“Tránh ra mau tránh ra, hãy mau nhường đường cho xe đi!” Sau lưng hắn đột nhiên vang lên một trận tiếng còi xe hơi thật dài lâu chói tai.
Vệ Giới lập tức bước sang một bên vỉa hè né ra, quay lại liền thấy đó là một chiếc xe hơi màu đen hiệu Cadillac và đằng sau là vài chiếc xe con chậm rãi chạy trên đường, màu đen hoa lệ mà ưu nhã của mấy chiếc xe này hình như không phù hợp với bầu không khí của thị trấn cổ xưa này tí nào.
Thật là chảnh! Vệ Giới âm thầm thầm nghĩ, rồi mới nhìn sang một người dân đứng cạnh bên hỏi:
“Này bác ơi!, cho hỏi một chút đó là ai vậy? Sao nhìn có vẻ ta đây giàu sang quá vậy bác?”
Người đàn ông ấy cười nói: “Người này là ai ngươi cũng không biết ư? Người trong chiếc xe đầu tiên chính là vị Chủ tịch của một tập đoàn đã bỏ công sức ra đầu tư để cái trấn cổ này trở thành điểm du lịch nổi tiếng, đây cũng là lần đầu tiên chủ tịch tự mình tới quan sát nơi này. Cho nên trưởng Trấn(người đứng đầu thôn, xóm) rất rất coi trọng ngày hôm nay. Nên hôm nay một số nơi du lịch mang tập tục nét sống của trấn này đều không tiếp đón khách du lịch.”
Thì ra là thế!!. Vệ Giới nhìn về phía đoàn xe đã ngừng lại trước một góc nổi danh của thị trấn cổ này.
Cửa xe mở ra, một người đàn ông mang giày da phong cách Âu Cổ với dáng người vĩ đại bước ra. Đi theo sau lưng ông ta còn có một nữ nhân và một cậu bé dễ thương khoảng bảy tám tuổi.
Người đàn ông ấy dẫn nữ nhân và cậu bé đi vào trong Đâm Tộc Quán, theo đằng sau còn có mấy gã vệ sĩ cao lớn cường tráng.
“Người có tiền đúng là không giống người bình thường tí nào. Hazzz” Vệ Giới tấm tắc vài tiếng, đang định xoay người rời đi, ai ngờ từ trong góc du lịch- Dân Tộc Quán đột nhiên vang lên một tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Vệ Giới hình như là người đầu tiên vọt vào Dân Tộc Quán, lên lầu hai hắn phát hiện khắp nơi là thi thể của những gã vệ sĩ nằm tứ tung ngang dọc.
Vệ Giới chạy vào nơi triển lãm tượng sáp thì một mùi máu tươi nồng nặc ập vào mũi.
Chỉ thấy trước mắt là tình cảnh tan thương: cái vị chủ tịch của tập đoàn mậu dịch ấy đã chết không nhắm mắt ngã vào vũng máu, hai mắt còn mang theo sự hoảng sợ chưa tan.
Mà vợ ông ta lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch ngồi co ro ở trong một góc, không ngừng run bần bật….
– ————–
Chủ tịch của tập đoàn mậu dịch Trần Bỉnh Hiên đột nhiên chết một cách ly kỳ, cái tin tức này như gió thổi thanh chóng truyền ra ngoài, hơn nữa lúc trước còn có hung án kì quái, càng làm Khê Lâm cổ trấn như bị ập đè bởi một tầng lời nguyền rủa chết chóc khôn cùng, không ít du khách nội trong vòng một ngày liền nhanh chân rời khỏi cổ trấn.
Thị trấn an tĩnh giờ lại càng thêm tĩnh lặng hơn, trên con đường phố cổ xưa gần như không thấy được một bóng người đi đường.
Tuy là Trần Bỉnh Hiên đột nhiên chết nhưng không hiểu sao ngay cả cậu con trai cưng đệ nhất của ông ta- cũng là người kế nghiệp của Trần gia- Trần Thiếu Tranh cũng bị mất tích một cách ly kỳ, trưởng trấn đã cùng người của Trần gia đi tìm kiếm khắp nơi suốt cả một ngày cũng không thấy.
Nếu Trần Thiếu Tranh xảy ra chuyện gì thì đối với tập đoàn mậu dịch sẽ mang tới đả kích lớn, cũng sẽ trực tiếp làm cho tài chính của toàn công ty bị các thế lực khác hăm he xâm chiếm.
Tuy rằng đã tận lực phong tỏa tin tức nhưng mà vẫn là không thể nào có cách để bịt kín không có kẽ hở miệng đời, nhưng tình hình hiện tại thì ích nhất cũng chỉ có thể nhấc lên một ít gió thổi cỏ lay mà thôi.
– ——-
Mà ta cũng rất an phận ăn ngủ ngon lành trong nhà tù, ta sớm đã dự kiến sẽ xảy ra biến cố, nhưng mà ta không ngờ rằng lại lần nữa xảy ra hung án!
Mới đầu ta thực sự nghĩ rằng vụ hung án lần này chính là bị người ta ám sát.
Những người có địa vị cao thường hay dính vào những điều liên quan đến ích lợi ân oán cá nhân mà dẫn đến mất mạng oan uổn.
Nhưng mà Vệ Giới lại nói tại hiện trường xảy ra vụ việc hắn có ngưởi được mùi quỷ khí.
Cho nên ta tức khắc không thể bình tĩnh được nữa, thật thật sự là do lệ quỷ giết người sao?
Ta cuối cùng hơi mơ hồ mà nghĩ tới cái gì, cho nên ta liền kêu géo Vệ Giới:
“Vệ Giới, ngươi hãy mau nghĩ cách lẻn vào phòng Niệm Lâm, ta muốn xem quyển nhật kí mà cậu ta giấu trong cái tủ đầu giường ghi cái gì.” Ta trịnh trọng mà hướng Vệ Giới nói.
“Nhưng mà Niệm Lâm đã chết, ngươi hoài nghi cậu ta làm gì?” Vệ Giới cảm thấy có chút kỳ quái.
“Ta cho rằng…. Có khả năn cậu ta còn chưa có chết đâu……” Ta yên lặng nhìn Vệ Giới.
Vệ Giới mở to hai mắt không thể tin được nhìn chăm chăm vào cặp mắt ta, rồi dường như hiểu ra việc gì, liền gật gật đầu.