Cùng lúc đó, ở khu phố Y.
Uyển Đình Nhu hớt hả, gọi lớn:
“Bà! Bà ơi! Bà có sao không? Cháu về rồi ạ.”
Bà Ngọc cố gắng gượng dậy:
“Khụ…Khụ. Ta không sao. Chỉ là tự nhiên bị hạ đường huyết, có lẽ dạo gần đây ta ăn uống quá khắt khe với bản thân. Đang định xuống phố mua vài thứ, vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên ta thấy khó thở. Mắt mờ đi rồi loạng choạng. Cũng may thằng nhóc đối diện biết điều. Bình thường nhìn có vẻ đáng ghét vì nó hay bắt nạt cháu, nhưng trông ra cũng là người có chút lương tâm, là nó đã đỡ ta vào trong nhà đấy.”
“Là Trần Thiên Hạo dìu bà vào nhà sao?”
“Phải, nó không những dìu bà già này vào nhà, nó còn nấu cả trà mật ong cho ta uống hồi phục đường huyết, còn bảo ta gọi điện thoại cho cháu về kẻo bệnh lại tái phát không ai trông nom.”
Bà Ngọc vừa ho vừa kể lại.
Đình Nhu mỉm cười rạng rỡ: “Thật ạ? Thế cháu phải qua cảm ơn cậu ấy một tiếng rồi. Cũng may nhờ có cậu ấy.”
Dứt lời, cô chạy qua nhà gã hàng xóm đối diện. Hắn từ trong nhà, người mặc tạp dề, đeo khẩu trang kín nửa mặt, đầu tóc bù xù. Tay cầm chổi quét nhà đi ra.
Hắn nhướn mày nhìn, không buồn kéo khẩu trang xuống mà hỏi luôn:
“Có chuyện gì không?”
Uyển Đình Nhu không nghe thấy hắn hỏi, chỉ biết nhìn từ xa, hắn càng lại gần, dáng người hắn thật cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp. Hôm nay, Trần Thiên Hạo hắn không mặc áo khoác như những khi gặp bên ngoài mới thấy bả vai hắn thật rộng.
Phải, đó là dáng vẻ của một người đàn ông trưởng thành. Uyển Đình Nhu nghĩ thầm.
Điều đáng chú ý nhất ở đây chính là hôm nay, hắn không đeo cái kính đen kia.
Đình Nhu dường như đắm chìm trong ánh mắt ấy.
Đôi mắt phượng hẹp dài cùng với làn mi dài vô cùng sắc sảo, ánh nhìn sắc bén làm người khác không khỏi run sợ. Đôi mắt đẹp nhưng lạnh lùng và vô tình. Khoé mắt hơi trĩu xuống toát lên một nỗi buồn nhè nhẹ.
“Này!!!”
“Tìm tôi có việc gì không?”
Hắn quát lớn làm cô giật bắn cả người.
“À không…không có gì, chỉ là muốn cảm ơn cậu đã giúp đỡ bà tôi trong lúc tôi đi vắng thôi. Hay tôi mời cậu bữa cơm nhé?”
“Không cần.”
Hắn ném cho cô ánh nhìn thờ ơ, đáp lại không chút do dự.
“Nếu tôi không làm vậy thì người khác cũng sẽ làm thay. Cô không cần bận tâm.”
“Nhưng…”
RẦM!!!
Uyển Đình Nhu chưa kịp nói thêm một lời nào nữa thì hắn đã lạnh lùng đi vào trong, đóng sầm cánh cửa kia lại một cách không chào đón, để lại cô một mình đứng đó, bơ vơ, trơ trọi, đôi mắt bồ câu vẫn mở to, sững sờ nhìn theo hắn.
Trông mình đáng ghét lắm sao?
…
Từ đằng xa, bóng người thấp thoáng sau bức tường kia dường như đã chứng kiến được hết tất cả mọi chuyện.
Hắn khẽ cười, tự hỏi:
Là em sao? Cô bé đã kịp thời cứu lấy tôi trong giây phút sinh tử, Uyển Đình Nhu?