Sau khi kì thi đại học kết thúc, Thu Diệc Diệu nằm ở nhà sung sướng vài ngày.
Mỗi ngày hết ăn rồi lại ngủ, hoá thành một chú heo con vui vẻ, không cần làm bài thi, không cần lo lắng thành tích, quả thật là sảng khoái như muốn bay lên.
Cho đến khi…
“** má! Mười lần thua!” Thu Diệc Diệu ném điện thoại xuống giường.
Đã hơn một năm không chơi game, ngượng tay đến không chịu được làm cho cậu bị thua. Đột nhiên cậu lại cảm thấy có chút nhàm chán, lướt mạng xã hội cũng sắp hết rồi.
Một đôi mắt mở to chuyển động trong đêm tối, cuối cùng, Thu Diệc Diệu đem chủ ý đặt lên người của Khương Nặc ở bên cạnh cậu.
Dạo gần đây Khương Nặc trầm mê vào việc kiếm tiền, lại tiếp tục làm công việc gia sư để kiếm sống, mỗi ngày dường như đều mệt tới mức đặt mình xuống là ngủ.
Tuy rằng Thu Diệc Diệu luôn cười nhạo Khương Nặc tham tiền, nhưng cậu biết Khương Nặc cũng chỉ vì nghĩ cho tiền sinh hoạt của hai người cùng với học phí đại học, không thể bị động tiêu sạch số tiền còn lại mà ba mẹ cho lúc trước được.
Lúc ấy Thu Diệc Diệu bảo, “Em cũng muốn đi kiếm tiền.”
Khương Nặc sờ đầu của cậu, “Không để cho Thu thiếu gia phải nhọc tâm, anh đi thôi là được. Nếu em rảnh rỗi thì có thể học lái xe, sau này đưa anh đi lướt gió.”
Người ở bên gối đã tiến vào mộng đẹp, Thu Diệc Diệu trở mình, đưa lưng về Khương Nặc, lặng lẽ lấy điện thoại ra.
Bức màn cửa sổ khép kín không lộ một chút tia sáng nào, từ sau khi Khương Nặc và Thu Diệc Diệu ngủ cùng nhau, cậu cũng đã dần dần khắc phục được nhược điểm sợ bóng tối của mình, bây giờ dù ở trong hoàn cảnh tối tăm cũng có thể bình yên đi vào giấc ngủ.
Trong căn phòng tối như thế, có một ánh sáng chợt hắt lên.
Thu Diệc Diệu mang tâm tình thấp thỏm, đánh chữ vào công cụ tìm kiếm, “Cách để làm 1.”
Ở bên nhau hơn một năm nay, không phải là cậu chưa từng ngo ngoe rục rịch.
Ví dụ như là…
Ký túc xá của các nam sinh, họ thường sẽ thảo luận một số đề tài như là nữ chính nào đẹp nhất, phim đen nào khá bạo linh tinh.
Tuy rằng Thu Diệc Diệu không xem nhưng mà nghe bọn họ nói, trong lòng của cậu cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Dựa vào việc cậu là thuần 1, muốn tôn trọng tâm tình của vợ mình nên mới khẽ meo meo thương lượng với Khương Nặc, “Khương ca, tối nay nếu không thì chúng ta… làm gì đó một chút nhé?”
Khương Nặc mỉm cười, “Được chứ, không phải là cậu muốn học đa ngôn ngữ ở trường đại học sao? Dùng ba ngôn ngữ để biểu đạt ý của cậu đi, chúng ta làm cái gì?”
Thu Diệc Diệu: “…” Mẹ nó cậu không có muốn! Đa ngôn ngữ nếu có học thì cũng là lên đại học rồi mới học, bây giờ lấy thời gian ở đâu!
Thấy dáng vẻ tức giận của Thu Diệc Diệu, Khương Nặc cúi người ở bên tai cậu, dịu dàng bảo, “Tiếng anh của cậu luôn tốt mà, nói bằng tiếng anh đi, tớ muốn nghe.”
Đại khái là do Khương Nặc quá gợi cảm, đại khái là do tiếng nói trầm thấp của hắn cũng quá mê hoặc, Thu Diệc Diệu mới nhỏ giọng dùng tiếng anh nói một câu.
Không ngờ bạn cùng phòng vốn đang thảo luận sôi nổi đột nhiên nghe thấy từ khoá.
“Baby?”
“Ôi đệt, các cậu sến súa như vậy à!”
“Baby ơi baby à, bé yêu của tớ~~”
Tiêu điểm của nhóm bạn cùng phòng đột nhiên đang từ nữ chính lại chuyển tới hai người bọn họ.
Thu Diệc Diệu đỏ mặt như ráng chiều nơi chân trời, cũng chẳng còn tâm tư để tiếp tục nói thêm gì với Khương Nặc nữa. Khó chịu quá đi mất, những người này có thể biến mất đi được hay không!!!
Lại ví dụ như…
Ở nhà không có người quấy rầy thì cực kỳ thuận tiện, hôn hôn, tình đến nồng đậm thì Thu Diệc Diệu sẽ khát khao muốn tiến thêm một bước.
Khương Nặc lại trở tay ném ra một bài thi, “Bài này tương đối đơn giản, nếu cậu không làm xong trong vòng 100 phút, tớ sẽ hung hăng… cậu! đến lúc đó đừng có mà khóc lóc cầu xin!”
Dường như là cậu nghe thấy cái gì đó rồi!
Cậu thích nha!
Tự dưng thấy “hung hăng” cũng tốt, bọn họ chưa từng tiến tới bước này. Thu Diệc Diệu cũng không rảnh lo rốt cuộc là Khương Nặc “hung hăng” cậu hay là cậu “hung hăng” Khương Nặc, điên cuồng gật gật đầu đồng ý.
Vợ mà, cứ lừa lên giường trước rồi lại nói sau, nếu không thì dung túng một chút cũng được. Cậu cầm lấy bài thi làm một cách nhiệt huyết, thuận lợi trơn tru, không hoàn thành trong vòng 100 phút.
Thu Diệc Diệu tràn ngập chờ mong nhìn Khương Nặc.
Ai ngờ thầy Khương lại móc ra thêm tám bài thi nữa, “Tớ không tin là tám bài này không làm cho cậu nằm bò ra được!”
Hôm đó quả thật là Thu Diệc Diệu đã phải khóc lóc xin tha, không làm xong thì không được đi ngủ, cậu thật sự không làm xong nổi!
Bây giờ thì cũng đã tốt nghiệp rồi, có thể rồi phải không?
Nội tâm kích động, bàn tay run rẩy, tin tức ở trên mạng ùn ùn kéo tới.
[Kỹ thuật gì đó thì cứ tới rồi biết, làm 1 chủ yếu vẫn là phải quan tâm người ta, săn sóc cho người ta, khát tình đã đến rồi còn sợ không chịch được sao?]
[Trước đó cứ chuẩn bị đồ cho tốt đi đã, bao cao su nào, bôi trơn gì, đồ chơi bên trong ra sao, tự làm để có kinh nghiệm đi thiếu niên.]
[Cái gì?! Có 1 hả?! Ở đâu có 1 vậy?!]
[Xem ♡ sex ♡ để ♡ có ♡ tư ♡ liệu]
“…”
Mấy cái này là đống lộn xộn gì vậy! Thu Diệc Diệu cảm thấy mình không học được gì cả, ngược lại còn bị những cư dân mạng không biết là ai này đùa giỡn một trận.
Internet quả thật gây độc hại về thể chất lẫn tinh thần của thiếu niên mà!
Nhưng cậu đã là người trưởng thành rồi.
Thu Diệc Diệu di chuyển tay nhấn vào một địa chỉ web.
Dù sao thì địa chỉ web cũng nằm ở đây, không nhìn cũng bị thấy.
Trang web này quả thật đã làm đổi mới nhận thức của cậu, mở ra cho cậu cánh cửa của thế giới mới…
Cậu lặng lẽ xoay đầu lại nhìn thoáng qua người ở phía sau, Khương Nặc dường như đã ngủ rất say, vẫn luôn không nhúc nhích, vì thế cậu mới yên tâm mở bừa ra một cái video.
…
Chỉ xem một phút đồng hồ, trong đầu của Thu Diệc Diệu tựa như bị nổ tung, tay của cậu bắt đầu run rẩy nhè nhẹ.
Đôi mắt của cậu nhìn chằm chằm vào video, suy nghĩ lại như du ngoạn ở trong cõi thần tiên nào.
Sau này cậu với Khương Nặc cũng sẽ như thế này sao…
Tự suy nghĩ miên man, ánh đèn mờ nhạt ở đầu giường bỗng nhiên bật sáng.
Một bàn tay đặt ở trên eo cậu, tiếng nói quen thuộc truyền tới bên tai.
“Đang xem cái gì đấy?”
Eo nhỏ mềm mại run rẩy, Thu Diệc Diệu âm thầm kinh hãi, hoảng loạn sợ bị lộ nên tắt video đi. Nhưng mà không ngờ ngón tay lại trượt xuống, điều chỉnh âm lượng đến mức tối đa…
Âm thanh trong video như pháo trúc bùng nổ bên tai hai người.
Nghe có vẻ đau đớn, nhưng lại vui thích.
Tai của Thu Diệc Diệu đỏ lên, hoảng loạn đến nỗi sắp không cầm được điện thoại nữa, rất nhiều lần đã suýt trượt từ trên tay xuống.
Đang lúc cậu cắn răng kiên trì tắt video thì một bàn tay vươn tới trước mặt cậu lấy đi điện thoại.
May mắn thay, trước khi điện thoại bị cướp mất thì Thu Diệc Diệu cũng đã tắt được cái video gây phiền nhiễu này.
“Trả cho em!” Thu Diệc Diệu có chút gấp gáp, đưa tay muốn lấy về.
Nhưng Khương Nặc vẫn nhanh hơn cậu một bước, mở ra trang web vừa rồi mà Thu Diệc Diệu đã xem – “Cách để làm 1”.
Mặt của Thu Diệc Diệu càng đỏ hơn, cũng may là lúc này không bật đèn sáng, nếu không thì giờ phút này nhất định cậu sẽ giống như một quả cà chua chín rục.
“Trả cho em!” Thu Diệc Diệu nói thêm một lần nữa, giọng điệu vừa xấu hổ cũng vừa giận.
Nhưng Khương Nặc lại còn đọc ra cái tin mà cậu vừa mới đi tìm kiếm!
“Cách để làm 1?” Tầm mắt của Khương Nặc rời khỏi điện thoại, trêu chọc nhìn Thu Diệc Diệu một cái.
Thu Diệc Diệu đã tức giận đến nỗi không nói nên lời, chỉ có thể thông qua hành động —— cậu cướp điện thoại để biểu đạt nội tâm phẫn nộ của mình.
“Học được chưa?” Khương Nặc lại hỏi.
Cái này tiếp tục chạm tới nỗi đau của Thu Diệc Diệu, bình luận của cư dân mạng toàn là chọc ghẹo còn chưa nói, vừa rồi cậu chỉ mới đi xem phim đen, hai người kia không hiểu sao lại lao vào nhau, ai mà biết được rốt cuộc là làm như thế nào chứ!
“Mẹ nó anh im đi!” Thu Diệc Diệu hung dữ trừng hắn, chỉ là cái dáng vẻ liếc mắt này ở trong mắt của Khương Nặc không hề có sức uy hiếp nào, trái lại còn hơi đáng yêu.
Khương Nặc trả điện thoại cho cậu, Thu Diệc Diệu vừa mới tắt màn hình thì cả người đã bị ôm lấy.
Như là muốn xoa xoa người vào trong lồng ngực, Khương Nặc ôm cậu, thấp giọng nói, “Báu vật nhỏ, anh sai rồi.”
“…” Thu Diệc Diệu không hiểu Khương Nặc đang nói cái gì, cậu vẫn còn chưa bình tĩnh lại được sau trận mất mặt vừa rồi.
Trên môi có một sự dịu dàng, hương thơm cỏ cây như bao trùm mà tiến đến.
Vốn dĩ Thu Diệc Diệu còn chờ để bộc phát tiếng mắng chửi vốn đã vào thế, nhưng đều đã bị nhấn chìm trong đại dương.
Khương Nặc mổ lên môi Thu Diệc Diệu từng chút từng chút trước, rồi dùng sự mềm mại lưu luyến cạy mở hàm răng của cậu, sau đó đột nhiên chuyển thành thế tấn công cấp bách, xâm chiếm ở môi lưỡi cậu.
Từ dịu dàng đến bá đạo, chỉ là hôn môi thôi cũng khiến cho cậu khô nóng vô cùng.
“Đừng đè em…” Thu Diệc Diệu dùng lý trí còn sót lại muốn đẩy Khương Nặc ra, nhưng mà cổ tay cậu lại bị người ta giữ lấy.
Nệm lõm xuống thật sâu, cả người của Thu Diệc Diệu như bị bao phủ bởi hơi thở của Khương Nặc.
“Mấy ngày nay anh chỉ lo đi kiếm tiền, không săn sóc em…”
Động tác của Khương Nặc dịu dàng như thế, đầu ngón tay bắt đầu từ sườn mặt của cậu rê xuống, tựa như là chậm rãi soi rọi ánh trăng lên cơ thể cậu.
Nội tâm của Thu Diệc Diệu run rẩy một trận, cậu biết, lý trí đã bị thiêu đốt tới cực điểm rồi.
“Bé cưng, em không cần phải suy nghĩ nên làm như thế nào đâu, tất cả giao cho anh là được rồi, em chỉ cần hưởng thụ thôi…”
Thu Diệc Diệu không quan tâm để nghĩ thêm về chuyện khác, nhưng mà ngăn kéo lại kêu lên một tiếng vang.
Dựa vào đèn ngủ tối tăm để nhìn, cậu thấy Khương Nặc lấy từ tủ đầu giường ra những thứ mà cậu vừa mới xem được ở trên mạng…
“…”
Tên chó Khương Nặc có lòng dạ bất chính này, rốt cuộc đã đem mấy thứ linh tinh ấy nhét vào hộc tủ đầu giường của cậu từ khi nào!!
“…”
Bởi vì động tác ngồi dậy nên bộ đồ ngủ bằng lông trắng lỏng lẻo của Khương Nặc theo trọng lực mà rũ xuống, để lộ ra một khoảng ngắn ở bụng, Thu Diệc Diệu có thể nhìn thấy được tám múi rắn chắc lại còn trắng trẻo của hắn.
Thu Diệc Diệu trộm nuốt nước bọt một cái.
Khương Nặc lấy được đồ, ánh mắt lại trở về trên người của Thu Diệc Diệu làm cậu cuống quýt nhắm hai mắt lại.
Cậu nghe thấy được một tiếng cười khẽ, sau đó là âm thanh như vỏ đóng gói bị xé rách.
Lặng lẽ mở mắt ra, cậu lại thấy Khương Nặc dùng răng xé mở vỏ bao bì.
“…”
Đệt, mẹ nó gợi cảm quá.
Nụ hôn che trời lấp đất lại được đặt xuống, giống như là tuyết dày làm cong nhánh cây, tựa như hoa anh đào phủ kín mặt cỏ, tiếng nước tràn ngập khắp cả gian phòng làm cho trái tim liên tục nhảy nhót không thôi.
Ở khoảng cách hôn, Khương Nặc nói, “Bé con, anh sẽ nghiêm túc làm trách nhiệm của công, tin anh.”
“…” Thu Diệc Diệu không hé răng.
Nhưng mà tên chó Khương Nặc lại còn không chịu thuận theo đó mà buông tha, cứ tiếp tục hỏi, “Được không em?”
“…” Không nói lời nào còn không phải là ngầm đồng ý rồi hay sao! Mẹ nó anh còn hỏi! Còn hỏi nữa!
Khương Nặc vẫn còn đang nhìn cậu chăm chú, ánh mắt sáng lấp lánh.
Thu Diệc Diệu nghẹn tới đỏ mắt, cuối cùng cũng bất chấp tất cả, “Mẹ nó anh đừng có hỏi nữa mà, muốn tới thì cứ tới đi!”
Ban đêm trở nên mê man như mộng ảo, Thu Diệc Diệu cảm thấy như mình đã dừng lại ở trên một chiếc thuyền con, theo từng cơn sóng mãnh liệt lắc lư, đong đưa tới nơi sâu thẳm ở đại dương không thể nhìn thấy.
Cậu muốn bắt lấy cái gì đó để cho chiếc thuyền này không được chuyển động nữa, nhưng từng cơn sóng vẫn còn đẩy đưa từng đợt. Khi thì sóng gió mãnh liệt, khi thì chậm rãi thật lâu, vô biên vô hạn…
Thật ra Thu Diệc Diệu vẫn luôn biết Khương Nặc muốn ở trên.
Dù làm bất cứ chuyện gì, Khương Nặc cũng đều có thói quen chiếm ưu thế. Ví dụ như khi hắn muốn làm lớp trưởng, hắn yêu cầu phải triển khai mọi quyết định một cách tốt nhất.
Không sao cả, cậu rất hào phóng, vị trí ở bên trên cậu sẽ nhường cho chó Khương.
Ai bảo hắn là vợ của cậu chứ? Vợ thì luôn phải chịu đau đớn vậy nên vợ muốn ở trên thì ở trên thôi.
Thu Diệc Diệu nghĩ.
“Cục cưng, nghĩ gì thế?” Khương Nặc ôm cậu.
Cả hai vừa mới tắm rửa xong, trên người chỉ toàn là sảng khoái. Tuy nhiên trong căn phòng này vẫn còn lưu lại một chút mê man ám chỉ nơi đây vừa mới phát sinh ra chuyện gì.
Thu Diệc Diệu đưa mắt nhìn hắn, vẻ ngoài của Khương Nặc cũng quá đẹp rồi, tại sao lại có người mang ngũ quan tiêu chuẩn đến như vậy.
“Đang nghĩ, tên chó nhà anh nhét mấy thứ kia vào trong tủ của em từ khi nào?”
Giọng điệu của Thu Diệc Diệu giận dữ, đột nhiên cậu lại thấy bản thân mình vừa mới bị Khương Nặc làm, bây giờ thì bị hắn ôm lấy, nói những lời này có cảm giác như cậu là một người vợ nhỏ vậy.
Đây là cái không khí kỳ lạ gì thế!
Khương Nặc nở một nụ cười không rõ, không trả lời mà hỏi lại, “Có đau không em?”
“Có đau hay không anh nói xem?” Thu Diệc Diệu tức giận.
“Đúng rồi, vừa rồi em kêu rất dễ nghe.”
Thu Diệc Diệu: “Lần sau đổi thành anh ở dưới thì anh sẽ biết là có đau hay không thôi!”
“Được, chờ đến khi em học được cách làm 1 phải không?”
“Khương Nặc! Có phải là anh muốn đánh nhau không hả!”
Người này, thật sự là!!! Phiền! Quá! Đi! À!!
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Diệu: Chờ tới khi em học được cách làm 1 rồi thì anh sẽ khóc cho mà xem!
Khương ca: Ồ
Chương này đã bị sửa tới sửa lui tới N lần, bây giờ tâm trạng của tác giả rất ổn định /hút thuốc/