Naruto lững thững bước về nhà, đi bên cạnh là thằng nhóc quậy phá mà Kakashi kêu cậu cho ở nhờ..
– nhóc nè! – cậu quay lại hỏi khi đã tới nhà của mình – từ giờ em sẽ ở đây!
Thằng bé có vẻ không ưa cậu, hất cái mặt lên trời..
– em biết rồi, không cần anh nói đâu Oji-san !
– cái…cái gì?? ”Nó dám gọi mình là ông chú ư? Thằng nhóc hỗn láo!” Anh chỉ mới mười tám thôi, kêu chi già dữ vậy? Mà em mấy tuổi rồi? – cậu nén cơn giận xuống, hoà hiếu nói.
– tôi nói cho mà biết! Tôi mười hai tuổi, đang là Genin siêu đẳng! Sắp tới tôi sẽ thi lên Chunnin cùng với Konohamaru!
Thằng bé cao giọng.
Cậu há to mồm đủ cho hàng chục con ruồi bu vào, nhìn thằng bé..
– h-hể? Em là bạn của Konohamaru?
– đúng! Chính là tôi! Tôi là Kinchimoto! Còn anh…anh là ai?
– à…anh sẽ là Hokage tương lai, tên anh là Uzumaki Naruto! Sở thích của anh rất nhiều, ăn Ramen, húp nước Ramen, mặc đồ hình hộp Ramen ăn liền…bla..bla..bla…
Nhưng cậu không hề biết rằng trong lúc cậu nói, thằng nhóc đã bỏ vào nhà từ lúc nào…
– oiiii! Chờ anh với! Đợi đã, nhà của anh sao nhóc tự tiện vậy? Oiiiii!
”Hừ…xem ra Naruto ta gặp đối thủ rồi đây! Thằng nhóc Kinchi…gì gì đó khó chơi quá! Nhưng ngươi đừng tưởng bở, ta sẽ không bỏ cuộc đâu! Datebayooooo!”
————–
Bữa tối ở nhà cậu khá đơn giản, tầm bảy tám giờ tối là đã có hai bát Ramen nóng hổi ở trên bàn…
– sao không ăn đi? Ramen ngon lắm đấy!
Cậu vẫn húp xì xụp nước ramen mặc cho thằng nhóc Kinchimoto la ó um sùm…
– cái quái nhiều sợi này mà ngon đó hả? Óc anh chứa ph*n bò sao mà nhận thức kém thế?
– nghe đây tên nhóc Kinchiboto-
– tên tui là Kinchimoto cha nội! – thằng nhóc tức giận cắt ngang lời cậu..
– ờ thì Kinchibo…lộn Kinchimoto! – cậu vội sửa lại câu nói – ramen này rất nổi tiếng khắp Konoha đấy! Từng sợi mì vàng ươm hoà quyện cùng nước súp chua cay đậm đà, gia vị thơm nồng và thanh cua Osami thượng hạng đã tạo nên…
Chưa kịp quảng cáo cho tô mì của mình, Kinchimoto đã tối đen cả mặt, hét lên..
– đây không phải là lúc để anh quảng bá thương hiệu mì ăn liền đâu Nabuto!
– tên anh là NARUTO em hiểu không? – cậu cũng nhái theo giọng điệu phách lối của thằng nhóc để chơi khăm nó.
Kinchimoto ậm ừ nhắc lại, khuôn mặt đỏ bừng vì ‘gậy ông đập lưng ông’ do mình tạo ra..
– được rồi Na..ruto! Anh mau kiếm cái gì đó cho tôi ăn đi!
Cậu bật cười ha hả như thằng điên trước câu nói “nhỏ nhẹ” từ thằng nhóc, chỉ chỉ vào tô Ramen trên bàn như muốn nói ‘ramen nè, ăn đi! Nếu không ăn sẽ không còn thứ gì khác trong nhà nữa đâu!’
Kinchimoto bắt đầu đụng đũa vào tô mì, vẫn còn hơi sợ sệt..
– được rồi….tôi sẽ ăn đỡ vậy..
Cậu gật đầu đắc thắng, ”hahaha! Cuối cùng thằng nhóc cũng phải ngả mũ chào thua ta rồi đó thấy không? Ta phục ta quá đi Naruto ơiiiiiii!”
-như thằng bệnh… – đó là cảm nghĩ của Kinchimoto sau khi hoàn tất bữa ăn cùng Naruto…bựa, bởi lần đầu tiên cậu đến nhà Naruto, ngoài cười, nói, dẻo mồm, và ăn ramen như thánh thì anh chàng tóc vàng đối diện cậu chẳng làm được gì cả…
Nhưng Kinchimoto lại cảm thấy rất vui, vì từ lâu lắm rồi cậu mới trở lại đúng bản chất thật của mình…
Cười, ngoan hiền, vô âu vô lo,…những cảm xúc của mọi đứa trẻ trạc tuổi cậu nên có…
Và giờ đây cậu lại có những cảm giác đó, qua việc ở chung nhà với Naruto…
Bữa tối diễn ra thật suôn sẻ, bao tiếng cười đầy ấp trong căn nhà vốn đã từng trống trải, cô đơn…
Ăn ramen thi, giành đồ chơi, phóng Suriken,…rất nhiều trò vui để cậu cùng Naruto khám phá…
Có lẽ…việc ở chung nhà như thế này, sẽ rất tốt và ấm cúng cho cậu và cả anh chàng Naruto…
– Naruto-nii…Kinchimoto gọi anh thế có được không ạ? Em bây giờ mến anh nhiều lắm, giống như Konohamaru mến anh vậy!
Đêm, cả hai người con trai, một lớn tóc vàng cùng một nhỏ tóc đen, đang ôm nhau ngủ thắm thiết…
– Kinchimoto…chào mừng em…đến với căn nhà bừa bộn nhưng vui vẻ của anh…căn nhà Uzumaki…
End chap 13.