Có cái gì đó vụt qua tay. Trong không gian u tối và đen ngòm của phòng cất giữ, Trình Ngạn Thâm bắt được thứ gì đó. Anh cố níu lấy, kéo mạnh về phía mình nhưng rồi bỗng một cơn đau buốt ngay cổ và rồi mọi thứ chìm vào tĩnh mịch.
Cũng trong lúc đó, ở phòng giam giữ, Cao TRình cũng vô cùng hoảng sợ. Nhưng bản lĩnh một người trinh sát không có phép anh nao núng,anh giơ cao súng lênvà quát lớn;
– Tất cả ngồi im tại chỗ cho tôi. Không được phép động đậy.
Có thể đối với mọi người cúp điện là hết sức bình thường nhưng vào lúc này, ở tại nơi đây thì hoàn toàn là ngạc nhiên và đáng sợ. Thứ nhất, đây là tòa nhà chính phủ riêng biệt, hệ thống điện và nước đều tách riêng, độc lập với nhà dân nên việc cúp điện hầu như không xảy ra. Nếu có sự cố về điện thì ngay lập tức phải có lại mới đúng bởi hệ thống điện cũng bao gồm các thiết bị phát điện tự động hiện đại chuyên biệt. Việc cúp điện lâu đến như vậythì chắc chắn có vấn đề. Hơn nữa, ngay vài giờ trước, ở tại nơi được xem là bảo mật và an ninh gần như tuyệt đối này lại xuất hiện một thi thể với vẻ ngoài kinh dị và ẩn chứa hàng ngàn những điều bí ẩn. Và quan trọng hơn cả, một trong mười người ngồi đây, chắc chắn một trong số họ chính là hung thủ.Bởi vì thế, việc ổn định mọi người bây giờ là vô cùng cấp thiết. NHưng dù làm thế nào,cũng không thể ngăn cản sự hoảng sợ và những tiếng la hét, báo động vẫn vang lên khắp tòa nhà và cả trong phòng này.
– Báo động. Báo động.Có tình huống khẩn cấp. Mức độ báo động ba.
Bên ngoài đã loạn, trong phòng này càng loạn hơn. Dù quát lớn nhưng mọi người vẫn không ngừng hoảng sợ và chạy tán loạn.Họ chạy nhanh về phía cửa và không ngừng la hét:
– Tôi muốn ra ngoài. Cho tôi ra ngoài.
Cao Trình giơ cao súng lên trời và bắn một loạt ba phát:
Đùng. Đùng. Đùng
Tiếng súng the thét vang lên giữa không gian ồn ào làm mọi người kinh sợ. Tất cả lặng im, duy trì tư thế hiện tại và ngỡ ngàng. Có thể, đối với họ- những người đã trải qua không ít giông tố của cuộc đời thì đây chính là ngày kinh khủng nhất.
– Tất cả ngồi im. Nếu phản kháng, xem như chống đối người thi hành công vụ.
Bây giờ thì mọi thứ trở lại yên tĩnh. Nhưng trong không gian này vẫn nghe thấy đâu đó những tiếng nức nở, những cái nấc nghẹn ngào.
Ở phía bên góc tường, Cao Dung vẫn nắm chặt lấy tay Trịnh Tường, hai vai không ngừng run rẩy
– Làm sao đây. Anh ơi …..em…em còn chưa nhìn thấy con mình…em …. em không muốn chết ở đây…
– KHông sao. KHông sao. Sẽ ổn ngay thôi. Có anh ở đây mà. Không sao cả.
Nói thật, Trịnh Tường cũng vô cùng hoảng sợ. Dù là một bác sĩ có thâm niên trong nghề, sự dũng cảm và bình tĩnh đã đạt đến mức độ cao nhưng mọi việc trước mắt vẫn là ngoài quá sức chịu đựng của anh. Nhưng anh càng biết, bên cạnh mình còn có Cao Dung, nếu anh không bình tĩnh e rằng cả cô ấy cũng không chống chịu nổi.
Chờ đợi trong vô vọng. Mười lăm phút sau, đèn bật sáng. Ánh sáng thay thế bóng tối nhưng nó vẫn không thay thế được cảm giác kinh hoàng trong mỗi người. Có điện. Mọi thứ trở lại bình thường. Mười người, ai nấy đều hoảng sợ, ngồitrong phòng. Không mất một ai. Cao Trình biết, đôi lúc chỉ một vài giây thôi cũng thay đổi rất nhiều thứ.
– Mọi người bình tĩnh đi. Mọi việc đã có cảnh sát ở đây. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho tất cả.
– Cậu lấy gì để đảm bảo cho chúng tôi. Dương Lâm Lâm tức giận đứng dậy. Đến lúc này, Cao Trình vẫn thấy rõ, hai vô cô đang không ngừng run rẫy.
– Bác sĩ Dương, ngồi xuống đi.Hoảng sợ cũng hoảng sợ rồi, kích động thì cũng làm rồi , bây giờ ngoài tin tưởng cảnh sát cô có thể làm gì khác sao?
Người nói không ai khác chính là Tưởng Thạch. Ông là lãnh đạo ở đây, lời nói của ông là hữu hiệu nhất. Dương Lâm Lâm cũng không làm ồn nữa. Sự bình tĩnh của một pháp y lại trở về trong cô. Nhưng dù sao đi nữa, cô cũng là một con người. Mà đã là người thì có mấy ai không có hỷ nộ, ái ố.
Sau khi thấy mọi việc đã bình thường trở lại, Cao Trình nhìn Diệp Như và căn dặn:
– Diệp Như, cô ở lại, trông chừng mọi người. Tuyệt đối không cho bất kỳ ai ra khỏi căn phòng này.Tôi đi xem xét mọi thứ.
– Vâng
Nói xong, Cao Trình mở cửa ra. Anh tin chắc, đã có việc gì đó. Và linh cảm nghề nghiệp cho anh biết, việc đó không đơn giản. Bỗng trong anh nổi lên những lo lắng và bất an lạ thường. Và rồi đến khi một cảnh sát trẻ chạy đến và nói nhỏ vào tai anh thì mọi cảm xúc như vỡ òa:
– Báo cáo tổ trưởng,… không tìm thấy bác sĩ Trình và bác sĩ Chương đâu hết.
– Cái gì? Cậu nói rõ lại cho tôi.