Trong xe Liễu Vũ Hinh sắc mặt suy yếu mà từ trong bóp tiền móc ra điện thoại di động, nhấn gọi cho một số, vài giây sau nàng liền có chút nôn nóng mà hướng người đang nghe điện thoại bên đầu máy kia nhẹ giọng nói:
“Làm sao bây giờ? Ta vừa mới bị người ta chụp ảnh chung.”
Lại qua vài giây, Liễu Vũ Hinh cắn cắn môi dưới, còn nói thêm: “Ta cũng không biết nàng như thế nào đi vào xe, lúc ấy ta cho rằng đã không còn ai nữa, nhưng ai biết tự dưng nàng đột nhiên xuất hiện.”
“Nàng chắc là sẽ không phát hiện cái gì đi?” Liễu Vũ Hinh thật cẩn thận hỏi.
Lại qua một đoạn thời gian, Liễu Vũ Hinh mới hơi chút yên tâm mà tắt di động.
Rồi nàng mới móc dây tơ hồng treo ở trên cổ ra, trên sợi dây tơ hồng treo một cái bình nhỏ có thủ công tinh xảo, nàng mở bình nhỏ ra, đem cái bình đưa đến dưới mũi, thật sâu hít một hơi, rồi mới phát ra một tiếng than thở an tâm thỏa mãn.
Sau khi thỏa mãn xong Liễu Vũ Hinh mở hai mắt, khóe môi gợi lên một nụ cười mị hoặc chúng sinh, giọng nói êm nhã nói với tài xế: “Lão Trương, đi khách sạn.”
– ————
Khách Sạn
“A, giường của năm sao cao cấp khách sạn quá là thoải mái a!”
Ta nằm trong phòng trên giường lớn, thoải mái mà cảm thán nói, ở trên giường lăn qua lăn lại hồi lâu, mới xuống giường từ trong balo lấy ra laptop Thần khí.
Vừa mở máy tính, ta liền bắt đầu tìm kiếm người tên Hướng Mộng Điệp đang ở đâu, ai ngờ trên màn hình lại không có điểm đỏ lập loè.
“Cái gì?” Ta nhíu nhíu mày, tại sao lại không có? Vì sao lại cảm ứng không được?
Nghĩ vậy, ta nhanh mang dép lê chạy thẳng đến phòng Vệ Giới ở đối diện, Vệ Giới vừa mới mở cửa, ta liền vọt đi vào.
“Ai ai ai, ngươi làm cái gì a?”
Vệ Giới bất mãn mà hét lớn.
Ta đem màn hình máy tính cho Vệ Giới xem: “Ngươi xem, máy tính thế nhưng cảm ứng không được nơi ở của Hướng Mộng Điệp.”
Vệ Giới lấy qua máy tính, thần sắc ngưng trọng mà nhìn hồi lâu: “Nếu máy tính cảm ứng không được, đã nói lên việc Hướng Mộng Điệp đã nhập vào thân xác của nhân loại, âm khí sẽ bị yếu bớt nên sẽ cảm ứng không được.”
“Đáng ghét! Quỷ hồn mà nhập vào thể xác của nhân loại sẽ cực kì hao tổn tuổi thọ của nhân loại!” Thời gian nhập càng lâu thì người bị nhập đó sẽ nhanh liền bị thần trí không rõ, ngẩn ngơ thất hồn, trở thành cái xác không hồn.
Vệ Giới vuốt vuốt cằm xinh xắn của mình, phân tích nói: “Nhưng Hướng Mộng Điệp cũng phải kiêng kị, nàng chính là quỷ ở Minh Giới gần trăm năm, nàng không thích ứng nổi thời gian quá dài của nhân giới, cho nên nàng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có khả năng hoàn toàn chiếm hữu thân xác của một người.”
“Cho nên ngày hôm qua chúng ta còn có thể kiểm tra được vị trí của nàng, mà hiện tại lại cảm ứng không được?” Ta bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là thế.
“Hơn nữa thân là ký chủ- nhân loại đó hẳn là tự nguyện để Hướng Mộng Điệp chiếm thân mình, vì nếu bản thân nhân loại đó không đồng ý thì máy tính của ngươi có thể tra ra rồi. Nhưng ta nghĩ muốn tìm được nhân lại tình nguyện như vậy không dễ dàng đâu” Vệ Giới phân tích nói, rồi hắn chậm rãi đi đến sô pha ngồi xuống, thâm thúy đôi mắt nhìn về phía ta:
“Vậy ngươi cảm thấy người kia thế nhưng cam nguyện bị quỷ bám vào người, vậy thì yêu cầu muốn Hướng Mộng Điệp giúp mình hoàn thành là gì?”
Giúp cái gì? Tựa hồ có cái gì chợt lóe mà qua.
“Hướng Mộng Điệp bản lĩnh lợi hại nhất là cái gì đâu?”
“Câu dẫn nam nhân.” Ta thuận miệng nói, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, có cái ý tưởng xuất hiện ở trong đầu, ta bỗng dưng đứng lên: “Không thể nào!”
Ở Minh Giới một ngày tương đương với nửa năm trên nhân gian, mà trong khoảng thời gian đó người đó cũng vừa vặn vừa mới nổi trội lên và dần tiến vào tầm mắt mọi người.
Giống nhau đến có khác lạ.
“Tiểu Thiên tỷ!”
Thình lình xuất hiện tiếng kêu làm trong đầu ta tức khắc trống rỗng, nhưng nửa giây sau ta lại lập tức khôi phục lại, chỉ cần ta dùng ngón chân nghĩ lại thôi cũng biết người hay kêu quát tên ta như vậy là ai!
“Mộ Dung Tiểu Ngũ!” Ta hung tợn mà nhìn về phía Mộ Dung Tiểu Ngũ vừa chui ra từ balo hành lí, nha đầu này thật ra mưu ma chước quỷ nhiều, vậy mà nhân lúc chúng ta không để ý mà lén chui vào balo của Vệ Giới tiến hành “Nhập cư trái phép”!
Tiểu Ngũ bĩu môi, vẻ mặt ủy khuất: “Ai bỉu ngươi chết sống không chịu mang theo ta tới a, ta đành phải tự mình đi theo.”
Ta chỉ vào nàng, tức giận đến nói không ra lời, nhưng là cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ mà buông xuống ngón tay:
“Thôi thôi, ngươi tới cũng tới rồi, chẳng lẽ ta lại phải mua thêm một vé máy bay đưa ngươi trở về sao? Ta còn đau tiếc thiếu tiền đây!”
Cái chết tiểu hài tử này, thật là không có biện pháp chữa, ta cũng chỉ biết tự trách mình mệnh không tốt, lại dính với hài tử xui xẻo như nó.