“Cái gì? Sao có nhiều người tên cô hồn dã quỷ Hướng Mộng Điệp như vậy?” Vệ Giới giật mình mà mở to hai mắt nhìn, hiển nhiên đã bị kinh hách.
Ta ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, đã quên mất phải tìm trong mụcđịnh vị quỷ hồn.”
Ta nhanh nhẹn mà ấn một cái nút nhỏ, tức khắc bản đồ to như vậy chỉ còn có một điểm đỏ lập loè.
“A, nơi này là Hải Thành?” Vệ Giới nhìn trên bản đồ đoán thử xoa cằm hỏi.
Ta sờ sờ cằm, có khả năng Hướng Mộng Điệp đang ở đó vì lúc còn sống cô ta chính là ca nữ, hơn nữa nếu so về độ phồn hoa đô thị cũng không nơi nào bằng Hải Thành, nên chắc chắn cô ta sẽ không quên những ngày tháng trước kia mà quay lại Hải Thành lần nữa.
“Ngày mai chúng ta đi Hải Thành!” Ta đánh nhịp nhanh quyết định mà nói, tốc chiến tốc thắng, đỡ phải đêm dài lắm mộng.
Vừa dứt lời, liền nghe được thanh âm cực độ hưng phấn của ai đó: “Hải thành? Ta muốn đi!!”
Không bao lâu, một thân ảnh màu đỏ nhỏ nhỏ xinh xinh từ trên trời giáng xuống, làm ta giật mình sợ tới mức thiếu chút nữa làm rơi mất cái Thần Khí laptop của mình.
“Tiểu Ngũ, ngươi có thể đừng thích hù người như vậy có được không?! Tiểu Thiên tỷ ta tuổi tuy lớn nhưng trái tim không tốt.” Ta sờ sờ trái tim nhỏ đang chấn kinh trong ngực, ánh mắt ta liếc sang thiếu nữ trước mắt.
Tiểu Ngũ mở to hai con mắt hạnh to tròn xoe của mình, xinh đẹp khuôn mặt nhỏ tràn đầy sự hưng phấn:
“Tiểu Thiên tỷ, các ngươi có phải muốn đi Hải Thành phải hông? Mau mang ta đi, mang ta đi với!”
“Chúng ta không phải đi du lịch mua sắm đâu đại tiểu thư à!” Ta bất đắc dĩ mà nói, cái tiểu nha đầu này rất thích những nơi đông đúc náo nhiệt.
Tiểu Ngũ chu chu môi, rồi mới chạy sang bám dính lấy người Vệ Giới:
“Giới ca ca, các ngươi mang ta đi đi mà, ta thề ta khẳng định không gây phiền cho các ngươi đâu, nha nha!!.”
Nói xong, Tiểu Ngũ còn thật tao nhã dựng lên bốn ngón tay trắng nõn làm dấu tuyên thề.
“Chú ý, đây đã là lần thứ 2453 mà ngươi thề rồi.” Ta ngồi một bên cười nhắc nhở.
Vệ Giới nhìn mắt Tiểu Ngũ, nhún vai: “Xin lỗi, Tiểu Thiên tỷ của ngươi là đội trưởng của ta, tuy rằng ta cũng rất muốn mang ngươi đi, nhưng nàng không chịu nên ta cũng không tự mình quyết định được a.”
Không mang theo mới tốt Vệ Giới trong lòng cười hắc hắc….
Ta liếc sang tên Vệ Giới kia, hắn giả bộ không biết để làm người tốt, người xấu toàn để cho ta làm!
Ta căm giận mà nhìn vào mắt Vệ Giới, rồi mới tận tình khuyên bảo Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, không phải Tiểu Thiên tỷ cố ý không mang theo ngươi, thật sự là lần này có chính sự, lần sau ta mang ngươi đi Thượng Hải chơi.”
Ai, dỗ trẻ con thật không phải một chuyện nhẹ nhàng.
Tiểu Ngũ trong mắt tràn ra lệ quang, không nói gì, chỉ thật mạnh hừ lạnh một tiếng, xong liền hóa thành một sợi khói trắng biến mất.
“Nhanh trở về thu thập hành lý đi!” Nhìn mặt Vệ Giới trong lòng ta liền khó chịu, nên ta đã không khách khí mà dùng công phu địa chấn sư tử rống.
Lập tức, bên ngoài quán trà có một con quạ đen đang đậu đã bị kinh hãi xòa cánh bay nhanh trối chết, chỉ để lại mấy cọng lông chim màu đen chậm rãi rơi xuống đất.
– —-+—+++-++–
Buổi sáng 7: 00 giờ
Sân Bay
Tại cửa ga máy bay đang có một đám người đang rộn ràng nhốn nháo, giơ lên các loại thẻ khác nhau.
Ta và Vệ Giới vừa đi xuống máy bay, thì liền nghe được từng đợt này hết đợt khác tiếng thét chói tai, nhiệt liệt vô cùng nồng hậu.
Ta theo bản năng nhìn về phía bên người Vệ Giới, phát hiện vẻ mặt của hắn đang có biểu tình thật kiêu ngạo, cằm ngưỡng cao muốn chạm đến bầu trời.
“Uy, ngươi đắc ý cái cái gì?” Ta hỏi, tiểu tử này từ khi nào trở nên tự luyến như vậy sao ta không biết?
Vệ Giới lắc lắc đầu, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ về hướng cách đó không xa có một đám người vẫn đang thét chói tai nhiệt tình:
“Không thấy sao? Tất cả bọn họ đều là fan của ta a?”
Ta phốc mà cười ra tiếng: “Đại ca, ngươi đâu có phải là minh tinh, từ đâu kiếm ra fan?”
“Có, gương mặt này của ta dù đi đến chỗ nào cũng đều trở thành tiêu điểm.” Vệ Giới trắng trợn liếc ta một cái, rồi mới móc kính râm mang lên, lại còn phất phất tay với đám người đằng kia.
“Uy, đại ca, ngươi có biết là ngươi đang khoe khoang quá lố sao? Tấm biển mà bọn người đằng kia đang cầm rõ ràng ghi tên: Liễu Vũ Hinh.”
Ta vô tình mà nhắc nhở, bằng không dựa vào lòng tự tin làm lều của Vệ Giới biết đâu không chừng hắn còn làm thêm hành động mất mặt gì đó nữa mất.
“A?” Vệ Giới kêu a một tiếng đơ người, ngay sau đó hai bọn ta liền bị mấy tên bảo vệ sân bay gọi tránh đường sang một bên.
Rồi tiếp theo một người mặc áo gió màu đen xuất hiện, tiếng thét chói tai càng thêm nhiệt liệt, cơ hồ phải phá tan toàn bộ sân bay mới chịu.