Sáu giờ sáng,sân bay Y, một cô gái mang đôi giày bata màu đen, mặc một chiếc áo rộng gấp hai thân người, dài quá đầu gối đang vội vã chạy đến và nói không ngừng vào tai một cô gái khác.
– Bác sĩ Chương, cảnh sát Cao đang chờ cô ở hiện trường. Nạn nhân được phát hiện vào lúc ….
– Khoan đã, trước hết cô là ai? Tại sao lại biết tôi? Và tại sao tôi phải đi theo cô?
Sự lúng túng hiện rõ trên gương mặt của cô gái .
-Xin lỗi bác sĩ Chương, em là Diệp Như, cảnh sát của tổ trọng án X được tổ trưởng Cao cử đến đây để đón chị.
– Ah… Nhưng không phải nói là đầu tuần sau tôi mới đi làm sao?
– Nhưng vụ án này quái lạ lắm chị àh… Cảnh sát Cao nói cần phải có sự giúp đỡ của chị.
– Dừng. Tôi không làm không công đâu đấy….
– Em biết, em biết mà. Chị yên tâm. Diệp Như cười xòa, vừa nói , vừa mở cửa chiếc xe KIA .
Bắc Kinh đón Chương Hiểu bằng một cơn mưa vội vã, mang theo mùi ẩm đất xông vào mũi tạo cho người khác một sự bứt rứt và bực bội khó tả.
– Mưa đầu mùa hả?
– Dạ, hôm qua còn nắng gắt mà sáng nay đã mưa đến như vậy. Bắc Kinh thật khó hiểu mà.
– Có lẽ cả đời người cũng không hiểu đâu. Câu nói từ quá khứ vọng về, chiếm cả tâm hồn Chương Hiểu.
Chìm vào suy tư, mấy chốc, chiếc xe đã đến hiện trường vụ án. Càng đến gần hiện trường, mưa càng to, trời càng âm u, sấm chết vang dền như ẩn chứa một một sức mạnh ma quái. Bỗng Chương Hiểu rùng mình.