nói gì cơ, con không nghe rõ?
– Mẹ không giữ mày đâu.
Tuy không phải câu trả lời ban nãy nhưng… cũng cùng một ý cả. Cô ngửa mặt, nhăn nhó nhìn mẹ mình rồi gục mặt xuống bàn kêu hức hức vài tiếng cho thật đáng thương. Thực chất cô cũng đang băn khoăn thôi chứ không phải là quyết định không đi. Cô cứ nghĩ mẹ mình sẽ níu kéo cô ở lại, sẽ sụt sịt vài tiếng than thở nếu xa con gái thì sẽ ra sao. Ai ngờ… tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô. Cô biết mẹ mình rất mạnh mẽ nhưng… không phải là tới khi con gái xa mình rồi mà vẫn không cảm động chứ???
– Mẹ không cần con ở cạnh sao?- Vũ Hân mè nheo.
– Nặng nợ thì có.
– Mẹ…
Bà Bích dừng tay rồi chăm chú nhìn cô con gái đang giương đôi mắt nai nhìn mình. Tới giờ này rồi mà con bé này vẫn chưa kiếm được một thằng rể cho bà được nhờ. Bà khá tự hào về ngoại hình của con gái mình, tính cách nó cũng không phải loại kiêu căng, khó ưa gì cả. Nó cũng được lòng rất nhiều người mà không hiểu sao cho tới giờ vẫn không dẫn được thằng nhóc nào về ra mắt bà cả. Dù nó có giỏi, có kiếm được nhiều tiền tới mấy mà bên cạnh không có thằng đàn ông thì cũng… vứt.
– Con biết con không phải con một nhưng mẹ cũng không nên như thế chứ.
Đúng, gia đình này có nếp có tẻ. Vũ Hân có anh trai mà anh trai cô còn lấy vợ rồi. Bà đã có hẳn một đứa cháu nội để bồng rồi, có điều bà vẫn lo cho đứa con gái ngây khờ kia. Bà không cần biết trước đây có bao nhiêu người thích nó, có bao nhiêu người quỳ rạp dưới chân nó. Cũng chẳng cần biết nó yêu bao nhiêu người, đá đít hắt hủi bao thằng đàn ông. Giờ bà chỉ biết là nó không có ai để ý tới và đang rơi vào trạng thái báo động của việc “chống ề”. Giờ nó chạy về thông báo là được sếp tiến cử vào Nam cùng thì ánh mắt bà sáng lên ngay lập tức. Khả năng cái vị giám đốc ấy có cảm tình với con bà là khá cao. Mà nếu chưa thích thì lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi. Vì thế bà chẳng việc gì mà phải giữ Vũ Hân lại cả.
– Ừ, đi đi. Đi mở mang đầu óc đi.
– Mẹ không buồn à?
Vũ Hân nheo nheo mặt hỏi. Hóa ra thứ cô muốn hỏi là cái này. Là người sống tình cảm nên Vũ Hân rất muốn được chiều chuộng, được quan tâm và ví như lần đi xa này, cô muốn được mẹ… níu kéo. Vì như thế cô mới biết mẹ rất yêu thương và quan tâm cô. Nhận thấy ánh mắt mong chờ của Vũ Hân, bà Bích tặc lưỡi gật gù.
– Buồn chứ, nhưng không thể bắt mày ở nhà với mẹ được. Con gái lớn rồi phải sống cho mình chứ. Đừng nghĩ tới bố mẹ nhiều quá. Cơ hội lần này rất tốt nên nhận lời và vào Nam. Trong đó có bác Hằng mà, có phải không có người thân đâu mà lại sợ cô đơn.
Vũ Hân thấy mũi mình cay cay trước lời nói đầy yêu thương ấy. Cô đưa tay chùi chùi khóe mắt rồi khẽ sụt sịt. Đấy, phải như thế chứ, ít ra cũng phải nói lý như thế mới dễ nghe chứ. Bà Bích biết con mình xuôi lòng thì khẽ vuốt tóc nó rồi cười hiền.
– Đi đi rồi nhớ đem về một thằng rể ngoan, giỏi cho mẹ là được.
Vũ Hân dừng lại nhìn vào đôi mắt sâu, sáng lên như đèn pha của mẹ mình thì cô chợt lừ mắt. Hóa ra là vì muốn có con rể nên mẹ cô mới đẩy cô đi như thế. Ngọn lửa tủi thân trong lòng Vũ Hân dâng lên hừng hực, cô nhìn thẳng vào bà Bích rồi nói.
– Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy?
– Mày dám nói với mẹ vậy hả?- Bà Bích cũng nói luôn.- Mẹ là mẹ nghĩ cho mày đó.
– Đã vậy con ứ đi nữa.- Vũ Hân vùng vằng khỏi cánh tay bà Bích.
– Ơ hay, cơ hội ngàn năm có một, sao lại…
– Con ở nhà ăn bám mẹ, không đi lấy chồng nữa.
Nói rồi cô hậm hực đi lên phòng bỏ lại bà Bích ở đằng sau tức giận đùng đùng.
– Thế thì mày sắp hành lý rồi ra khỏi nhà ngay nghe không?
Thế là cuộc chiến giữa hai mẹ con xảy ra trong hai tuần liền. Mãi tới lúc Vũ Hân chuẩn bị lên đường bà Bích mới sụt sịt khóc lóc. Vũ Hân thừa biết mẹ mình nói thế thôi nhưng trong lòng lại rất yêu thương cô nên cô chỉ giả bộ lờ bà đi để bà thể hiện tình cảm của mình ra mà thôi.
Thấy màn chia tay đầy nước mắt của gia đình Vũ Hân, Hữu Thiên khẽ cười và lặng đứng phía sau. Nhưng sự có mặt của anh đã lọt vào mắt bà Bích, bà đi tới cầm tay Hữu Thiên nói rất trịnh trọng.
– Nhờ cậu cả, nhờ cậu chăm sóc Vũ Hân nhà tôi…
– Mẹ…- Vũ Hân nhăn mặt vì thấy mẹ mình hơi quá đà liền lại gần kéo áo bà.
Bà Bích thấy thế đẩy Vũ Hân ra chỗ khác rồi lại cúi người thủ thỉ với Hữu Thiên điều gì đó mà cô cứ thấy Hữu Thiên nhìn mình tủm tỉm cười. Đã thế ánh mắt anh lại rất chi là… đểu nữa chứ. Chợt cô thấy lạnh sống lưng liền rùng mình một cái thì bà Bích cũng đã kết thúc xong màn thầm thì bí mật với giám đốc của cô.
– Vâng, cháu sẽ chăm sóc Hân thật tốt. Bác đừng lo bác gái.- Hữu Thiên cười tỏa nắng.
– Cảm ơn cậu nhé, cậu Hữu Thiên.- Bà Bích vỗ nhẹ vàng mu bàn tay Hữu Thiên.
Vũ Hân cười nhạt khi hai người đó quay ra nhìn mình. Cô nuốt khan và đánh mắt đi chỗ khác. Không hiểu hai người đó nói gì mà giờ lại nhìn cô như thế. Quả thực là đáng sợ, rất đáng sợ.