Chương 17: KẾ HOẠCH NGHỀ NGHIỆP
Đường Anh mượn cơ hội đi đưa củi, tiến hành một buổi giao lưu nghề nghiệp ngắn gọn với đầu bếp trong phủ, nhiệm vụ của nàng là thúc đẩy trình độ nấu ăn của vị đầu bếp kia.
Đầu bếp có cái tên mang theo một chút nho nhã là Phí Văn Hải, khi còn bé, phụ mẫu cũng gửi gắm kỳ vọng rất lớn vào hắn, một đôi tay béo múp cũng từng mài mực cầm bút, nhưng mà sau khi gia đình sa sút đã đổi nghề làm đồ tể, lại lao đao một khoảng thời gian rồi vào được Phó gia, chờ sau khi Phó Sâm khai phủ, liền bị mẹ ruột của Phó Sâm phái người đưa hắn tới bên này hầu hạ.
Phủ thượng của Phó Chỉ Huy Sứ không hề có bóng dáng của một người hầu nữ, nhân lúc quản gia Trung thúc tìm đầu bếp trong cả phủ, lúc này Phí Văn Hải đã đổi nghề làm phu xe run run giơ tay lên – chưa từng làm thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng sờ vào thịt heo sao?
Đường Anh tỏ ra đã hiểu rõ kinh nghiệm hành nghề của Phí đầu bếp: “. . . Từ nhỏ con không có mẫu thân, trong nhà cha và ca ca không để bụng những việc nhỏ nhặt, ăn uống cũng sơ sài, sau này cũng là bất đắc dĩ, con không thể làm gì khác hơn là tự mình vào phòng bếp quan tâm một ngày ba bữa của hai người họ.”
Đầu bếp Đường phủ vốn dĩ thương binh trên chiến trường, một chân cà thọt, sau đó vì bị thương mà hắn lui ra. Bởi vì hắn là người của quân tiên phong đương nhiên ngay cả bếp lò cũng chưa từng sờ qua đâu, lúc đến làm đầu bếp cho Đường gia thì bị một thằng nhóc bốn năm tuổi huấn luyện khẩn cấp vào nghề.
Về sau trù nghệ của hắn chẳng những nâng cao không ít, mà còn làm bếp đến xuất thần nhập hóa, bảo cắt miếng liền cắt miếng, bảo cắt sợi liền cắt sợi. Cả nhà tập hợp ăn lẩu, miếng thịt bò thịt dê cắt mỏng như tờ giấy vĩnh viễn là món được hoan nghênh nhất, miếng đậu được cắt mỏng như cây kim khâu, đúng là một người có yêu cầu nghiêm khắc đối với chức vị nghề nghiệp của mình, ra trận giết địch là chiến sĩ tiên phong dũng mãnh nhất, rửa tay làm bếp cũng xem việc hầu hạ một nhà Đường phủ lớn nhỏ làm nhiệm vụ của mình. Hắn còn cực kì thương nàng, vì Đường Anh thích ăn một miếng bánh nướng nhân thịt bò, mà hơn nửa đêm thức dậy nhào bột làm bánh để kịp lúc sáng nàng thức dậy thì có để ăn liền.
Chóp mũi Đường Anh còn giống như có thể ngửi được mùi thơm của đĩa bánh nhân thịt bò bay ra từ trong nồi: “Đứng bếp như thế nào thì không quan trọng, mà quan trọng nhất là kính nghiệp, cố gắng nâng cao trình độ nghề nghiệp của mình, thỏa mãn nhu cầu tinh thần của tất cả người trong phủ. . .”
“Kính nghiệp thì ta hiểu.” Dù sao khi còn bé Phí Văn Hải cũng là người đã từng học vỡ lòng: “Nhưng ăn cơm tại sao lại trở thành nhu cầu tinh thần?”
Đường Anh hít hít mũi, hướng dẫn từng bước: “Lúc tâm trạng xấu, nếu ăn những món ngon miệng hợp khẩu vị sẽ khiến tinh thần người đó vui vẻ, hay là ăn một bữa cơm tối dở tệ có thể an ủi tâm tình sa sút?”
Phí Văn Hải: “. . .” Nghe vậy cũng có mấy phần đạo lý.
“Phí đại thúc, thúc cũng chớ xem thường bếp lò ba thước này, nó có thể liên quan trực tiếp đến trạng thái tinh thần của Chỉ Huy Sứ đại nhân. Đại nhân một ngày trăm công ngàn việc, chẳng lẽ còn muốn khiến hắn nổi giận bởi vì một bữa ăn không ngon miệng sao? Chúng ta làm đầu bếp cũng nên lo lắng mấy phần cho gia chủ, ví dụ như đại nhân bận đến nửa đêm mới về, ăn một bát canh nóng cơm nóng, có phải trong dạ dày ấm áp thì trong lòng cũng trở nên ấm áp hay không? Còn có thể thả lỏng tinh thần rồi suy nghĩ chuyện quốc gia đại sự một phen, nói không chừng còn có thể phá thêm mấy đại án chưa được giải quyết?”
“Bếp lò cũng không chỉ ba thước.” Phí Văn Hải uốn nắn lời của nàng: “Ngươi không phải mã phu mà đại nhân thuê sao?”
Đường Anh càng nói chậm rãi: “Lời này Phí đại thúc sai rồi, mặc kệ là đầu bếp hay là thợ tỉa hoa, mã phu, gã sai vặt hay là người hầu, mục tiêu của mọi người đều là một, đó chính là để sau khi đại nhân hồi phủ sẽ thư thái hơn. Đây không phải là từng binh lính ra chiến trận, mà là phối hợp tác chiến, thúc cũng không thể đơn thuần chỉ là đầu bếp, tách biệt với mã phu, từ đó xem thường mã phu.” Nàng tìm được vại nước múc nửa gáo nước ừng ực ừng ực uống hết.
Ôi mẹ ơi, rất lâu rồi nàng chưa từng thao thao bất tuyệt với một người như vậy!
Nhưng hạ nhân trong phủ của Phó Chỉ Huy Sứ không thể mắng cũng không thể đánh, chỉ có thể truyền cảm hứng.
Phí Văn Hải sửng sốt khi bị nàng xoay qua xoay lại, khiêm tốn xin chỉ giáo cách sắp xếp một ngày ba bữa, lúc này Đường Anh đề cử cháo gạo cùng bánh nướng nhân thịt bò làm bữa sáng, đương nhiên thêm hai món ăn đơn gản nữa thì tốt hơn.
Đường Anh có câu dẫn người hay không thì Nguyên Thù công chúa với thủ hạ đều không biết, nhưng ngày kế tiếp Thẩm hầu gia ngửi được mùi bánh nướng nhân thịt bò vào bữa sáng ở Phó phủ đã bị câu hồn, cắn một miếng liền có nhận thức mới đối với trình độ tay nghề của đầu bếp Phó gia.
“A Sâm, nhà ngươi đổi đầu bếp?”
Phó Sâm nhíu mày: “Chưa nghe nói qua.” Vị trí chức vụ của hắn quá mức tế nhị, cho nên đối với người trong phủ đều nghiêm ngặt thẩm tra, chỉ ngoại trừ hai huynh muội Trương gia mới vào phủ hôm qua.
Quản gia Trung thúc đang ngồi ăn sáng trên bàn thì bị tóm lấy, người đến gọi là người bên cạnh Phó Sâm tên Hùng Dự: “Trung thúc, đại nhân tìm ngươi.”
Bọn hạ nhân ở Phó phủ đều tụ tập tại mảnh đất trống phía ngoài phòng bếp ăn cơm, thân phận củaTrung thúc đặc biệt, có thể dọn một góc nhỏ trên chiếc bàn vuông chuyên dùng để đặt đồ dùng ở phòng bếp dùng cơm, còn tận mắt thưởng thức Trương cô nương “làm trợ thủ cho đại thúc”, kì thực nàng chỉ huy khiến Phí Văn Hải bận túi bụi, mà hắn ta còn thỉnh thoảng phải hỏi ý kiến nàng.
“Anh nha đầu, độ lửa lần này thế nào?”
Trương cô nương kịp đánh giá: “Rất tốt! Rất thơm.” Nàng còn đưa ra kiến nghị đúng trọng tâm: “Nhưng mà Văn thúc, con nghe nói Thiên Sơn ở Tây Bắc có một cách làm, là xây một lò nướng bánh, chỉ cần một lần là có thể cho ra nồi mười mấy cái bánh, nhanh hơn so với chiên trên bếp lò, hương vị còn ngon hơn. Nếu không buổi chiều không có việc gì thì chúng ta thử một chút?”
Làm một bữa cơm, độ thân thiết của hai người đột nhiên tăng mạnh, nghiễm nhiên là một đôi bạn thâm giao lâu ngày, đến xưng hô cũng thay đổi.
Trung thúc thầm nghĩ: Có thể không thơm sao? Trương cô nương còn phóng khoáng hơn tiểu thư nhà địa chủ khác, bánh nhân thịt là nàng làm, một miếng thịt bò lớn như vậy cộng thêm hành băm, Phí Văn Hải tốn không ít công sức, đều là những thứ đồ tốt, hắn trông coi phòng bếp, bánh nhân thịt bò vừa ra khỏi lò liền ăn ngay ba cái, còn cảm thấy chưa đủ nghiền, lưu luyến rồi lại lấy thêm một bánh, chuẩn bị vừa đi vừa ăn.
“Đại nhân tìm ta có chuyện gì?”
Hùng Dự nghe mùi thơm phòng bếp liền hít một hơi thật sâu, liếc nhìn bếp lò mấy lần, thấy thiếu nữ kéo tay áo làm trợ thủ cho Phí Văn Hải, nhìn chăm chú một đoạn cổ tay trắng muốt của nàng, ánh mắt không khỏi dừng thêm một khắc, bị Trung thúc nắm chặt lỗ tai xách ra ngoài, sau khi cách xa phòng bếp mới mắng lên: “Tiểu tử thúi, ngươi nhìn cái gì?”
Ánh mắt sói của tiểu tử này nhìn chằm chằm cánh tay đại cô nương nhà người ta, coi lão già này mắt mù sao?
Hùng Dự: “. . .”
Trung thúc cắn hai ba miếng bánh trên đường đi, đợi gặp Phó Sâm rồi, nghe nói hắn hỏi phòng bếp thay đổi người hay không, liền cười nói: “Đại nhân yên tâm, phòng bếp cũng không có thay người, chỉ là bữa sáng hôm nay là Trương cô nương cùng lão Phí làm, đều là chủ ý của Trương cô nương.” Quả nhiên như Đường Anh nói, ăn một bữa ăn ngon miệng, cũng khiến tâm trạng của hắn cũng không tệ.
Phó Sâm: “Nàng không phải. . . là mã phu sao?”
Đối với việc này, Phí Văn Hải được mời tới sau bữa ăn có ý kiến không giống: “Đại nhân sao có thể có thành kiến như thế? Trương cô nương nói rồi, mặc kệ là đầu bếp hay là thợ tỉa hoa, mã phu, gã sai vặt hay là người hầu, mục tiêu của mọi người là một, đó chính là để sau khi đại nhân hồi phủ được thư thái hơn. Đây không phải là từng binh lính tham gia chiến trận, mà là cùng nhau tác chiến. Đại nhân cũng không thể phân biệt rõ đầu bếp và mã phu, từ đó xem thường mã phu!”
Trải qua bữa sáng, Trương cô nương cũng có mấy phần năng lực đối với chuyện bếp núc, khiến trái tim của Phí Văn Hải bất tri bất giác đã đứng về phía nàng, bởi vậy thuật lại lời nàng càng âm vang có lực.
Thẩm hầu gia khó được một bữa cơm no tại Phó phủ, lại nghe được lời bàn cao kiến của Trương cô nương, không khỏi lau mắt nhìn nàng, chờ sau khi Phí Văn Hải lui xuống, hắn còn cười nói: “Cô nương này thật là thú vị, chẳng những biết thuần phục ngựa, mà còn quen chuyện bếp núc.” Hắn còn có mấy phần tiếc nuối: “Đáng tiếc chính là quá hung, không có sự ôn nhu của nữ nhân chút nào.”
Phó Sâm thầm nghĩ: Nàng còn biết ăn cướp sơn phỉ đấy.
Không ngờ bị Thẩm Khiêm bắt được biểu cảm trên mặt hắn, cười híp híp mắt hỏi: “Ngươi nhớ tới cái gì rồi? Mau nói, ngươi cười rất kỳ lạ.”
Phó Sâm nghi hoặc: “Ta cười sao?”
Thẩm Khiêm vô cùng khẳng định: “Cười.”
Phó Chỉ Huy Sứ: “Có thể là bữa sáng ăn quá no, ngươi không đi lại cho tiêu cơm một chút?”
Thẩm hầu gia được hắn nhắc nhở, nhớ tới mục đích mình ở nhờ Phó phủ, quả nhiên đi thẳng đến chuồng ngựa.
Phó Sâm sửa soạn một phen, chuẩn bị đi đến Cấm Kỵ Ti, Hùng Dự dắt ngựa tới, đến cửa chính nhỏ giọng bẩm báo một việc với hắn: “Đại nhân, ta phát hiện Trương cô nương có vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Trên cánh tay của nàng có mấy vết thương, mặc dù đã không còn sẹo, nhưng da thịt vẫn còn màu hồng nhạt, hoàn toàn không giống làn da xung quanh, thoạt nhìn cũng chỉ là vết thương khoảng mấy tháng gần đây, hơn nữa. . . Không giống như là ngã bị thương hay quẹt làm bị thương, ngược lại giống như là vết đao.”
Phó Sâm trở mình lên ngựa: “Âm thầm phái người nhìn chằm chằm huynh muội Trương gia, nếu như có thể tra được lai lịch của bọn họ thì tốt nhất. Nhưng mà ta luôn có loại cảm giác, Trương cô nương. . . hình như không phải có ý che giấu lai lịch của mình.” Nếu không thì nàng cũng không cần phải mặt dày tự tiến cử đến Phó phủ.
Ai không biết Cấm Kỵ Ti chính là chuyên môn làm việc này, xin vào Phó phủ không phải là tự để lộ sơ hở của mình sao?
Phí Văn Hải được thưởng hai ngân lượng, còn chuẩn bị chia một nửa cho Đường Anh: “Anh nha đầu, nếu không có con giảng giải đạo lý cho ta, còn ở bên cạnh chỉ điểm, hôm nay ta cũng không có khả năng được thưởng, thúc chia cho con một nửa đi mua son phấn.”
Đường Anh ngồi ăn sáng, tư thế ưu nhã nhưng tốc độ rất nhanh: “Văn thúc thấy dáng vẻ con giống người cần son phấn sao?”
Phí Văn Hải vui vẻ: “Thật đúng là, vậy con cầm tiền đi mua mấy thứ đồ ăn vặt đi.”
“Không cần.” Đường Anh đứng dậy cầm chén đũa chồng chất trên bếp lò: “Văn thúc cất mua rượu uống, con đi xem mã vương một chút, hôm nay khí trời tốt, dẫn nó ra ngoài thư dãn gân cốt.”
Phí Văn Hải tiễn nàng, ân cần căn dặn: “Về sớm một chút, ban đêm ta còn chuẩn bị cá và thịt, đến lúc đó chúng ta thương lượng thực đơn.” Hắn còn chuẩn bị cầm bút một lần nữa, lên lịch món ăn mỗi ngày, việc này đã nhận được sự tán thưởng của Đường Anh, kích thích sự nhiệt tình trong nghề nghiệp của hắn, khiến hắn có nhận biết hoàn toàn mới đối với chức nghiệp của mình, chuẩn bị tại phòng bếp này làm một vố lớn.
Đường Anh nói là mang theo mã vương đi tản bộ, thật đúng là như vậy.
Nàng đi ở phía trước, mã vương theo sát phía sau, cộng thêm một Thẩm Khiêm rảnh rỗi.
Thẩm Khiêm trông mà thèm sự thân mật của nàng cùng mã vương, nhiều lần muốn sờ tay vào thân mã vương một cái, đều bị nó nâng móng uy hiếp bức lui, gia hỏa này dường như rất biết nhìn người, cọ lấy Đường Anh hận không thể như hình với bóng, nhưng với Thẩm Khiêm thì ghét bỏ không thôi, hận không thể khịt mũi trước mặt hắn cảnh cáo, để cho hắn biết khó mà lui.
Thẩm hầu gia: Lấy lòng một con ngựa con mẹ nó quá khó khăn!