Nếu Không Có Gặp Anh

Chương 2: Người phụ nữ vô dụng



“Đừng….” Tần Thanh Thủy cố gằng hết sức vùng vẫy, cổ tay và cổ chân của cô đều bị cứa vào, tím bầm và đã bị chảy máu.

Trên mặt vị bác sĩ không có biểu cảm gì, cầm thuốc gây mê đi qua, ấn cổ tay Tần Thanh Thủy xuống, bắt đầu tiêm chất lỏng vào, đồng thời dặn dò: “Chuẩn bị tốt các dụng cụ, cởi quần cô ta ra, bắt đầu phẫu thuật….”

“Đừng làm hại con của tôi, cầu xin các người….” Tần Thanh Thủy khóc lóc thảm thương cầu xin.

Thuốc mê rất nhanh đã có tác dụng, cô bắt đầu cảm thấy cả người mình yếu ớt không có chút sức lực nào, ngay cả khi hai chân bị tách ra, cô cũng không còn sức để chống cự.

Lẽ nào đứa con thứ hai của cô thực sự không thể giữ được sao?

Tần Thanh Thủy lặng lẽ nhìn lên trần nhà, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng….

“Làm cái gì thế, dừng lại hết cho tôi!” Lúc này cánh cửa của phòng phẫu thuật đột nhiên bị ai đó đạp ra, một người phụ nữ trung niên lao vào, mắng chửi: “Đứa bé của nhà họ Lục chúng tôi, các người, ai dám động vào!”

Người vừa đến là mẹ của Lục Ngôn, Lê Nguyệt Ly.

Mấy vị bác sĩ nghe thấy tiếng hét của bà ta không thể không dừng tay.

Tần Thanh Thủy nhìn bà ta mắng các bác sĩ, cuối cùng trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm thở phào một hơi, do thuốc mê phát huy tác dụng liền rời vào hôn mê.

Cô chỉ được gây mê tạm thời, sau một tiếng đã tỉnh lại.

Trong phòng bệnh, Lê Nguyệt Ly ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh xem điện thoại, nghe thấy động tĩnh Tần Thanh Thủy đã tỉnh lại, nâng mí mắt lên liếc nhìn cô, lạnh lùng mắng: “Sao cô có thể làm con dâu của nhà họ Lục chúng tôi chứ? Ngay cả con của mình cũng không bảo vệ được, chúng tôi cưới cô về để làm cảnh sao? Sao lại vô dụng như vậy chứ!”

Tần Thanh Thủy mím chặt môi, không có cách nào để phản bác. Cô không muốn ở trước mặt Lê Nguyệt Ly nói là do Lục Ngôn không cần.

Lê Nguyệt Ly hừ một tiếng, cất điện thoại đi, đi đến bên cạnh giường bệnh, nhìn xuống Tần Thanh Thủy: “Tôi cảnh cáo cô Tần Thanh Thủy, lúc đó tôi không để Ngôn cưới em gái cô chính là vì cơ thể của cô ta không tốt, không thể sinh con cho nhà họ Lục chúng tôi, nên mới chuyển sang một cách khác miễn cưỡng cưới cô về, nhưng….”

Giọng nói đột nhiên lạnh buốt, bà ta lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu như cô và em gái cô đều vô dụng như nhau, không thể sinh cho nhà họ Lục chúng tôi một đứa con trai, vậy thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi cút đi, đừng chiếm giữ cái danh mợ chủ nhà họ Lục!”

Tần Thanh Thủy nắm chặt tay, im lặng không nói gì.

“Cô có hiểu ý của tôi không?” Lê Nguyệt Ly lớn tiếng hơn: “Tần Thanh Thủy!”

“Con hiểu rồi.” Tần Thanh Thủy chỉ có thể đồng ý.

Lúc này Lê Nguyệt Ly mới lạnh lùng hừ một tiếng: “Thật là phiền phức, dưỡng thai thật tối, nếu như đứa bé xảy ra chuyện, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”

Bà ta bỏ lại một câu, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.

Tần Thanh Thủy nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa vào gối, lặng lẽ nuốt tất cả những tủi thân, oan ức lại.

Mười phút sau, của phòng bệnh lại bị ai đó đạp ra.

Khuôn mặt Lục Ngôn vô cùng ảm đạm, cả người mang theo khí lạnh, đi vào phòng bệnh.

“Tần Thanh Thủy, cô lại báo với mẹ tôi?” Anh bước nhanh đến trước giường bệnh, cúi người xuống giữ lấy cằm vủa Tần Thanh Thủy, đôi mắt vô cùng lạnh lùng và đáng sợ: “Cô đúng là không bao giờ thay đổi bản tính của mình, đê tiện đến mức khiến người khác buồn nôn! Có phải là một ngày cô không ở bên ngoài mách lẻo với người khác, cả người cô không được thoải mái đúng không?”

“Em không có…” Cằm của Tần Thanh Thủy bị bóp rất đau, trong đôi mắt đã âng ấng nước mắt: “Ngôn, anh tin em đi, em không có nói gì cả…”

Lục Ngôn chán ghét buông cô ra, trong ánh mắt tràn đầy sự chế nhạo: “Tin cô còn không bằng tin một con chó! Tần Thanh Thủy, cô vì bảo vệ cái đồ nghiệt chủng trong bụng, mà giở mọi thủ đoạn, ngay cả mẹ tôi cũng làm phiền đến!”

“Ngôn, em thật sự….”

“Câm miệng, đừng gọi tên của tôi, cô không xứng!” Trong đáy mắt của Lục Ngôn chỉ có sự lạnh lùng, không hề có chút ấm áp nào: “Nhưng tôi nói cho cô biết, Tần Thanh Thủy, tôi sẽ không để cho đứa bé trong bụng cô được sinh ra. Thận của Liên vì uống thuốc quanh năm nên đã xảy ra vấn đề, tôi muốn lấy thận của cô, để thay cho cô ấy.”

Lục Ngôn lạnh lùng liếc nhìn cơ thể mảnh khảnh của Tần Thanh Thủy và khuôn mặt tái nhợt kia.

“Về đứa bé trong bụng cô, tôi sẽ kêu bác sĩ thuận tiện lấy ra cho cô, còn có, Tần Thanh Thủy, nếu như cô còn dám mách lẻo trước mặt mẹ tôi, tôi sẽ cho người cắt lưỡi của cô!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.