Có ba câu hỏi, nhưng Lương Đông chỉ làm được hai câu. Triệu Tử Thiêm cầm cuốn vở trên tay mãn nguyện chạy về lớp.
Lúc đi ngang qua bàn của Phó Tiểu Hinh còn không quên vẫy tay tạm biệt với cô ấy. Hành động này của Triệu Tử Thiêm, chẳng qua chỉ là chào hỏi bình thường. Nhưng nó ở trong mắt Lương Đông, trong mắt Phó Tiểu Hinh ngay cả trong mắt của Tạ Phi Tốn, lại trở thành hành động quan tâm thân thiết.
Phó Tiểu Hinh thì khỏi phải nói, hiện tại cô ấy đang vui vẻ đến nhường nào. Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải trở thành bạn gái của Triệu Tử Thiêm cho được.
Lương Đông thấy tất cả mọi thứ, nhưng lần này hắn không biểu hiện sự tức giận của mình ra bên ngoài giống như lần trước, mà chỉ khẽ nở nụ cười nhạt, ý cười chua xót kéo dài đến đáy mắt.
Người có nốt ruồi lệ bên khóe mắt, thường rất đa tình. Quả đúng không sai!
Triệu Tử Thiêm cầm sách lên trên lớp, thấy Phó Hiền vẫn đang chăm chỉ xem sách. Vừa rồi Lương Đông làm bài tập cho cậu, vẫn còn một câu chưa làm được, cho nên liền chạy đến hỏi xem Phó Hiền đã làm xong chưa:
“Này Phó Hiền, cậu làm xong bài tập chưa?”
Phó Hiền nhìn Triệu Tử Thiêm một lúc, rồi ánh mắt lại tập trung vào cuốn sách trước mặt:
“Chưa!”
Triệu Tử Thiêm nghĩ, Phó Hiền là người xấu tính không muốn cho cậu chép bài nên mới nói là chưa làm. Vì thế mà, Triệu Tử Thiêm bĩu môi một cái, tự ý định đưa tay giật lấy cuốn sách trên bàn của Phó Hiền:
“Cậu học giỏi như vậy, nhất định là làm xong rồi. Tôi còn một câu, mau cho tôi tham khảo nào!”
Phó Hiền thấy Triệu Tử Thiêm lấy sách của mình, cũng không có ý định ngăn cản. Dù gì, cuốn sách đó cũng chẳng có gì. Lúc Triệu Tử Thiêm nhìn xuống sách của Phó Hiền, phát hiện ra cậu ta chỉ ghi vài dòng của tiết trước, thậm chí còn ghi ít hơn cả cậu:
“Cậu thật sự chưa làm sao?”
Phó Hiền liếc nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Tôi nói là mình làm rồi sao?”
Triệu Tử Thiêm mỉm cười nịnh nọt, ánh mắt bắt đầu đảo quanh một vòng trên người Phó Hiền:
“Cậu nhất định là làm rồi, giấu ở đâu đúng không?”
Phó Hiền bỏ cuốn sách giáo trình xuống bàn, ngạc nhiên quay sang Triệu Tử Thiêm:
“Tại sao tôi phải giấu?”
Triệu Tử Thiêm lại nói:
“Cậu học giỏi như vậy, hay là không ghi ra lát nữa giảng viên hỏi có thể tự trả lời. Mau giúp tôi xem câu 1 này làm thế nào!”
Phó Hiền nhìn xuống cuốn sách mà Triệu Tử Thiêm đưa ra, phát hiện ra là cậu ta đã làm được hai câu. Cho nên liền cầm lấy cuốn sách đó:
“Cậu làm được rồi sao, vậy cho tôi chép với!”
Không đợi Triệu Tử Thiêm đồng ý, Phó Hiền đã nhanh chóng lấy sách của mình ra chép. Triệu Tử Thiêm ngồi bên cạnh, cũng phải bất ngờ:
“Cậu học giỏi như vậy còn đi chép bài của tôi?”
Phó Hiền vẫn chăm chú chép bài, vừa làm việc của mình vừa trả lời Triệu Tử Thiêm:
“Tôi nhớ là tôi chưa từng nói với cậu là tôi học giỏi”
Triệu Tử Thiêm cầm cái bút bi ấn lên ấn xuống:
“Ngày nào đi học cũng ngồi bàn đầu để nghe giảng…”
Triệu Tư Thiêm chưa nói hết câu, Phó Hiền đã ngắt lời của cậu:
“Tôi thường đi học muộn, cho nên không còn chỗ chỉ có thể ngồi bàn đầu”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây thì ngây người:
“Thế vừa rồi tôi hỏi cậu cái câu kia, cậu còn nói không hiểu câu đó thì cả cuốn sách này tôi cũng không hiểu được mà!”
Phó Hiền ngừng bút, buồn cười quay sang nhìn Triệu Tử Thiêm:
“Tôi không hiểu câu đó, cả cuốn giáo trình đó tôi cũng không hiểu. Tôi nói như vậy có gì sai sao?”
Triệu Tử Thiêm nghe đến đây suýt chút nữa ngã ngửa ra đằng sau. Vậy mà từ đó đến giờ cậu cứ tưởng Phó Hiền học giỏi lắm, ai ngờ cũng chỉ cùng một dạng với cậu.
Triệu Tử Thiêm khinh bỉ nhìn Phó Hiền đang nhanh chóng chép bài của mình, trong lòng lại rủa thầm: Còn làm ra vẻ!
Tiết học ngày hôm đó, giảng viên chỉ thu sách của một số người, trong đó có Phó Hiền, nhưng lại không có Triệu Tử Thiêm. Triệu Tử Thiêm lúc ấy còn cầm sách của mình lên nói muốn cô mang về nhà chấm, nhưng mà giảng viên nhất định không chịu. Chỉ khen cậu là có ý thức học tập, lần sau sẽ thu sách của cậu sau.
Triệu Tử Thiêm nghe vậy, trong đầu âm thầm gào thét. Cậu phải chịu mất mặt hát cho Lương Đông nghe ở trong lớp, đến cuối cùng người được lợi lại là Phó Hiền.
Vừa nhìn bài tập giao về nhà, Triệu Tử Thiêm lại lâm vào mê mang. Mấy cái môn lịch sử này, cậu quả thực không thể nhét được vào đầu một chữ nào, cho nên lại một lần nữa khi chuông reo hết giờ, chạy xuống lớp của Lương Đông.
Lúc đi xuống tầng, may mắn gặp được hắn ta cũng đang ra về. Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm chạy từ trên tầng ba xuống, còn suýt chút nữa là ngã, hắn nhìn thấy cũng hoảng. Nhưng mà, khi Triệu Tử Thiêm thấy hắn lại nở nụ cười toe toét:
“Đông ca, may quá vẫn còn kịp!”
Lương Đông dừng lại một chút đợi Triệu Tử Thiêm:
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Tử Thiêm mau chóng mở sách đưa đến trước mặt Lương Đông. Mở một hồi, sau đó chỉ cho hắn thấy câu hỏi mà giảng viên giao về nhà:
“Câu này…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm ngẩng đầu nhìn vào mắt Lương Đông: “Phải làm như thế nào?”
Lương Đông thấy Triệu Tử Thiêm nhìn mình liền giật mình quay đi chỗ khác. Đôi mắt kia quả thực không thể nhìn quá lâu được. Vì thế mà, Lương Đông ngay cả sách còn không dám nhìn vào, đã trực tiếp bước đi xuống cầu thang:
“Anh không biết làm đâu”
Triệu Tử Thiêm làm sao mà có thể chịu để yên, cả một đường cứ lẽo đẽo đi theo phía sau Lương Đông lải nhải:
“Không biết làm sao, anh xem qua một chút đi. Xem xem có biết làm không?”
Lương Đông không có ý định muốn nhìn, nhanh chóng bước xuống cầu thang. Triệu Tử Thiêm ở bên cạnh cố gắng muốn Lương Đông nhìn một cái. Đúng lúc này, phía sau có người gọi Triệu Tử Thiêm lại
“Anh Tử Thiêm!”
Triệu Tử Thiêm quay lại nhìn, Lương Đông cũng dừng bước một chút, nhưng cuối cũng vẫn nhanh chóng bước đi. Triệu Tử Thiêm khó xử, không biết là nên đuổi theo Lương Đông, hay là đợi Phó Tiểu Hinh.
Cuối cùng Triệu Tử Thiêm vẫn dừng lại, đợi Phó Tiểu Hinh đi đến
Phó Tiểu Hinh nhìn Triệu Tử Thiêm cười nói:
“Anh có muốn đến căng tin ăn cơm cùng em không?”
Triệu Tử Thiêm cũng đói, nhưng mà chuyện quan trọng bây giờ là đống bài tập cần giải quyết này, cho nên liền lịch sự từ chối:
“Anh chưa đói!”
Phó Tiểu Hinh còn đang định mở miệng, thì Lương Đông ở phía trước đã gọi lớn:
“Đại Thiêm, em có muốn làm bài tập không?”
Triệu Tử Thiêm vừa rồi còn khó khăn nài nỉ Lương Đông, bây giờ hắn chủ động mở miệng giúp, đương nhiên là Triệu Tử Thiêm cầu còn không được. Vì thế nhanh chóng chào tạm biệt Phó Tiểu Hinh, vội vàng chạy về phía Lương Đông:
“Có, có…”
Lúc Lương Đông nghe thấy Phó Tiểu Hinh gọi Triệu Tử Thiêm, hắn đã định rời đi rồi. Nhưng mà đi được một đoạn lại quay lại, bởi vì hắn không muốn Triệu Tử Thiêm ở cùng một chỗ với cô ấy.
Mặc dù Lương Đông biết Triệu Tử Thiêm thích Phó Tiểu Hinh.
Mặc dù hắn biết mình làm như vậy là ích kỷ, nhưng mà hắn… vẫn tình nguyện trở thành người ích kỷ.
Lương Đông không về ký túc xá, hắn muốn đến quán lẩu. Bởi vì buổi chiều không có tiết học, hơn nữa buổi chiều nhóm người Khương Chí Phong sẽ đến chỗ hắn ăn.
“Chiều em có tiết học không?”
Triệu Tử Thiêm lắc đầu, sau đó liền mở cuốn sách đưa ra trước mặt Lương Đông:
“Anh nói giúp em làm đúng không, là câu này”
Triệu Tử Thiêm đi đường không chịu chú ý, Lương Đông sợ cậu sẽ vấp ngã, cho nên liền giật cuốn sách trên tay Triệu Tử Thiêm lại, rồi nghiêm mặt nói:
“Chú ý nhìn đường!”
Triệu Tử Thiêm thấy Lương Đông đang cầm cuốn sách kia, liền khẳng định hắn chắc chắn sẽ làm cho cậu, cho nên cũng vui vẻ nghe theo:
“Được được…”
Lương Đông liếc nhìn Triệu Tử Thiêm một cái, mới mở miệng nói tiếp:
“Bây giờ anh đến quán lẩu, không về ký túc xá. Lát nữa về anh sẽ làm, cầm lấy sách đi!”
Triệu Tử Thiêm sợ Lương Đông đổi ý không làm bài tập cho mình, cho nên khi nghe hắn nói cầm lại sách, liền vội vàng chối đây đẩy:
“Thế em đến quán cùng anh…” Nói đến đây, Triệu Tử Thiêm giống như nhớ ra điều gì đó, ngừng một lúc mới nói tiếp: “Còn nữa, bữa lẩu hôm ấy em hứa mời anh một bữa về vụ vé máy bay kia, ngày đó quên vẫn chưa trả tiền!”
Nghe Triệu Tử Thiêm nói đến đây, Lương Đông lại nhớ đến Phó Tiểu Hinh.
Phó Tiểu Hinh, Phó Tiểu Hinh cái tên này mỗi khi Lương Đông nghe thấy liền cảm thấy khó chịu trong lòng
“Hôm đó, có phải em cũng hứa mời Phó Tiểu Hinh một bữa nữa đúng không”
Triệu Tử Thiêm đang đi ở bên phải Lương Đông, lúc này liền chạy sang bên trái:
“Sao anh biết?”
Hắn có thể không biết sao, ngày đó ở trong lớp mỗi người ở một bên tai hắn nói chuyện qua lại. Hắn không muốn nghe cũng không được.
“Không cần trả, bữa đó coi như anh thay em mời Phó Tiểu Hinh kia. Lần sau hai chúng ta đi ăn bữa khác” Chỉ hai chúng ta mà thôi. Dĩ nhiên lời sau chỉ là tiếng lòng của Lương Đông.
Triệu Tử Thiêm bước lên phía trước, bắt đầu đi giật lùi ở trước mặt hắn. Bộ dạng nghiêm túc:
“Không được…”
Triệu Tử Thiêm còn chưa nói xong, Lương Đông đã dừng lại nghiêm mặt ngắt lời cậu:
“Chú ý nhìn đường đi, muốn ngã rách quần nữa sao”
Triệu Tử Thiêm mau chóng chạy về phía bên phải Lương Đông, mở miệng nói tiếp:
“Không được, bữa đó em nhất định phải trả?”
Lương Đông thấy bộ dạng quyết tâm của Triệu Tử Thiêm, biết có nói nữa cũng không thể thay đổi được, vì thế mới nghĩ ra một cách:
“Em thật sự muốn trả sao?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu, Lương Đông lại nói tiếp:
“Vậy được, hôm nay ở lại quán rửa bát. Lương Mỹ bệnh rồi, em giúp em ấy rửa đi!”
“Hả…” Triệu Tử Thiêm do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng. Dù sao không mất tiền, chỉ mất chút sức. Đây đúng là quá hời rồi.
Tiếp đó, Lương Đông và Triệu Tử Thiêm lại vui vẻ trò chuyện suốt cả một đường đi.
Lương Đông để ý, Triệu Tử Thiêm lúc đi trên đường rất thích chen người. Ví dụ như rõ ràng đi bên phải Lương Đông, nhưng ba phút sau đã chạy sang bên trái hắn, có lúc còn cố tình bước chậm để đi sau lưng hắn nói chuyện, rồi khi nào không vừa ý chuyện gì đó sẽ chạy lên phía trước hắn đi giật lùi. Đến khi Lương Đông nghiêm mặt, Triệu Tử Thiêm mới chịu ngoan ngoãn đi bên cạnh, nhưng cũng chỉ được năm phút, sau đó liền trở về y như cũ.
Hắn còn để ý, khi nào Triệu Tử Thiêm ngại ngùng, hay là tức giận. Một tay sẽ vô thức đưa xuống phía đùi gãi nhẹ vào quần.
Lúc Triệu Tư Thiêm và Lương Đông đến quán lẩu, trong quán cũng khá đông người ăn. Vốn dĩ đây chỉ là một quán nhỏ, kê đủ năm chiếc bàn, hiện tại chỉ còn duy nhất một bàn còn trống.
Lương Đông vừa vào quán, liền lớn tiếng nói với Lương Mỹ đang ở trong bếp:
“Lương Mỹ, hôm nay không cần rửa bát có người rửa thay rồi!”
Lương Mỹ xoay người khó hiểu hỏi lại:
“Ai vậy?”
Đúng lúc này, Triệu Tử Thiêm liền ló mặt vào, cười hớn hở:
“Là anh!”
Lương Mỹ rất có thiện cảm với Triệu Tử Thiêm, cho nên khi thấy Triệu Tử Thiêm xuất hiện liền rất vui vẻ chào đón:
“Là anh sao, tại sao lại phải đến đây rửa bát!” Nói rồi, Lương Mỹ liền đưa mắt sang nhìn Lương Đông đang ở phía quầy thu ngân: “Có phải anh ấy ức hiếp anh hay không?”
Triệu Tử Thiêm cũng âm thầm quay lại nhìn Lương Đông, thấy hắn ta không để ý đến chỗ này, liền làm vẻ mặt đáng thương khẽ gật đầu với Lương Mỹ.
Lương Đông đương nhiên là biết hai người kia đang ở sau lưng hắn làm cái gì, chẳng qua là hắn không muốn nói mà thôi:
“Không phải đâu, là em ấy tình nguyện, phải không Đại Thiêm?” Lương Đông nói đến đây, còn cố tình ngừng lại một chút, bộ mặt làm ra vẻ khó xử: “Bài tập này hình như…”
Lương Đông chưa kịp nói hết câu, Triệu Tử Thiêm đã mở miệng đáp lại lời của hắn cho Lương Mỹ nghe, rồi mau chóng chạy về phía Lương Đông:
“Đúng đúng, là anh tự nguyện đấy!”
Triệu Tử Thiêm đứng đối diện Lương Đông, hai tay đặt lên bàn, ánh mắt nịnh nọt nhìn về phía hắn:
“Khó à, anh cứ từ từ suy nghĩ, tuần sau mới phải nộp!”
Lương Đông để ý, mắt của Triệu Tử Thiêm hôm nay không phải là màu nâu đậm như thường ngày nữa, mà là màu đen bóng. Đôi mắt này rất đẹp, vô cùng sâu, hơn nữa nó còn chứa hình bóng của hắn ở bên trong.
Đúng vậy, chỉ duy nhất một mình hắn. Lương Đông có cảm giác, bây giờ, ở chỗ này, ngay tại đây, chỉ có duy nhất hai người bọn họ…
Hắn và Triệu Tử Thiêm.
Thấy Lương Đông thất thần không trả lời mình, Triệu Tử Thiêm liền đưa tay khua khua ở trước mặt hắn:
“Này, anh sao vậy?”
Lương Đông giật mình, trở lại thực tại. Hắn nhớ lần trước khi diễn kịch ở trường, có thấy Triệu Tử Thiêm đeo kính mắt, lúc đó hắn còn tưởng chỉ là kính thời trang, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là cậu ta bị cận:
“Em bị cận thị đúng không?”
Lương Đông đột nhiên hỏi cậu vấn đề này, khiến cho cậu cũng có chút bất ngờ:
“Hả… Sao anh biết, em bị cận hơn ba độ!”
Lương Đông lại nhìn sâu vào đôi mắt của Triệu Tử Thiêm, giống như là đang nghiền ngẫm thứ gì đó, nhưng mà chưa đến ba giây hắn liền cúi đầu xuống nhìn cuốn sách đặt trên bàn:
“Đeo áp tròng phải không?”
Triệu Tử Thiêm gật đầu:
“Đúng vậy!”
Lương Đông ngẩng đầu, khẽ nhíu mày:
“Tại sao không đeo kính?”
Triệu Tử Thiêm cười cười:
“Có đeo, nhưng mà không thường xuyên. Bởi vì em thấy mình đeo kính không đẹp”
Lương Đông lại hỏi:
“Thế rốt cuộc mắt em có màu gì? Có lúc anh thấy là màu nâu, bây giờ lại là màu đen”
Triệu Tử Thiêm đưa mặt của mình sát đến trước mặt Lương Đông, đôi mắt khẽ chớp chớp, rồi mở miệng:
“Anh đoán xem màu gì?”
Hành động này của Triệu Tử Thiêm, chẳng qua chỉ là muốn trêu chọc Lương Đông một chút. Hoặc đây chỉ là hành động vô thức, khi ở bên cạnh một người có ý nghĩa đặc biệt, nhưng chính mình lại không nhận ra.
Trái lại, đối với Lương Đông mà nói, hành động này của Triệu Tử Thiêm lại khiến trái tim hắn đập loạn. Thật sự, trong khoảng khắc ngắn ngủi đó, hắn đã nuốt nước miếng đến hai lần. Hắn vội vã đưa một tay che ở trước mặt Triệu Tử Thiêm, đẩy khuôn mắt đáng đánh đòn kia ra xa một chút, rồi đi đến phía nhà bếp, với ý định tránh xa con sóc nhỏ xấu xa này.
Hắn không biết mắt của Triệu Tử Thiêm rốt cuộc có màu gì, nhưng mà hắn biết mắt của hắn hiện tại, nhất định là ngập tràn màu hồng.