Nếu Chúng Ta Đã Không Thể Có Hạnh Phúc

Chương 15



CHƯƠNG 15:

Chuyện Gia Nguyệt bị đánh đã nhanh chóng lang truyền khắp thành phố,như một mồi lửa cháy trên cỏ khô. Khắp nơi bàn luận về việc này vô cùng tích cực. Thậm trí người ta còn thêu dệt không biết bao nhiêu tình tiết mới lạ quanh chuyện này.

Thầm An An sửng sốt,nàng ngờ vực là mình nghe nhầm,không thèm để ý đến ánh mắt khó hiểu của một số người, nàng nhảy chồm lên,tóm một người trong số đó.

“Cái gì mà bắt gian tại giường,chuyện này là như thế nào hả?”

Cô gái bị An An túm lấy không có chút khó chịu,thậm trí còn có chút hưng phấn khi tìm được độc giả nhiệt tình. Cô ta lập tức uốn ba tất lưỡi phun nước bọt nói.

“Rất kịch tính nhé,mẹ tôi nói,khi đó tất cả đều nhìn thấy Gia Nguyệt cùng tình nhân của cô ta ôm ôm ấp ấp đi từ trong thang máy ra. Cò cái gã tên là Lâm gì đó đó,nổi điên lên,giáng cho cô ta một tát….. chu choa…..nghe thôi cũng đủ biết đau thế nào a”

Thầm An An không hiểu,nàng ngây ngốc nhìn cô gái kia. Làm sao lại như thế,chính nàng nhìn thấy,Gia Nguyệt đi cùng anh Hoàng Phong để gặp lão Tạ. Tối hôm qua cha nàng còn nói lão Tạ thế nhưng tính kế đến trên đầu Lâm gia. Chuyện này chắc là có hiểu lầm gì rồi. Nàng mới không tin Gia Nguyệt,đại thần trong lòng nàng là người câu tam đáp tứ đâu. Với lại với thân phận hiển hách của nàng ấy,nàng ấy đâu cần phải lén lút vụng trộm chứ.

Không nói không rằng,Thầm An An chạy vội đi ra ngoài,khiến cho cái người đang không ngừng phun nước bọt kia mất hứng.

Giai Hân nhìn thấy Thầm An An chạy về phía mình cứ như ma đuổi làm cô ta nhíu chặt mày. Dạo này cô ta càng lúc càng mất kiên nhẫn với loại con gái ngây ngô như An An rồi.

Chỉ là,lần này làm cô ta thất vọng rồi,An An không tìm cô ta,nàng chạy thật vội,nhưng là để tìm Lâm Khiêm. Nàng không thể để Gia Nguyệt bị hiểu lầm như thế được.

Giai Hân vội ngăn cản Thẩm An An khi thấy nàng chạy vội qua người mình. Cô ta không thích An An nhưng lại càng không thích việc nàng làm như không thấy cô ta.

“An An,chạy đi đâu vậy,mình đang định tìm bạn đây”

Thẩm An An bị kéo lại như thế,suýt chút là bước hụt chân khi định chạy xuống cầu thang. Tóm vội thanh chắn,Thầm An An vuốt lấy lòng ngực đang đập loạn lên vì hoảng sợ. Đừng đùa,cầu thang này dài như thế,nếu không may té xuống,không chết cũng tàn phế a.

“Tớ phải tìm Lâm Khiêm”

Nàng nôn nóng giải thích,mày của Giai Hân lập tức nhíu chặt hơn,ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo,nhưng cô ta lập tức mỉm cười,nhẹ giọng hỏi.

“Làm sao,tìm Khiêm Khiêm nhà mình làm chi a”

Thầm An An cắn cắn môi dưới,nàng không muốn nghi ngờ Giai Hân,nhưng….

“Giai Hân,là bạn nói Gia Nguyệt hẹn hò ở Tiếng Vọng sao?”

Giai Hân vẫn giữ nụ cười mềm mại trên môi,tay khẽ vén tóc mai bên má.

“Sao có thể chứ,mình không biết mà”

Thẩm An An tuy được cha mẹ ông bà và cả Thiên Tường bao bọc che chở. Nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì về những dối trá trong lòng người,chỉ là nàng nguyện tin tưởng. Nguyện ý tin là Giai Hân không làm chuyện có lỗi với nàng. Nàng đẩy tay Giai Hân ra,nhẹ nhàng nói.

“Nếu không phải thì tốt rồi,Giai Hân,tớ phải đi tìm Lâm Khiêm,để nói cho anh ấy biết anh ấy hiểu lầm Gia Nguyệt rồi. Hôm dó Gia Nguyệt không hẹn hò cùng với Hoàng Phong,mà là đi gặp lão Tạ,cha tớ nói,cô ấy phải hứa hẹn với lão Tạ rất nhiều thứ mới có thể cứu vãng hợp đồng cho Lâm gia a.”

Nghe Thẩm An An nói,mà trong lòng Giai Hân rúng động,cô ta sao có thể quên việc An An lấy đứa con gái chết tiệt kia làm hình mẫu lý tưởng đây. Nếu để cô ta chạy đi nới với Lâm Khiêm thì mọi chuyện sẽ hỏng hết. Không được,không thể để cô ta gặp Lâm Khiêm.

Thẩm An An ngây ngô chày xuống cầu thang,hi vọng nhanh chóng tìm thấy Lâm Khiêm. Chỉ cần nói rỏ mọi việc thì sẽ không còn hiểu lầm nữa rồi,An An nghĩ như thế.

Chỉ là…

Nàng không ngờ…..

“Á á á á……”

Thẩm An An hét lên.

Nàng cứ thế bị đẩy xuống cầu thang,lực đẩy trên lưng nàng rất lớn,thậm trí không để nàng kịp phản ứng thì cả cơ thể cứ thế lăn xuống dưới.

Thẩm An An ngã xuống dưới,đầu nàng nặng nề đập nhiều lần lên bậc thang theo quán tính nàng lăn xuống.

Máu ra thật nhiều,Thẩm An An bị máu chảy vào mắt,khiến nàng không thấy rỏ,chỉ nhìn thấy bóng dáng mở hồ của Giai Hân đang đứng trên cao với hai cánh tay đưa ra,giữ nguyên tư thế mà cô ta vừa đẩy nàng xuống dưới.

“Vì cái gì….Hân Hân…cứu mình….”

Thẩm An An thấy toàn thân đau đớn,máu ra rất nhiều,nàng sợ rằng nàng sắp chết. Cánh tay đầy máu run rẩy giơ lên cầu cứu,giọng nói thì thào của nàng căn bản không thể nghe thấy.Nhưng Giai Hân lại nhìn thấy rất rỏ.

“Cứu mình…Hân Hân…”

Cô ta trợn tròn mắt,không tin được điều mình vừa làm. Cô ta giết người rồi.

“Hân Hân…Cứu mình đi”

“Không”

“Cứu mình đi…”

“Không…là tại cô…ai bảo cô nhiều chuyện chứ….”

Giai Hân nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy,cô ta không thể để Thẩm An An đi nói cho Lâm Khiêm được,nhưng nhìn Thẩm An An nằm trong vũng máu cô ta sợ đến không kiềm chế được.

Có tiếng bước chân chạy đến,Giai Hân vội vả rời khỏi đó,cô ta chạy đi để mặc kệ Thẩm An An ở đó. An An cảm nhận hơi sức mình càng lúc càng yếu đi,nàng không thể tin,người mình coi là bạn lại hại chết nàng.

Nước mắt chảy dài trên mặt nàng,An AN buông thả cánh tay đang đưa lên cầu cứu.

Nàng đau quá…

“Thiên Tường,em đau quá…..Thiên Tường”

Có rất nhiều bước chân đang chạy đến,Thẩm An An nghe tiếng ai đó hét lên,nàng cảm nhận vòng tay ai đó mạnh mẽ nắm lấy tay nàng,có người đang hét gọi cấp cứu.

“Cứu tôi,hãy cứu tôi đi,tôi bị cô ta đẩy…..tôi phải gặp Lâm…Lâ….”

Mộng Hàm,nữ sinh đầu tiên nhìn thấy Thẩm An An bị ngã trên cầu thang bộ,nàng không hề sợ hãi mà chỉ huy mọi người gọi cấp cứu cho nạn nhân. Nàng ở rất gần nên nghe thấy câu thì thầm khó khăn của An An.

Nhìn gương mặt máu huyết mơ hồ của cô gái,Mộng Hàm thấy đau sót,nàng nắm chặt tay Thẩm An An nhẹ giọng dỗ dành.

“Yên tâm,cô sẽ không sao đâu,đừng ngủ có biết không,không được ngủ”

Thẩm An An thấy rất yên tâm,nàng không sợ nữa rồi…nàng phải sống để gặp Lâm Khiêm…nhất định nàng phải sống… đẻ gặp Thiên Tường.

… …… …… …… …… …… …… …..

“Bác sĩ cô ấy thế nào rồi,cô ấy như thế nào hả”

Thiên Tường như con mãnh thú phát điên,anh hoàn toàn không có vẻ gì của người con trai trầm ổn ngày thường.

Anh không ngờ vừa họp xong,anh nhận được điện thoại từ trường học. Thông báo việc Thẩm An An bị ngã từ trên lầu xuống,đang cấp cứu sống chết không rỏ. Anh nghe mà như sét đánh ngang tai,toàn thân chấn động. Tim anh cứ như ngàn vạn bàn tay đang cào cấu cắn xé anh.

Bỏ mặc mọi thứ,Thiên Tường lao xe như điện dại đến bệnh viện,anh sẽ nhào vào phòng cấp cứu nếu như không có y tá và bác sĩ ngăn cản.

Thẩm lão,ngăn cản anh,ông cũng đau sót khi nghe tin đứa cháu gái ông thương yêu gặp nạn. Nhưng bao năm lăn lộn trên thương trường khiến ông tĩnh táo hơn Thiên Tường rất nhiều,ông nói.

“A Tường,giờ không phải lúc bấn loạn,cháu hãy tìm hiểu xem vì sao con bé bị ngã,cho dù con bé hay hậu đậu,ông không nghĩ con bé bất cẩn đâu”

Thiên Tường nhắm chặt đôi mắt đỏ vằng tia máu,anh buông tha cho cổ áo vị bác sĩ già bị anh dày vò nảy giờ. Anh hít sâu một hơi nặng nề rồi quay sang nhìn ông nội trên danh nghĩa của mình.

“Con hiểu rồi thưa ông.”

Vị bác sĩ già cảm kích nhìn Thẩm lão,ông nhẹ giọng nói.

“Nguy hiểm đã qua,nhưng cô Thẩm bị thương tổn ở vùng đầu khá nặng,nếu cho đến tối mai mà cô ấy không có tỉnh lại,tôi e….”

Thẩm lão run rẩy,ông siết chặt cây gậy để chống đỡ thân mình,nhưng không thể,ông ngồi xuống chiếc ghế dài đặt trên hành lang. Mắt ông rơm rớm nước,nhìn ông như già đi vài chục tuổi.

Cháu ông,đứa cháu gái bé nhỏ đáng yêu của ông.

“Không đâu,cô ấy nhất định tỉnh lại,An An rất kiên cường,cô ấy sẽ không bỏ cháu mà đi như thế. Không thể đâu”

Thiên Tường đau đớn hét lên,anh muốn xông vào bên trong nhưng lại bị ngăn cản. Anh điên cuồng gào thét,dãy dụa nhưng vô ích. Ngay cả Thẩm lão cũng vì quá đau đớn mà không lên tiếng để ngăn cản anh.

Mộng Hàm đứng bên cạnh,nàng theo xe cứu thương đến đây,nhìn Thiên Tường gần như không còn bình tỉnh được nữa khiến nàng chán ghét. Đi lên phía trước,Mộng Hàm ra tay tát một cái thật vang dội vào mặt Thiên Tường.

“Đừng có lắc nữa,anh sẽ giết ông tôi đấy,tôi nói cho anh biết ông tôi mà có làm sao tôi không tha cho anh đâu.”

Cả hành lang sảnh cấp cứu im lặng như tờ khi nghe Mộng Hàm hét,nàng là cháu gái của viện trưởng Trần,là người trực tiếp cấp cứu cho Thẩm An An.

Hôm nay nàng về trường để gặp chú hai,không ngờ nhìn thấy một vụ tai nạn nghiêm trọng. Nàng nói với Thiên Tường đang còn bàng hoàng.

“Trước khi bất tĩnh,cô bé kia nói là có người đẩy cô ấy xuống,cô ấy phải đi gặp ai đó tên là…Lâm…hình như thế tôi không chắc”

Thiên Tường nhìn Mộng Hàm với ánh mắt khát máu,khiến nàng có chút hoảng hốt,nhưng nàng vẫn ương ngạnh nói.

“Trừng cái gì,tôi chỉ là nói lại lời của nạn nhân thôi. Cô ấy nói bị cô ta đẩy ,tôi không nghe được tên của ai cả.”

Thiên Tường nắm chặt hai tay mình,anh gằn từng tiếng kiềm chế cơn xúc động muốn giết người.

“Tôi biết phải làm gì rồi.”

Anh quay sang nhìn cô bác sĩ thực tập đã cứu An An,nghiên người thật thấp.

“Cám ơn cô đã cứu An An của tôi,xin nhờ cô giúp cô ấy”

Mộng Hàm chỉ gật đầu không nói gì,nhìn Thiên Tường mang theo ánh mắt khát máu rời đi. Nàng bỗng nhiên thấy lo lắng cho kẽ đã làm điều tàn ác này,hẳn là kết quả sẽ không tốt đẹp mấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.