Đọc bản báo cáo của pháp chứng gửi, Cao Trình dường như không tin vào mắt mình. Sao lại là hắn. Không thể nào.
– Tổ….tổ trưởng. Anh ….anh nhìn kìa.
Đôi mắt Diệp NHư mở to, tay cô run run, đến cả giọng cũng khàn đặc. Từ cửa sổ bệnh viện, trên một tòa nhà cao tầng, một vụ nổ xảy ra.Âm thanh vang vọng vào cả bệnh viện và hình như đó là,
– Sở…sở cảnh sát. Sao có thể. Là sở cảnh sát
Cao Trình bàng hoàng quay đầu lại. Một ánh sáng chói mắt lóe lên rồi tắt ngấm. Những cơn rung chuyển….Bắt đầu
– Diệp Như, cô ở đây canh chừng bác sĩ TRình. Tuyệt đối không được đi đâu hết. Tôi đi xem sao
Cao Trình quay đi. Cánh tay anh được Diệp Như giữ lại. Đôi mắt cô đỏ quạnh, hai tay vẫn không ngừng run rẫy
– Vì bác sĩ Chương, anh phải cẩn thận đó
Cao Trình mỉm cười rồi quay đi rất nhanh. Một giọt nước mắt rơi xuống má Diệp NHư.Bỏng rát. Cô nhìn theo bóng anh đi xa, đến khi khuất hẳn. Trên gương mặt xanh xao, nước mắt vẫn không ngừng rơi: Cao Trình, vì cả em nữa.
Cao Trình chạy nhanh về phía sở cảnh sát. Diệp NHư nói không sai. Đó đúng là hướng sở cảnh sát. Vì bệnh viện khá gần nên mọi dư chấn cũng như âm thanh vô cùng rõ nét. Trên đường đi, đâu đâu cũng nghe thấy rõ âm thanh của sự hoảng sợ, la hét, các y tá và bác sĩ cố trấn an nạn nhân. Cảnh máu chảy, cảnh hoảng sợ đến sản hoàng của tất cả, tiếng còi xe,…tất cả bao trùm không gian.
Nhưng Cao Trình không quan tâm những điều đó. Đối với anh, bây giờ chỉ có một ý nghĩ bằng mọi giá, không thể để hung thủ chạy thoát. Nếu hắn thoát khỏi thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Bao nhiêu người sẽ trở thành thú tiêu khiển của tên bệnh hoạn ấy và hơn hết khả năng Chương Hiểu xảy ra chuyện càng cao.
Nhưng đã quá muộn, lúc Cao Trình chạy đến sở cảnh sát thì mọi thứ trước mắt anh chỉ có thể dùng hai từ hỗn loạn để diễn tả. Mọi người chạy tán loạn, cảnh sát không ngừng la hét, nhưng ai cũng cố sức chạy.
– Hắn đâu?
– AI?
– Mười người họ đâu?
– Tôi không biếtnữa. Bây giờ mọi thứ đều hỗn loạn.
Người cảnh sát chưa kịp dứt lời thìmột tiếng hét từ xa đã vang lên.
– Có bom. Mau nằm xuống.
ẦM….ẦM. Một âm thanh chọc trời, mọi thứ bị văng ra xa. Va đập rồi ngã xuống.
Cao Trình bị đẩy ra xa, anh va mạnh vào một chiếc xe hơi đậu gần đó. Vai đau nhói và tai gần như vô thanh. Ngực thì đau buốt và nặng trĩu như hàng ngàn quả tạ đè xuống. Anh biết, đó là do sức ép của bom. Cao Trình cố đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống. Anh không từ bỏ, nắm chặt lấy thành ô tô, dùng mọi sức lực gượng dậy.
Khi nhìn về phía đông của cửa ra vào, Cao Trình nhìn thấy hắn.Quay đầu nhìn anh và mỉm cười. Nụ cười khiêu chiến và mang đầy tính thách thức . Anh chạy đuổi theo nhưng đôi chân nặng trịch, muốn nhấc chân lên mà dường như không thể. Anh đi được một bước, rồi ngã xuống. Đứng dậy rồi lại bị một đôi chân đè lên . Từng người, từng người xô vào anh, họ chạy đi, tán loạn. Những tiếng la hét , cảnh tượng thảm khócvà nụ cười đắc ý của hung thủ là những gì Cao Trình còn cảm thấy được trước khi ngất đi.
Năm giờ sâu, tại bệnh viện trung ương. Ánh sáng của buổi chiều tàn soi rọi và căn phòng như nhuộm vàng cả không gian. Trình Ngạn Thâm mở mắt ra. Ánh nhìn mơ màng và những ý nghĩ vụn vặt vụt qua đầu anh. Nhà kho, những hình nộm, Chương Hiểu và bóng tối. Mọi thứ ùa về và sau khoảng hai phút, anh biết mình đang ở đâu. Ý thức trở lại và mọi thứ dường như diễn ra trong đầu. Hơn ai hết, Trình Ngạn Thâm biết mình vừa đi từ cõi chết trở về.Anh với tay lấy chiếc điện thoại đặt ngay đầu giường.Khó khăn nhưng không làm khó được anh.Một dãy số được nhập vào và đầu bên kia bắt máy rất nhanh:
– Tôi là Trình Ngạn Thâm. Tôi muốn nói chuyện với bộ trưởng.