Xe khách chỉ đỗ cách trường khoảng hai trăm mét, đi vài phút là đến nơi. Lớp của Minh Quang đi xe số 6, sau khi xác định đúng xe, anh và mấy đứa con trai giúp con gái bê va li to để vào dưới gầm.
Minh Đăng đứng ngay cạnh Minh Quang, cậu bỏ ba lô xuống đưa cho anh. Minh Quang liếc thấy các bạn đều đã để va li vào hết thì đóng gầm xe lại rồi quay sang bảo cậu: “Ba lô được mang theo người.”
Dứt lời, anh nhận lấy ba lô từ cậu, dắt tay đối phương lên xe. Đây là xe bốn lăm chỗ, khi hai người đi lên thì những ghế phía trước đã kín cả, Minh Quang tăng nhanh bước chân, cố lách người về phía trước, muốn giành một chỗ ở giữa phòng ngừa bé con bị say xe.
“Minh Quang! Tao giữ chỗ cho mày này!”
Tiến Hùng đứng dậy ra hiệu cho anh, vỗ vỗ tay vào hàng ghế trước mặt.
Minh Quang dắt Minh Đăng đi tới chỗ cậu ta, hai ghế Tiến Hùng giữ cho họ vừa vặn ở giữa xe, anh để cậu ngồi vào ghế bên trong cạnh cửa sổ, còn bản thân thì ngồi phía ngoài. Minh Quang đặt ba lô xuống đất, quay lại đằng sau nói với Tiến Hùng: “Cảm ơn.”
Tiến Hùng cười ha ha, xua tay nói không có gì.
Minh Đăng bên cạnh Minh Quang tò mò nhổm lên nhổm xuống quan sát. Được vài phút, cậu nhăn nhó kéo áo anh: “Minh Quang ơi, mùi ghê quá.”
Minh Quang đã đi tham quan mấy lần nên rất có kinh nghiệm, xe khách này lúc mới lên mùi hơi kinh, nhưng chỉ cần bật điều hòa lên, ngồi một lúc là sẽ lại bình thường.
“Đợi lát nữa sẽ hết mùi ngay. Bây giờ ngồi yên đi, đừng ngọ nguậy nữa, say xe bây giờ.”
Ban nãy ở trên ô tô của bố, Minh Đăng rất hoạt bát nên anh nghĩ hẳn cậu không bị say xe. Nhưng xe khách với xe bình thường khác nhau, thời gian đi cũng phải gần bốn mươi phút nên không nói trước được điều gì.
Quả nhiên, xe mới đi được hơn mười phút mà Minh Đăng đã choáng váng. Cậu nắm chặt góc áo khoác Minh Quang, thì thầm: “Minh Quang, mình cứ thấy kiểu gì ấy, khó chịu quá.”
Minh Quang cúi xuống lục lọi trong ba lô, lôi ra một cái kẹo bạc hà, xé vỏ đưa tới miệng cậu: “Mở miệng ra.”
Minh Đăng ngậm kẹo, yên lặng nhắm mắt lại.
Lúc này phía đầu xe đang chuyển xôi xuống, đây là đồ ăn sáng ban phụ huynh chuẩn bị cho lớp. Minh Quang nhận hai hộp từ lớp phó kỉ luật, nói cảm ơn.
“Đèn nhỏ, đừng ngủ vội, ăn sáng đã nào.”
Minh Đăng cầm lấy hộp xôi đã được mở trên tay anh, nhưng cậu chẳng có tí cảm giác đói bụng nào, chỉ thấy nôn nao quá chừng.
Minh Quang đặt một cái thìa nhựa vào hộp của cậu, giục: “Ăn cho chắc bụng, nếu không sẽ khó chịu hơn đấy.”
Kẹo trong miệng Minh Đăng đã tan hết, cậu nghe lời anh, cầm thìa lên xúc xôi, chậm rãi ăn. Tới thìa thứ ba, Minh Đăng bắt đầu thấy hoa mắt chóng mặt, không ăn nổi nữa. Cậu đóng hộp xôi lại trả cho Minh Quang, dáng vẻ chật vật vô cùng: “Mình không ăn đâu, mệt quá.”
Minh Quang đặt hộp xôi của cậu sang một bên, lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của bé con, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt dựa vào ghế đi, đừng làm gì nữa.”
Anh dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết phần của mình, sau đó dứt khoát mở hộp của Minh Đăng ra, xúc một thìa đưa tới miệng cậu: “Đèn nhỏ, mở miệng ra.”
Lông mày Minh Đăng nhăn hết cả lại vì cảm giác khó chịu trong người, cậu mím môi lắc đầu.
Minh Quang kiên nhẫn dỗ cậu nửa ngày, cuối cùng đối phương cũng miễn cưỡng ăn hết nửa gói xôi. Anh lấy giấy lau miệng cho cậu, lại giục người bên cạnh uống ngụm nước súc miệng, bấy giờ mới tạm yên tâm.
“Được rồi, ngủ đi.”
Minh Quang kéo đầu nhỏ của cậu dựa vào vai mình, vỗ vỗ lên mái tóc mềm mượt hai cái.
Minh Quang cựa quậy, chọn một vị trí thoải mái trên vai anh rồi thiếp đi, sáng nay cậu dậy sớm, lại còn không quen ngồi xe khách nên hiện tại vô cùng mệt mỏi.
Khoảng nửa tiếng sau, Minh Quang chọc chọc vào má người bên cạnh, nhỏ giọng gọi: “Đèn nhỏ, Đèn nhỏ ơi, dậy thôi, dậy nào…”
Minh Đăng mơ màng tỉnh lại, việc đầu tiên là đưa tay lên định dụi mắt, nhưng Minh Quang sao có thể để cậu được như ý nguyện, anh kịp thời thò tay cản lại động tác của cậu.
“Không, được, dụi, mắt. Nhắc bao nhiêu lần rồi hả?”
Minh Đăng mới ngủ dậy nên lá gan cũng to hơn, phụng phịu nhìn anh: “Nhưng mà ngứa lắm.”
Minh Quang niết hai má phồng lên của cậu, tàn nhẫn nói: “Ngứa thì nhịn, không được dụi.”
“Minh Quang, đứng dậy đi mày, nhanh lên.” Tiến Hùng đã ra khỏi chỗ, đứng bên cạnh vừa giục vừa nhìn Minh Quang và Minh Đăng bằng ánh mắt tò mò. Quan hệ của hai người này tốt thật, thân thiết ghê, cậu ta chưa từng thấy Minh Quang mềm mỏng như vậy với ai đâu! Tiến Hùng hồi tưởng lại lần cậu ta dụi mắt trong lớp, sau đó hình như Minh Quang nói rằng: “Dụi nhiều là mù đấy.”
Tiến Hùng nghĩ mà bực, quá đáng lắm luôn ấy!
Minh Quang đeo ba lô lên rồi dắt Minh Đăng xuống xe, cậu ngơ ngác hỏi: “Đến rồi hả Minh Quang, nhanh ghê.”
“Chưa đến, bây giờ mới tới sân bay, phải ngồi máy bay hai tiếng nữa.”
Minh Đăng tròn mắt: “Máy bay á?”
Minh Quang gật đầu, sau đó mới nhận ra một thiếu sót lớn: anh chưa nói với bé con rằng muốn tới Hội An thì phải đi máy bay.
Sảnh sân bay Nội Bài vừa lớn vừa nhiều người, Minh Quang siết chặt tay Minh Đăng, lại dặn cậu cầm kĩ va li của mình rồi dắt người đi nhận vé từ cô chủ nhiệm để check in. Trong tay anh đã có chứng minh thư của Minh Đăng nên mọi việc sau đó đều làm hết thay cậu.
Suốt cả quá trình, Minh Đăng rất ngoan ngoãn, thỉnh thoảng mới cảm thán mấy câu: “Rộng ghê”, “To quá”,…
Qua cửa soát vé cuối cùng, cả lớp đi đường hầm để lên thẳng máy bay. Tiếp viên Vietjet Air mặc đồng phục đỏ đứng ở cửa khoang, tươi cười chào đón từng người một.
Minh Đăng luống cuống cúi người chào lại cô, chọc cho Tiến Hùng đứng phía sau cười nghiêng ngả.
Một hàng có sáu ghế, chia làm hai bên, mỗi bên ba ghế, Minh Quang cố ý đổi vé cho bản thân và Minh Đăng là hai số liền nhau nên không bị tách ra. Tiến Hùng ban nãy cũng kêu gào đổi vé nhưng chẳng ai chịu, cuối cùng cậu ta phải ngồi cạnh Thành.
Minh Quang cố ý lấy cho Minh Đăng một vé cạnh cửa sổ, anh ngồi bên cạnh chỉ cho cậu nhìn: “Thấy cánh máy bay không?”
“Có, to quá!”
Minh Đăng hào hứng dán chặt mắt vào cửa sổ, mãi đến khi tiếp viên hướng dẫn cài dây an toàn và dùng phao cứu sinh thì cậu mới miễn cưỡng rời mắt khỏi đó.
“Minh Quang, sao tự nhiên đèn lại tắt?!”
Minh Quang bật cười, bảo cậu: “Chuẩn bị cất cánh rồi, sẽ hơi ù tai đấy.”
“Mình sẽ bay lên trời sao?”
“Ừ.”
Máy bay bắt đầu chầm chậm di chuyển ra đường băng, khi đã tới nơi, tốc độ tăng một cách rõ rệt.
Minh Đăng theo quán tính mà bị dính chặt vào ghế sau lưng, cậu nói: “Minh Quang, mình sợ.”
Tay Minh Quang bao lấy bàn tay nho nhỏ của cậu, anh mỉm cười: “Không sợ, tôi nắm tay cậu rồi.”
Sau một loạt chấn động nhẹ, cuối cùng máy bay cũng thành công bay lên, trong khoang, rất nhiều tiếng hô vui vẻ và kinh ngạc vang lên.
Minh Đăng lắc lắc đầu: “Minh Quang, tai mình…”
“Bị ù tai hả? Nuốt một ngụm nước bọt đi.”
Minh Đăng làm theo lời anh, sau đó hết ù tai thật, cậu dùng ánh mắt hết sức ngưỡng mộ nhìn người bên cạnh: “Hết thật này!”
“Ừ.” Minh Quang cười, anh chỉ ra phía cửa sổ: “Nhìn xem, mây đẹp chưa kìa.”
Minh Đăng quay ra cửa sổ, vừa nhìn đã thích vô cùng. Trước giờ cậu chỉ từng thấy mây ở dưới mặt đất, hiện tại mây cách cậu rất gần, trắng toát, mềm mại, đẹp không tả xiết.
Minh Đăng cười lên, lộ ra hàm răng trắng xinh: “Đẹp quá.”
Minh Quang đã sớm nhìn chán khung cảnh phía bên ngoài cửa sổ, trong mắt anh bây giờ chỉ toàn là hình bóng Minh Đăng. Niềm vui của cậu lớn đến nỗi dường như anh cũng bị lây lan một phần.
Minh Quang lấy điện thoại ra, chụp lại khoảnh khắc của Minh Đăng bên khung cửa sổ máy bay.
Trời xanh, mây trắng, thêm một bé con đáng yêu.
Tấm ảnh này chính là hình nền điện thoại của anh mãi sau này.
______
Lục: tặng kèm một chiếc ảnh minh hoạ do tui chụp qua khung cửa sổ máy bay Vietjet nè ❤️ Đẹp ghê nhỉ.
Mà hổng có bé con nào hết ?