Này, Đại Thúc!

Chương 27: Tiểu sảo di tình



Từ lúc tiểu bảo bối đến, cuộc sống yên tĩnh của hai người hoàn toàn bị phá vỡ, bất quá Lý mộc Nhất rất cao hứng, Vưu Lạc nói đứa nhỏ cần có người chiếu cố thường xuyên, đại thúc ngươi đừng đi làm, ở nhà trông đứa nhỏ đi, Lý Mộc Nhất không nói hai lời liền đồng ý. Mỗi ngày đều chơi với đứa nhỏ chính là chuyện vui vẻ nhất với hắn, nhưng Vưu Lạc lại không hề vui, mỗi ngày chỉ có thể đợi đến tối mới có thể nhìn thấy đại thúc, hắn cảm thấy như vậy thực sự là không đủ, hơn nữa buổi tối đại thúc vì lo lắng cho đứa nhỏ, lúc làm với mình cũng không tập trung hoàn toàn vào mình như trước. Kế hoạch đi Hải Nam chơi của Vưu Lạc còn cứ nấn ná hết lần này đến lần khác, nhưng nhìn tình huống này hắn quyết định không buông tha nữa, nhưng tình huống hiện tại sao lại thế này a, tại sao lại là tất cả mọi người đều tới a?

“Yêu, Tiểu Lạc, đừng có nhỏ nhen như vậy được không? Chúng ta lại không tiêu tiền của ngươi, mọi người là cùng nhau đến thôi a, có phải không Ly Ly”, lúc này Vưu Ly và Tiểu Ngải lại là đồng đội cùng một chiến tuyến.

“Đúng vậy, ngươi hẳn là phải cao hứng mới đúng, có nhiều người cùng hai người các ngươi như vậy cơ mà”.

Vưu Ly chỉ là tìm đại một cái cớ thôi, nhưng về phần Tiểu Ngải hắn kỳ thật vừa nhìn thấy bảo bối lần đầu tiên thật sự đã rất thích, lúc ấy còn nói với Lý Mộc muốn để hắn trông cho hai ngày, Vưu Lạc nghe thấy thế liền cao hưng nhưng Lý Mộc Nhất một mực cự tuyệt, đại thúc lúc ấy đã nói:” Tiểu Ngải a, ngươi vẫn là một đứa nhỏ mà, sao có thể chiếu cố cục cưng tốt được, vẫn là để ta tự mang đi”, kỳ thật là đại thúc luyến tiếc để người khác trông đứa nhỏ, nếu không cẩn thận để hắn bị làm sao, chính mình không phải sẽ đau lòng muốn chết sao.

Biết Tiểu Ngải cùng đại thúc ra ngoài chơi, Tiểu Ngải xung phong nhận việc đi theo. Kết quả hắn thật sự có cơ hội, nhìn thấy biểu tình ai oán của Vưu Lạc, trong lòng Tiểu Ngải vụng trộm cười.

Vưu Lạc nhìn xa xa thấy Lục Diêm đang ôm Trình Hạo trong ***g ngực, ở trong nước ngoạn đến vui vẻ, nhìn nhìn lại bên người mình, chính là bé con đang lấy cái xẻng nhỏ đổ cát vào bên trong một cái hố nhỏ.

Lý Mục đi tới ôm lấy Vưu Ly:” Bảo bối, đi xuống bơi một vòng đi”.

Vưu Lạc lại một lần nữa cảm thán, vì cái gì phải có đứa nhỏ a?

“Tiểu Lạc đừng nói là ta không có suy nghĩ nga, tẩu tử đi mua nước, ngươi đi tìm hắn đi, để ta bồi cục cưng ngoạn”, Vưu Lạc có chút hoài nghi nhìn Tiểu Ngải, trong lòng nghĩ nghĩ tại sao tự nhiên người này lại tốt như vậy, đây không giống Tiểu Ngải mà hắn biết a.

Tiểu Ngải nhìn ánh mắt hoài nghi của Vưu Lạc chiếu lên người mình sinh khí:” Ta nói thì ngươi cứ nghe đi không được sao, ta có thế nào cũng không thể lấy cục cưng ra đùa có được không, hơn nữa, nói cho ngươi biết, ta chính là vì thích cục cưng mới theo tới, có phải không bảo bối nhi?” Tiểu bảo bảo nhìn nhìn thúc thúc đẹp trai ngồi trước mặt mình, ha ha cười vươn hai cánh tay phấn nộn lên:” Thúc thúc, thúc thúc ôm một cái”.

“Thực ngoan, đến, thúc thúc ôm con”, Tiểu Ngải vươn hai tay ôm cục cưng vào trong lòng, ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn trái hôn nhẹ, phải hôn nhẹ, cảm thấy muốn nghiện rồi, lại hôn nhẹ không ngừng được kết quả cả miệng đều là cát.

Vưu Lạc nhìn Tiểu Ngải dỗ cục cưng ngoạn nhớ lại lúc trước Tiểu Ngải còn muốn trông cục cưng hai ngày, xem ra hắn là thực sự thích tiểu bảo bối, cũng tốt, để hắn trông hộ mình có thể cùng đại thúc ân ái vài ngày.

“Tiểu Ngải ta đi tìm đại thúc, hảo hảo trông cục cưng a”.

“Đã biết, đã biết, cục cưng giao cho ta thì ngươi cứ yên tâm đi, đi mau, nhanh đi tìm chị dâu đi”. Tiểu Ngải giơ tay phất phất đuổi người.

Vưu Lạc xoay người chạy đi tìm đại thúc đang đi mua nước:” Đại thúc, mua được chưa?”

Lý Mộc quay đầu nhìn thấy Vưu Lạc lập tức nghĩ tới cục cưng:” Lạc, cục cưng đâu rồi?”

Vưu Lạc ha ha cười:” Đại thúc, Tiểu Ngải trông cục cưng rồi, hắn đặc biết thích bé con, yên tâm đi, có hắn trông chắc chắn sẽ không có việc gì”.

Lý Mộc Nhất có chút không yên lòng hắn cảm thấy đứa nhỏ Tiểu Ngải này cũng không phải không tốt, cho người ta cảm giác không nghiêm túc, bất quá nếu Vưu Lạc đã nói như vậy hắn cũng không nói gì, thầm nghĩ nhanh trở lại bên người cục cưng:” Nga, chúng ta nhanh trở về đi”, Lý Mộc Nhất kéo tay Vưu Lạc trở về.

Vưu Lạc thấy vậy thì sốt ruột, vất vả lắm mình mới có cơ hội được cùng đại thúc một chỗ, như thế nào có thể bỏ qua chứ.

Lập tức giữ chặt hắn:” Đại thúc, chúng ta đi bơi đi, cục cưng cứ giao cho Tiểu Ngải đi, đi thôi”, nói xong liền kéo Lý Mộc Nhất tiến về phía bờ biển.

Lý Mộc Nhất sao có thể mặc kệ:” Lạc, sao chúng ta có thể làm như vậy chứ, làm gì có cha mẹ nào như vậy, rất không có trách nhiệm, đem con giao cho người khác còn mình thì đi chơi”.

“Đại thúc, ta không phải đã nói là có Tiểu Ngải trông rồi, ngươi còn lo lắng cái gì a?”

”Tiểu Ngải, Tiểu Ngải hắn cũng không phải là ba ba của cục cưng, sao có thể quản lý đứa nhỏ cẩn thận như chúng ta chứ?”

“Đại thúc, dù là như vậy ngươi cũng không thể mỗi ngày đều nhìn hắn đi, chúng ta còn có cuộc sống của mình a”.

“Ta cũng không nói mỗi ngày đều nhìn cục cưng a, hiện tại không phải đang có thời gian sao?”

“Thời gian của ngươi đều đặt lên người hắn, ta đây thì sao, ngươi nói xem, từ lúc đứa nhỏ đến đây lúc nào thì chúng ta có thời gian cùng nhau”, Vưu Lạc nhớ lại thời gian gần đây cùng Lý Mộc Nhất một chỗ thực sự thiếu rất nhiều, trong lòng còn sinh khí, cho nên nói chuyện cũng không biết nặng nhẹ.

“Lạc, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, cần có người chiếu cố, sao ngươi có thể nói như vậy chứ?” Lý Mộc nghe thấy Vưu Lạc nói như vậy cũng thực sinh khí, không biết cái con người bình thường thấu tình đạt lý đã chạy đy đâu rồi.

“Đứa nhỏ, đứa nhỏ, hiện tại trong lòng ngươi cũng chỉ có đứa nhỏ đúng không? Ta ngày mai liền đem hắn đuổi về Bắc Kinh”.

Lý Mộc nghe đến lời nói của Vưu Lạc liền sửng sốt, sau đó cắn chặt môi dưới, liếc cũng không thèm liếc Vưu Lạc một cái xoay người trờ về.

“Mẹ nó”, Vưu Lạc hung hắn đá cát dưới chân, một mình xoay người đi đến hướng ngược lại.

Lý Mộc đến chỗ Tiểu Ngải, đem cục cưng ôm vào trong lòng xoay người hướng khách sạn đi đến, Tiểu Ngải nhìn tình cảnh không biết chuyện gì xảy ra, ở phía sau lớn tiếng gọi to:” Chị dâu, chị dâu”, bất quá Lý Mộc Nhất một chút cũng không để ý đến hắn.

Sau khi trở lại khách sạn, Lý mộc Nhất ôm cục cưng ngồi trên giường, nhìn tiểu đông tây nho nhỏ trước mặt đưa tay sờ sờ thái dương hắn, cả khuôn mặt nhỏ nhắn bị phơi nắng đến đỏ bừng.

“Cục cưng, ba ba muốn đem ngươi trở về, mụ mụ không thể đi cùng ngươi, liệu ngươi có nhớ mụ mụ hay không a?” Lý Mộc vừa nhìn tiểu bảo bảo nước mắt lại chảy ròng ròng. Hắn biết nếu Vưu Lạc muốn đem đứa nhỏ trở về thì hắn cái gì cũng không thể nói, cũng không có quyền lợi nói bởi vì mọi hạnh phúc mà mình đang có đều là do Vưu Lạc mang đến, hắn đương nhiên có quyền đem tất cả mọi thứ lấy lại.

“Mụ mụ, đừng khóc, bảo ba ba đem người xấu khi dễ mụ mụ đánh chạy, ba ba lợi hại”, tiểu bảo bảo dùng cánh tay mềm mềm béo béo cào cào trên mặt Lý Mộc Nhất, coi như là đang lau nước mắt cho hắn.

Trong lòng Lý Mộc Nhất lại càng khó chịu, cục cưng thích Vưu Lạc như vậy, vì sao Lạc lại không thích cục cưng, còn muốn đuổi hắn về chứ?

Lý Mộc Nhất tắm sạch cho cục cưng, giặt đồ cho hắn rồi phơi nắng, lại ôm cục cưng ngủ trên giường trước.

Về phần Vưu Lạc, vì tức giận nên xuống biển bơi vài vòng, sau khi lên bờ trực tiếp chạy đến chỗ Tiểu Ngải nhưng làm gì còn Tiểu Ngải ở đấy. Hắn thực sinh khí nhưng hiện tại cục cưng cùng đại thúc đều không thấy, hắn lại bắt đầu lo lắng.

Chạy khắp bờ cát nơi nơi tìm người, tìm được Vưu Ly và Lí Mục, Vưu Ly nhìn bộ dáng gấp muốn chết của Vưu Lạc liền biết đã có chuyện xảy ra, hỏi hắn làm sao.

Vưu Lạc đơn giản nói vài câu vừa rồi cùng đại thúc phát sinh chuyện không vui, Vưu Ly mắng hắn ngốc muốn chết, không biết có đồ vật gọi là di động a, bờ biển lớn như vậy ngươi định tìm thế nào a.

Lúc này Vưu Lạc mới nhớ ra gọi điện thoại cho đại thúc nhưng kết quả là lúc Lý Mộc Nhất đi chỉ mang mỗi cục cưng đi, đồ tùy thân đều để ở chỗ Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải nhanh chóng chạy đến chỗ bọn họ:” Ta nói Tiểu Lạc a, chị dâu là làm sao vậy? Nổi giận đùng đùng lại đây đem cục cưng đoạt đi, ta ở phía sau gọi hắn thật to vậy mà hắn cũng không để ý đến ta”.

Lí Mục gọi điện cho Lục Diêm, gọi bọn họ nhanh trở về, lúc Tiểu Ngải đến cũng là lúc Lục Diêm cùng Trình Hạo đến, nghe được lời nói của Tiểu Ngải liền hỏi Vưu Ly đã xảy ra chuyện gì. Vưu Ly đem sự tình đơn giản nói lại cho bọn họ nghe một chút.

Nhìn sắc trời muốn sắp tối, tìm không thấy đại thúc cùng cục cưng, Vưu Lạc có điểm sốt ruột, sợ đại thúc bị người khi dễ, cũng sợ cục cưng bị làm sao, càng hận chính mình vừa rồi đã bốc hỏa, đã sớm biết đại thúc có bản năng của người mẹ, chính mình còn nói này nói nọ, như vậy không phải rất quá phận sao?

Vưu Lạc lại bắt đầu chạy khắp bờ cát tìm người, Vưu Ly nhìn Vưu Lạc ánh mắt lóe lóe, nói với bọn họ mình cùng Lí Mục quay lại khách sạn nhìn xem, bảo ba người bọn họ trông coi Vưu Lạc một chút, đừng để hắn xảy ra chuyện gì, có việc thì dùng điện thoại liên hệ.

Vưu Ly cùng Lí Mục trở về, Lục Diêm, Trình Hạo cùng Tiểu Ngải ở phía sau đi theo Vưu Lạc.

“Thân ái, nàng dâu nhỏ của Tam đệ nhất định là đã trở lại khách san”, Vưu Ly phi thường khẳng định nói với Lí Mục.

“Ân, hắn không phải loại người sẽ làm mọi người lo lắng cho hắn, chính là Tiểu Lạc, ha ha, mọi người đều nói nếu quá quan tâm sẽ bị loạn, xem ra một chút cũng không sai a”, Lí Mục nhớ tới bộ dáng sốt ruột của Vưu Lạc vừa rồi liền nở nụ cười.

“A, thân ái, anh đã biết rồi a, vậy vừa rồi vì cái gì lại không nói cho Tiểu Lạc a?”

“Bảo bối, không phải em cũng biết sao? Nếu em đã không nói thì nhất định là có lý do riêng, anh sao có thể phá hư kế hoạch của em chứ?” Lí Mục sủng nịch nhìn Vưu Ly.

Vưu Ly làm nũng dựa vào cánh tay Lí Mục:” Thân ái, em biết là anh đối với em tốt nhất mà, hôn một chút”, nói xong liền ngẩng đầu. Lí Mục cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng tự động dâng lên, thân thủ đem Vưu Ly kéo vào trong lòng lập tức làm nụ hôn thêm sâu sắc.

“Ân, Mục”, đây là biểu hiện của Vưu Ly lúc động tình, chỉ có những lúc như thế hắn mới có thể gọi Lý Mục là “Mục”.

Nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của Vưu Ly, Lí Mục buông hắn ra, ghé sát vào tai hắn nhẹ giọng nói:” Bảo bối, em có biết là đối với em anh không hề có khả năng chống cự hay không, lại tiếp tục nữa anh sẽ không kiềm chế được mà kéo em đến rừng cây bên kia, để buổi tối rồi tiếp tục, bây giờ chúng ta còn có việc quan trọng”.

Khuôn mặt của Vưu Ly đỏ hồng, mị nhãn con cong, gật gật đầu nhẹ nhàng đáp ứng:” Ân”.

Lúc hai người trở lại khách sạn, đã bắt đầu đến giờ ăn cơm, hai người trực tiếp đi lên lầu tìm người. Mở cửa ra quả nhiên nhìn thấy Lý Mộc Nhất đang ôm tiểu bảo bối ở trong lòng nằm trên giường ngủ say sưa.

Vưu Ly tựa vào ngực Lý Mục nhìn một lớn một nhỏ trong phòng nói khẽ:” Tiểu Lạc đúng là cái đồ Tiểu ngu ngốc, nếu chúng ta không nhắc cho hắn tỉnh có khi hắn cũng sẽ không nghĩ đến phải về khách sạn tìm, gọi điện thoại cho Diêm trước đi, nói cho bọn họ một tiếng miễn cho họ lo lắng.

“Hảo”  (Yuu: Mục ca, anh cứ như như osin cao cấp ấy nhở =)))

“Anh đi đi, để em gọi em dâu dậy, nói chuyện với hắn”, Vưu Ly đi đến bên giường.

Nhìn Lý Mộc Nhất ngủ trên giường khóe mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, Vưu Ly biết trong lòng hắn nhất định cũng thực đau lòng, chính là hai người này chẳng lẽ đều là ngu ngốc sao? Vấn đề nhỏ như vậy cũng giải quyết không xong.

Lý Mục gọi điện thoại xong trở lại phòng thấy Vưu Ly đã đánh thức Lý Mộc Nhất dậy, hai người đang ngồi tán gẫu.

Hơn nửa ngày sau, Lý Mộc Nhất có điểm khó tin nhìn Vưu Ly, hắn cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới lý do Vưu Lạc sinh khí là vì vậy, nhưng đó là đứa nhỏ của bọn họ a, tuy rằng không phải là thân sinh nhưng cũng là đứa nhỏ của Vưu gia a, Vưu Lạc sao có thể ăn dấm chua của đứa nhỏ chứ? Lý Mộc nói một tiếng phiền ngươi trông nom cục cưng một chút người liền không thấy tăm hơi.

Vưu Ly nói thực không sai, hai người này đúng là ngốc mà, một người thì không biết về khách sạn tìm người, một người thì không biết vấn đề căn bản là ở đâu.

Lí Mục đến bên Vưu Ly ôm hắn vào trong lòng:” em vẫn luôn như vậy. so với bất luận kẻ nào đều yêu thương Tiểu Lạc hơn”.

“Không chạm đến điều kiện tiên quyết của anh mà”.

Lí Mục ôm chặt Vưu Ly:” Anh yêu em”.

” Em biết”.

Lúc Lý Mộc Nhất chạy đến bờ cát, trời đã tối rồi, trên bờ biển cũng không còn mấy người, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Vưu Lạc trên bờ biển nơi nơi đi vô mục đích.

Lý Mộc Nhất từ phía sau tiến lên ôm lấy Vưu Lạc:” Lạc, thực xin lỗi, thực xin lỗi”.

Vưu Lạc sửng sốt, xoay người, nhìn đại thúc lệ rơi đầy mặt, lập tức ôm đại thúc vào trong lòng:” Đại thúc, thực xin lỗi, thực xin lỗi, là ta không tốt, về sau ta sẽ không bao giờ cùng ngươi cãi nhau nữa, ngươi không cần sinh khí được không, cục cưng ta sẽ không mang đi, ngươi muốn bồi hắn thế nào cũng được, ngươi đừng sinh khí, đừng ròi khỏi tầm mắt của ta khiến ta không tìm thấy được không?”

Lý Mộc nghe nhưng lời Vưu Lạc nói càng cảm thấy xấu hổ, hắn đã biết đoạn thời gian qua vì chiếu cố cục cưng nên đã vắng vẻ Vưu Lạc, nhưng hắn lại không biết, cứ cho là mọi thứ đều bình thường, đến hôm nay, nhờ có Vưu Ly nhắc nhở hắn mới hiểu được Vưu Lạc là ghen tị.

Lý Mộc Nhất nhớ lại những lời Vưu Ly đã nói:” Tuy rằng nghe thì thực buồn cười nhưng Tiểu Lạc quả thật là ghen tị, ăn dấm chua của một đứa nhỏ không đến hai tuổi, nhưng ngươi phải hiểu được hắn là bởi vì quá yêu ngươi, quá để ý đến ngươi nên mới có thể như vậy, tất cả đều chỉ vì Tiểu Lạc quá yêu ngươi, mà ngươi thì sao? Ngươi có chú ý đến tâm tình của Tiểu Lạc không? Nếu ngươi có, thì hôm nay căn bản hai ngươi sẽ không cãi nhau”.

Lý Mộc giơ tay che lại miệng Vưu Lạc:” Lạc, đừng nói nữa, là ta không tốt, chỉ lo cho cục cưng, xem nhẹ cảm thụ của ngươi, nếu không phải Vưu Ly nhắc nhở ta, ta cũng không biết mình có bao nhiêu kém cỏi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

Vưu Lạc nghe liền hiểu được thì ra là nhị ca, nâng mặt Lý Mộc Nhất lên nhẹ nhàng hôn xuống.

Gió biển ban đêm luôn mang theo hơi lạnh, nhưng được Vưu Lạc ôm vào ***g ngực, Lý Mộc Nhất một chút cũng không không thấy lạnh:” Lạc”.

Vưu Lạc cúi đầu nhìn Lý Mộc Nhất:” Ân?”

“Sau khi trở về đem cục cưng đến Bắc Kinh cho đại ca được không?”

“Ha ha, ta sẽ không mang cục cưng đi”.

Lý Mộc kinh hỉ mở to mắt nhìn Vưu Lạc:” Thật vậy sao? Nhưng mà, nhưng mà không phải ngươi đã nói…”.

Vưu Lạc thở dài một hơi:” Đại thúc, đó là ta nhất thời nóng nảy nói ra thôi, ngươi yêu thương bé con như vậy, nếu ta trả về trong lòng ngươi nhất định sẽ không thoải mái, ngươi khó chịu ta sẽ càng khó chịu hơn, ta sao phải tự khiến mình không thoải mái a, có phải không?”

“Ta, ta sẽ không, ngươi muốn đưa cục cưng đi ta thật sự sẽ không nói gì cả, hơn nữa nếu nhớ cục cưng chúng ta cũng có thể đi thăm hắn a, cũng không phải rất xa”.

“Đại thúc, ta đã nói là vì nhất thời nóng nảy mới nói như vậy, ngươi cứ yên tâm đi, chỉ cần…”, Lý Mộc Nhất ngẩng đầu nhìn Vưu Lạc, Vưu Lạc ái muội cười cười hôn xuống môi hắn.

“Chỉ cần ngươi sắp xếp thời gian hợp lý hơn một chút, đừng vắng vẻ ta nữa là được rồi”.

Lý Mộc Nhất liền lao vào ngực Vưu Lạc cọ cọ, vươn hai tay ôm chặt thắt lưng hắn:” Sẽ không, không bao giờ như thế nữa, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi đã cho ta mọi thứ”.

“Vậy, tối hôm nay để Tiểu Ngải đưa cục cưng đi được không, ông xã đã thật lâu không hảo hảo yêu thương cưng”.

“Ân”, Lý Mộc Nhất nhẹ nhàng gật gật đầu.

Vưu Lạc thầm nghĩ, thỉnh thoảng nháo nháo một chút cũng tốt, mọi người đều nói tiểu sảo di tình, xem ra rất có lý đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.