CHƯƠNG 10:
Gia Nguyệt im lặng theo chân Lâm Khiêm,tuy nàng không hiểu vì sao hắn lại giận dữ. Nhưng nàng lại cảm thấy vui vẻ khi bàn tay hắn luôn nắm chặt lấy tay nàng,chưa từng buông ra.
“Lâm Khiêm,anh đi chậm một chút có được không”
Gia Nguyệt lên tiếng,nàng quả thật không theo kịp bước chân vội vã của hắn.
Lâm Khiêm bị giọng nói có chút nũng nịu dịu dàng của nàng làm cho giật mình,bước chân vô thức mà ngừng lại.
“Gia Nguyệt???”
Gia Nguyệt bật cười nhìn vẻ mặt ngờ nghệch của hắn. Bình thường nàng luôn kiêu ngạo như công chúa,sao có thể bắt chước người ta nũng nịu chứ.
Chỉ là,lúc này,khi nàng ở bên Lâm Khiêm,nàng cũng muốn được làm nũng,cũng muốn mè nheo,hoặc giận dỗi như những cặp đôi khác.
Bởi vì nàng muốn,chính là yêu và được yêu’
“Sao,thấy lạ? Có phải anh cho rằng em không biết làm nũng a”
Nàng tùy hứng cong khóe môi lên,nhìn nàng lúc này tựa như một cô gái mới lớn,có nét nào giống Lâm Gia Nguyệt ngày thường chứ.
Lâm Khiêm bất chợt bật cười,hắn ôm chặt lấy nàng,mặc kệ mấy ánh mắt tò mò xen lẫn muốn giết người đang ném về phía hắn.
Hắn kiếp trước đã thắp bao nhiêu tấn hương,để kiếp này tìm được nàng. Yêu nàng,rồi được nàng đáp lại hắn còn mong ước gì hơn thế nữa chứ.
Chỉ là,ban nãy nhìn một màn kia,tim hắn vẫn đập như nỗi trống trong lòng.
Nói hắn tự ty cũng được.
Nói hắn ghen tuông không có lý cũng xong.
Chỉ là hắn sợ…sợ hãi mất đi nàng.
Nếu lúc đầu nàng không đồng ý bên hắn,thì hắn sẽ yên lặng đứng bên nàng. Nhưng hiện tại nàng đã ở bên hắn,hắn lại càng sợ hãi.
Người ta nói,nếm được mật ngon,khó trách càng sợ mất,không phải là không có đạo lý.
“Gia Nguyệt”
“Hửm”
“Gia Nguyệt”
“Sao”
“Gia Nguyệt”
“… ………”
“Anh thật rất yêu rất yêu em”
“Em biết”
Trong không khí nóng ẩm khô hanh của mùa hè,nhưng Gia Nguyệt và Lâm Khiêm đều thấy trời hôm nay thật đẹp,thời tiết thật tốt. Bởi vì có người kia ở bên cạnh làm bạn,lúc nào,ở đâu chắc chắn cũng sẽ như thiên đường.
Lâm Khiêm nhìn thấy Gia Nguyệt cười,nụ cười sáng rực lên,còn ấm áp và chói mắt hơn cả mặt trời đang tỏa nhiệt trên đầu.
… …… …… …… …… …… …… ……
“Khiêm Khiêm”
Sau bữa tối,bởi vì Gia Nguyệt phải đi dự tiệc với ông Lâm,nên Lâm Khiêm tự mình đến thư phòng,vùi đầu vô mớ công văn ngày mai cần đến.
Giai Hân đi vào phòng,nàng hôm nay cũng mặc chiếc váy màu trắng tinh khôi như Gia Nguyệt. Nhưng loại khí chất cao quý từ trong xương của Gia Nguyệt thì nàng lại không có,chỉ có chút ngọt ngào dịu dàng mà thôi.
Lâm Khiêm ngẩn đầu,nhìn thoáng qua nàng,hơi chút nhíu mày.
Ban nãy không nhìn lên khuôn mặt,chỉ nhìn chiếc váy,xíu chút hắn đã nghĩ là Gia Nguyệt trở về.
“Sao vậy Hân Hân”
Giai Hân cắn môi,từ khi nào hắn bắt đầu không kiên nhẫn với nàng rồi. Trước đây,mỗi khi nàng không đến tìm hắn,hắn cũng sẽ chạy đi tìm nàng. Nhưng bây giờ ngay cả cơ hội nói chuyện hắn cũng không rảnh.
Nuốt nước mắt đang trực trào ra,Giai Hân nói.
“Hân Hân sợ tối,Khiêm Khiêm theo giúp Hân Hân được không?”
Lâm Khiêm nhìn đống cồng văn trên bàn với vẻ bất đắt dĩ. Hôm nay quả thực hắn không rảnh để tìm Hân Hân,hắn đang bận đến sức đầu mẻ trán.
Giai Hân nhìn vẻ mặt không tình nguyện của Lâm Khiêm thì bật khóc,nước mắt cứ không ngừng không ngừng mà rơi trên mặt nàng.
“Khiêm Khiêm theo giúp Hân Hân đi mà,Hân Hân sợ tối lắm”
Lâm Khiêm thở dài. Thôi đành vậy,nếu đêm nay hắn không ngủ,chắc làm có thể làm xong đi.
Hắn đứng lên đưa Giai Hân về phòng. Khuôn mặt Giai Hân lập tức sáng bừng lên,vội vàng nắm chặt tay hắn. Ríu rít kể hắn nghe rất nhiều rất nhiều chuyện nàng gặp trong mấy ngày qua.
Nhưng hắn không có tâm trạng theo nàng nói chuyện. Đầu hắn đang quay cuồng trong mớ công việc còn nằm trên bàn đợi hắn. Hắn thật có chút,muốn quay lại làm việc.Nhưng nhìn nước mắt của Giai Hân đang chuẩn bị trào ra,hắn chỉ có thể âm thầm thở dài.
Vất vả lắm Giai Hân mới chịu đi ngủ,hắn nhanh chóng quay lại thư phòng,trong lòng thầm cầu cho mình nhanh chóng xử lý hết công việc.
Cứ như thế,cho đến khi Gia Nguyệt trở về,vẫn nhìn thấy đèn phong hắn bật sáng. Nàng nhẹ nhàng mở cửa bước vào,thấy hắn đang vùi đầu làm việc,mày chau lại đến mức có thể kẹp chết cả ruổi.
Nàng mỉm cười,đi vòng về đằng sau ghế hắn ngồi,dùng đôi tay chưa từng làm việc nặng của mình xoa bóp bả vai đang căng cứng của hắn.
“Làm sao,công việc xảy ra tình huống khó khăn”
Hắn thở dài thỏa mãn khi được nàng xoa bóp vai. Bàn tay nàng thật mềm,làm dịu đi cơn nhức mỏi hành hạ hắn. Mùi hương trên người nàng lại rất thơm,làm cho tinh thần hắn tự nhiên mà thả lỏng không ít.
“Không có gì khó khăn,chỉ là chút phiền toái phải kiểm tra một chút. Hôm nay thế nào,vừa về sao không nghỉ ngơi lại chạy đến đây?”
Hắn kéo tay để nàng thuận theo mà ngồi lên đùi hắn. Vùi mặt vào hỏm vai thơm ngát trơn mịn như men sứ của nàng,hắn không nhịn được thở dài thỏa mãn.
Nàng để mặc hắn muốn làm cái gì,chỉ cầm bàn tay với những ngón thon dài của hắn lên vuốt ve. Trong lòng bàn tay của hắn có những vết chai làm nàng luôn thấy đau lòng.
“Em vừa về,thấy đèn phòng anh còn sáng nên đi qua,không hoan nghênh em sao?”
“Làm sao dám chứ,anh còn cầu không được nữa là”
Nàng cười,chủ động hôn lên má hắn. Nhìn những tài liệu bày đầy bàn làm việc,mày khẽ nhíu.
“Nhiều như vậy,em nhớ lúc chiều anh đã bắt đầu,sao giờ còn chưa có xem xong?”
Hắn cười khổ,nhưng chỉ có thể nói.
“Hân Hân xảy ra chút chuyện,anh phải qua bên đó một chút.”
Gia Nguyệt không nói gì,chỉ đứng lên đi qua góc phòng lấy một cái ghế khác. Nàng nói
“Em giúp anh,hai người sẽ nhanh hơn một chút rồi”
Lâm Khiêm cười,hắn ôm chặt lấy nàng,hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng,ra sức gặm cắn,cho đến khi nàng kháng nghị mới chịu buông ra. Hắn cười nham nhở.
“Vợ anh thật ngoan quá.”
Gia Nguyệt thế nhưng đỏ mặt,khẽ lườm hắn.
“Ai là vợ anh chứ,nói nhàm thôi,làm việc đi kìa,nếu không ngày mai chú Du sẽ khiến anh đẹp mặt đấy”
Nhắc đến thư ký Du,Lâm Khiêm vội thu lại vẻ cợt nhả của mình,chuyên tâm vô mớ công văn cần kiểm tra. Gia Nguyệt bật cười,rồi cũng chú tâm vào công việc.
Bên ngoài phòng,mặt trăng thật tròn phát tán lớp ánh sáng bạc mỏng manh lên vạn vật.
Chỉ là,phía bên kia cánh cửa,một bóng người đứng lặng nghe những âm thanh ngọt ngào bên trong phòng với bàn tay nắm chặt đến run rẩy.
“Đáng chết…thật là đáng chết…..”
Có người nói với Áo,vì sao tính cách Gia Nguyệt thay đổi như dzậy.. Thật ra áo thấy,khi yêu con người ta sẽ thay đổi rất nhiều. Cho dù có kiêu ngạo hay thanh cao đến thế nào,thì khi yêu,Gia Nguyệt vẫn muốn gần gũi hay tùy hứng chút đĩnh với người mình thích.
Còn Giai Hân,khi mất đi những yêu thương có từ nhỏ,vì đố kị hay ghen tuôn dễ khiến con người ta có những suy nghĩ lệch lạc.
Nói chung đây chỉ là những lời lảm nhảm của áo,không liên quan gì đến câu chuyện cả,hê hêhê.
_________________
Trái tim của em chỉ có thể bình yên khi nó được ở bên anh
Được là cái may mắn và mất chính là số mệnh