Tôi rời đi một cách khó chịu, trong lòng vẫn còn nhiều bực tức, miệng không yên mà mắng tên kia vài câu.
Cả đoạn đường cứ thế mà đi, không buồn để ý xung quanh, cho đến khi tôi nghe thấy ai đó kêu tên tôi thì mới dừng lại, để ý hơn đôi chút.
“Gấm vừa đi chợ về sao?”
Anh Dậu từ phía sau chạy đến, cười hỏi tôi.
“Dạ, em vừa mới về. Còn anh cũng vậy ạ?”
“Ừ, đúng rồi”
“À mà, tôi vừa mua một ít trái cây định đem sang nhà Gấm, biếu bác với em ăn lấy thảo”
“Em cảm ơn ạ, thật phiền anh rồi”
Tôi cười nhẹ, dường như có anh đã làm tâm trạng tôi thay đổi. Sự buồn bực ban nãy cũng đã không còn.
Chúng tôi cứ thế cười nói suốt quãng đường về nhà mà lại không hay rằng có người đương tức tối phía sau. Lại nói chính tôi cũng không nghĩ người vừa tươi cười với cô gái khác hiện tại lại mang tâm trạng, sắc thái khi nãy của tôi.
Thật sự cũng hả dạ lắm!
…—***—…
Thoáng mà đã đến nhà, anh Dậu vào biếu thầy tôi xong, cũng không nán lại lâu mà ra về. Tôi nhìn thầy đương cầm đồ trên tay, có chút vui vẻ, thầy quay sang bảo tôi.
“Cái Gấm này, con cũng đủ tuổi rồi. Sang năm hẵn là gả được đấy”
Tôi có chút hoang mang mà nhìn thầy. Không phải chứ? Sao bây giờ thầy mới đem chuyện này ra nói? Mà cùng lúc trong tôi bỗng dâng lên một dự cảm không lành.
“Thầy… thầy nói gì ạ? Con… thật ra con cũng chưa có dự tính gả đâu. Con còn muốn ở đây chăm sóc thầy u cơ mà”
“Thầy nói con nghe, thầy u cũng lớn tuổi. Có một mụn con gái duy nhất, còn gì yên tâm hơn khi chính mắt thấy nó gả chồng, yên bề gia thất? Sau còn sanh con đẻ cái, thầy còn ham bồng cháu nữa cơ”
Nghe thầy nói, tôi cũng chẳng biết lấy lí do gì mà từ chối. Thực ra theo cách nhìn của tôi vẫn nên lấy người mình thương sẽ tốt hơn, hôn nhân do sắp đặt thì được mấy đôi mà tốt cơ chứ?
“Theo thầy thấy thằng Dậu mặc dù nó tuy nghèo nhưng được cái tốt tánh con ạ. Mai này có lấy, thầy tin rằng nó sẽ chăm lo tốt cho con”
“Nhưng…”
Tôi ngập ngừng mà nói. Không phải tôi thấy anh không tốt ở đâu, cũng chẳng phải là chê bai gì nhưng thực sự tôi chỉ xem anh như một người anh trong gia đình mà thôi.
Giờ thầy nói như thế, thật khó rồi!
“Thầy biết con định nói gì, cũng biết con đang nghĩ gì. Nhưng Gấm à, con nghĩ rằng gả sang làm lẽ cho người thật sự tốt à? Con nghĩ vợ cả nhà người ta sẽ thật lòng đối đãi xem con như là em trong nhà à? Con nghĩ thuở này có người đàn bà nào chung chồng mà không sanh lòng đố kỵ?”
Thầy tuôn một tràn, khuôn mặt còn đang hướng thẳng nhìn thầy lại bỗng cúi xuống. Bởi tôi hiểu thầy đương nhắc nhở điều gì. Thầy nhìn thấu lòng tôi rồi.
Thực ra tôi chỉ đơn giản là mong gả cho người mà bản thân thương, dù… có là vợ lẽ hay… vợ cả, tôi cũng chấp nhận kiếp chồng chung. Bởi lẽ tôi thương, thương cậu, thương đến nỗi chẳng thể quay đầu lại nữa.
Tôi biết tính cậu trăng hoa. Mà cái tính ấy lại là cái tính tôi ghét, phải nói là ghét cay ghét đắng. Nhưng… vì là cậu tôi cũng chẳng thể làm gì được.
“Dạ, thầy… để con suy nghĩ thêm có được không ạ?”
Thầy nhìn tôi, không nói gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Xoay người lại, chạm vào ánh mắt tôi chính là bóng hình quen thuộc, người đó không ai khác chính là cậu cả.
“Cậu… cậu cả. Cậu đến đây… từ khi nào thế?”
…
“Không thấy cô ở chợ, đoán chừng cô đã về nên tôi đến đây xem thử có cô ở nhà không”
Ở ngoài vườn, tôi ngồi trên chiếc chõng, thả chân xuống đong đưa. Cậu thì vẫn còn đứng đó, vừa nói mà mắt lại nhìn đi đâu đấy.
Nghe lời cậu, tâm trạng theo cuộc trò chuyện ban nãy của tôi cùng thầy đã biến mất mà thay vào đó là có phần hờn dỗi. Không nhắc thì thôi, nhắc rồi lại tức. Rõ ràng đương đi, là chính cậu bỏ rơi tôi đi trò chuyện cùng cô gái khác. Nay lại nói như chính tôi không đợi mà tự trở về trước vậy.
“Mà… tôi đi cùng cô, sao cô không đợi tôi?”
Cậu ngồi xổm xuống, mặt cậu đối diện mặt tôi.
“Không phải cậu bận lo nói chuyện với người khác à? Thầy tôi còn đương gấp, tôi cũng không rảnh đợi cậu nói xong”
“Vậy sao? Thế sao không đến bảo tôi cùng về?”
“Xin lỗi, tôi không thích chen chân vô chỗ người khác đương nói chuyện”
Giọng nói tôi mang phần hờn dỗi. Rõ ràng là cậu sai trước thế mà nói cứ như tôi là người có lỗi ấy không bằng.
Nghe xong, cũng chẳng nói thêm gì. Cậu chỉ cười rồi nhìn tôi. Cậu cười dù chỉ là một cái nhếch mép nhẹ nhưng vẫn khiến tôi có chút… không kìm lòng được.
Không tự chủ, tôi chỉ biết cứng đờ mà nhìn cậu, nhìn vào khuôn mặt điển trai ấy.
“Thấy tôi đẹp lắm, đúng không?”
Cậu đột ngột hỏi, làm tôi có phần chột dạ, tôi bèn lên tiếng chữa.
“Không, không hề. Cậu mà đẹp chắc trai làng mình không có ai xấu quá”
Cậu không nói gì sau khi nghe lời tôi, chỉ im lặng mà nhìn. Thấy bầu không khí có chút không thoải mái, tôi bèn đứng dậy, viện lí do để rời đi.
“Cũng trễ rồi, nãy giờ nói chuyện với cậu làm tôi quên mất. Mua đồ rồi cũng chẳng nấu. Thôi để khi khách tôi tiếp cậu, giờ tôi vào nhà đây”
“Bộ nói chuyện với tôi làm tốn thời gian cô lắm à?”
Tiếng nói phát ra từ sau lưng tôi. Nghe phần cậu có chút khó chịu. Nhận ra mình có hơi quá, tôi bèn quay người mà thanh minh vội.
“Không, chỉ là…”
Chưa kịp dứt câu, cậu đã ngắt lời tôi bằng một nụ hôn.
Vì là lần đầu tiên, lại còn đến bất ngờ như thế nên tôi chỉ biết đứng trân tại chỗ, mắt mở to nhìn người trước mặt. Tay cậu không biết từ đâu đã đặt lên eo tôi, một tay còn lại nắm lấy cổ tay tôi.
Hồi lâu, cảm thấy khó thở, tôi mới vùng vẫy mà đẩy cậu ra. Khuôn mặt hoảng hốt vì hành động ban nãy, vội ngó xung quanh, không thấy ai. Nhìn vào nhà, cũng chẳng thấy bóng dáng thầy, lúc này tôi mới yên tâm hơn đôi chút.
Nhưng… có lẽ chỉ với hướng nhìn của tôi là không thể thấy, bởi trong góc khuất, còn lắm đôi mắt dõi theo chúng tôi. Có bất lực, chán nản, có đau đớn, lại còn có cả gì đó căm phẫn…