Buổi tối, Thanh Tâm chuẩn bị xong cho Âu Dương Nguyệt Anh thì đưa nàng đến Nam Lân Viện. Vừa bước vào cửa liền thấy Nam Cung Dạ Thần ngồi uống trà, Giang Bình thì đứng bên cạnh hắn, trên tay Giang Bình như thường lệ vẫn luôn cầm 1 thanh kiếm.
“Nô tỳ Thanh Tâm, xin thỉnh an Vương Gia!” Vừa nhìn thấy người thì Thanh Tâm quỳ xuống cúi người xuống đất dập đầu hành lễ.
Âu Dương Nguyệt Anh thì không muốn quỳ, chỉ đứng nhìn Nam Cung Dạ Thần. Đùa sao? Nàng dù gì cũng là 1 nữ tử hiện đại mà còn là 1 nữ tử được bảo bọc từ nhỏ sao có thể tuỳ tiện quỳ chứ!!
Nam Cung Dạ Thần nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh không quỳ nên không cho Thanh Tâm đứng dậy, chỉ ngồi đó im lặng thưởng trà.
Thanh Tâm thù nhìn thấy tiểu thư nhà cô không hành lễ sợ nàng gặp rắc rối nên nhẹ nhàng kéo váy nàng, ý nhắc nhở nàng hành lễ.
“Vương Gia!” Âu Dương Nguyệt Anh thấy Thanh Tâm nhắc nhở cũng không muốn làm khó cô. Nàng nhẹ nhàng nhún chân 1 cái rồi đứng thẳng, gọi 2 tiếng Vương Gia như hành lễ.
“Xem ra Vương Phi ốm 1 trận xong quên mất phải hành lễ như thế nào rồi!” Nam Cung Dạ Thần để tách trà lên bàn cũng không vội nhìn Âu Dương Nguyệt Anh mà nói.
“Mong Vương Gia tha tội! Vương Phi vì sợ hãi nên quên mất ký ức của bản thân, Vương Phi không phải cố ý. Mong Vương Gia tha tội.” Thanh Tâm nghe xong câu nói của Nam Cung Dạ Thần thì lo lắng Âu Dương Nguyệt Anh bị trách phạt nên vội vã dập đầu cầu xin.
“Liễu phu nhân nói ngươi thân là nha hoàn thân cận của Vương Phi mà không chăm sóc tốt cho chủ nhân, hại chủ nhân suýt mất mạng. Ngươi nói ngươi đáng tội gì?” Nam Cung Dạ Thần 1 bộ dạng doạ người nhìn Thanh Tâm nói.
“Không chăm sóc tốt cho Vương Phi, nô tỳ tội đáng chết!” Thanh Tâm vẫn cúi đầu, giọng nói tràn đầy sự sợ hãi.
“Tai nạn đó đều tại ta, người khác không có tội. Cô ấy chăm sóc ta rất tốt, ngươi không được giết cô ấy.” Âu Dương Nguyệt Anh nghe thấy vậy liền tiến lên phía trước mà che Thanh Tâm lại.
“Ra ngoài!” Nam Cung Dạ Thần nói ra 2 từ rồi im lặng.
“Ta….!” Âu Dương Nguyệt Anh bất đắc dĩ muốn cãi lại nhưng lại cảm nhận sát khí phát ra từ người nào đó nên im lặng. Gọi người ta tới rồi đuổi người ta đi, ngươi tưởng ngươi là Vương Gia soái ca thì muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay bổn tiểu thư sợ ngươi, bổn tiểu thư nhịn.
Âu Dương Nguyệt Anh đỡ Thanh Tâm đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài thì thanh âm băng lãnh vang lên.
“Không nói nàng!” Nam Cung Dạ Thần nhìn bóng lưng của Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Ngươi mới nói đi ra ngoài!” Âu Dương Nguyệt Anh quay lại nhign Nam Cung Dạ Thần.
“Bổn Vương gọi nàng tới thị tẩm, ai bảo nàng đi!” Nam Cung Dạ Thần nói với Âu Dương Nguyệt Anh xong quay qua nói với Giang Bình “Mang cô ta đi!”
“Vâng! Vương Gia!” Giang Bình nhận lệnh rồi đi lại đưa Thanh Tâm ra ngoài.
“Thanh Tâm!” Âu Dương Nguyệt Anh định đuổi theo nhưng Giang Bình đi ra ngoài liền đóng cửa lại.
“Lại đây!” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Thanh Tâm không có lỗi gì hết, ngươi không được phạt cô ấy!” Âu Dương Nguyệt Anh tiến lại trước mặt Nam Cung Dạ Thần nói.
“Nàng đang ra lệnh cho Bổn Vương sao?” Nam Cung Dạ Thần nhàn nhã cầm ly trà lên.
“Đúng vậy!” Âu Dương Nguyệt Anh giật lấy ly trà đặt lại xuống bàn ‘cạch!’
“Những người từng có thái độ với Bổn Vương giống như nàng không nhiều.” Nam Cung Dạ Thần vẫn nhàn nhã như cũ, chậm rãi nói.
“Thì sao chứ? Ngươi nói với ta làm gì? Muốn giới thiệu ta cho bọn họ quen biết sao?” Âu Dương Nguyệt Anh vẫn không hiểu.
“Nàng có muốn biết kết cục của bọn họ không?” Nam Cung Dạ Thần ngước mặt nhìn Âu Dương Nguyệt Anh.
“Kết…. kết cục…” Âu Dương Nguyệt Anh rất nhanh hiểu ra vấn đề, 2 tay sờ nhẹ lên cổ, ánh mắt hơi cụo xuống. Thường nói gia đình Đế Vương vô tình xem mạng người như cỏ rác, không thuận mắt liền giết.
“Xem ra Vương Phi cũng rất thông minh.” Nam Cung Dạ Thần đứng dậy di chuyển vào bên trong phòng ngủ.
“Nhưng…. nhưng Thanh Tâm thật sự không có lỗi. Ngươi đừng giết cô ấy mà.” Âu Dương Nguyệt Anh chạy theo Nam Cung Dạ Thần vào trong, vừa chạy vừa xin cho Thanh Tâm.
Nam Cung Dạ Thần cao 1m92 với đôi chân dài đi rất nhanh còn Âu Dương Nguyệt Anh chỉ 1m65 vất vả xách váy chạy theo hắn. Đi tới bức bình phong thì Nam Cung Dạ Thần đứng lại, Âu Dương Nguyệt Anh chạy phía sau không phát giác hắn dừng lại nên đâm đầu vào lưng hắn “Á!” Rồi nàng choáng váng mà xoa xoa trán, ánh mắt oán trách nhìn hắn.
“Ngươi dừng lại sao không nói trước chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh 1 bộ dạng tức muốn xì khói mà không làm được gì.
“Nàng không nhìn đường sao?” Nam Cung Dạ Thần bị đụng nên quay lại muốn trách mắng Âu Dương Nguyệt Anh nhưng nhìn thấy bộ dạng của nàng thì không thốt lên câu mắng nào được.
“Ta lo chạy theo ngươi nên thắng không kịp!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thắng?” Nam Cung Dạ Thần thắc mắc.
“Dừng… là dừng lại.” Âu Dương Nguyệt Anh giải thích.
“Ngốc chết đi được!” Nam Cung Dạ Thần chỉ mắng được câu này rồi quay qua bức bình phong cởi mấy lớp áo ngoài ra.
“Ngươi mới ngốc đó!” Âu Dương Nguyệt Anh cãi lại nhưng thấy hắn cởi áo thì ngạc nhiên “Ngươi… ngươi làm gì?”
“Cởi y phục, đi ngủ!” Nam Cung Dạ Thần nhếch môi trả lời.
“Ngươi!” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Dạ Thần rồi nhìn lại giường, chạy thẳng lại giường cởi giày rồi leo lên giường “Cái giường này đêm nay là của ta!”