Cô tìm có rối liền lặng lẽ lẻn vào phòng Bảo Bảo vớ
Bối Bối cùng chúng chơi đùa
Mặc dù Lục Tây không nấu ăn nhiều năm nhưng bà vẫn thể hiện rất tốt, những món ăn mà ba làm mặc dù không được coi là ngũ sắc thiên hương, nhưng cũng không khó ăn.
Kỹ năng nấu nướng của Hàn Tinh thực rất tốt, hai đứa nhỏ cũng hài lòng, Lục Tây vốn đi muốn ở cùng hai đứa nhỏ nhiều hơn, nhưng đột nhiên có chuyện, bà chỉ có thể về trước.
Nhìn thấy Lục Tây rời đi, Hàn Tịnh còn tưởng rằng
Lục Minh Thành cũng sẽ về, ai biết, Lục Minh Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, anh rót từng cốc từng cốc rượu.
Hàn Tịnh nắc lên một tiếng, anh ta ngẩng mặt lên cưới với Uyển Dư, “Lão đại, chúng ta đang yêu nhau sao, cảm thấy rất không chân thật, giống như là mơ
Vậy
Vừa nói, Hàn Tinh lại uống cạn rượu trong ly trước mặt. “Hàn béo, đừng uống nữa! Cậu say rồi, tôi sẽ mặc kệ cậu!” Uyển Dư bất lực nói với Hàn Tịnh. “Lão đại, tôi bình thường hầu như không uống rượu, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Tôi đang yêu, tôi hạnh phúc!” Nói xong Hàn Tịnh vui vẻ ngâm nga câu hát, như một đứa con trai ngốc nghếch của gia đình địa chů.
Nhìn thấy Lục Minh Thành đang ở đối diện, Hàn Tịnh mượn rượu lấy dũng khí, “Cậu trẻ, cậu còn không trở về sao? Cậu ở đây, như là bóng đèn, đúng vậy, bỏng đèn, cậu làm phiền cháu và lão đại nói chuyện riêng tu “Cậu sợ cháu uống rượu sẽ phát điện. Lục Minh
Thành không đỏ mặt nói, “Tối nay cậu sẽ ở lại đây chăm sóc cháu
Hàn Tịnh cong môi, anh muốn nói minh không tin cậu trẻ sẽ tốt như vậy muốn ở lại chăm sóc anh, cậu là muốn cản trở anh thì có
Nhưng anh không dám nói
Tửu lượng của Hàn Tịnh thật sự rất tệ, vì vậy anh lại nắc lên, trực tiếp nằm bất động trên bàn.
Lục Minh Thành liếc mắt nhìn Uyền Dư, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi đưa nó về phòng.” “Cậu trẻ, làm phiền cậu rồi.” Uyển Dự lễ phép nói
Hai đứa nhỏ đều đã buồn ngủ quá rồi, về phòng ngủ đi, Uyển Dư không muốn ở lại chỗ của Hàn Tịnh, nhưng bây giờ đã muộn như vậy bắt taxi cũng không dễ dàng, nên cô định tùy ý tìm một phòng ngủ
Ngay lúc Lục Minh Thành đang định dìu Hàn Tịnh lên lầu, Hàn Tịnh đột nhiên mơ mơ hồ hồ mở mắt ra. Ảnh quay mặt lại nhìn Uyển Dư nhếch mép cười, lỗ ra hàm răng trắng. “Lão đại, tôi thật hạnh phúc, tôi muốn ôm em ngủ!
Lão đại, để tôi ôm, ôm…”
Nói xong, Hàn Tịnh liền nhắm mắt lại, mím chặt miệng, loạng choạng đi tới trước mặt Uyển Dư, hiện rõ là muốn ôm Uyễn Dư hôn một cái thật mạnh.
Lục Minh Thành lạnh lùng nhìn chăm chăm Hàn Tịnh, sắc mặt thay đổi.
Đảng về Hàn Tịnh say sưa, “Lão đại, hôn, hôn…”
Uyển Dự quyết định phải cố gắng tiếp nhận Hàn Tịnh, nhưng bây giờ, cô vẫn không thể chấp nhận bất kỳ hành động thân mật nào với anh, đặc biệt là Lục Minh Thành vẫn đứng bên cạnh như một tảng băng. Ngay khi Uyển Dư muốn đánh tỉnh Hàn Tịnh, Lục Minh Thành đã giống như một vị Phật lớn đứng chặn trước mặt Hàn Tịnh, “Hàn Tịnh, cháu uống say rồi.”
Hàn Tịnh hoàn toàn không nghe thấy lời nói của Lục
Minh Thành, anh bước lên phía trước, ôm Lục Minh
Thành, cúi mặt xuống, bập mỗi một chút rồi liền hôn một cái lên vai Lục Minh Thành.
Sau khi hôn xong, vẻ mặt của Hàn Tịnh rất thỏa mãn, khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thành liền lập tức tối sầm lại.
Cậu trẻ, vậy mà bị Hàn Tinh hôn rồi ? 1 Uyển Dư cảm thấy Hàn Tịnh này vui không thể là được, cô chút nữa thì bật cười thành tiếng, nhưng có sợ tiếng cười của mình sẽ chọc tức cầu trẻ, nên cô đã có nhịn cười đến nỗi làm khóe miệng có cơ giật. “Cậu đưa cháu trở về phòng”
Giọng của Lục Minh Thành trầm thấp đến mức làm giọt nước sắp đóng thành băng, nhưng Hàn Tinh hoàn toàn không nhận ra tình hình của mình bây giờ nguy hiểm đến mức nào, anh ôm chặt lấy vai Lục Minh Thành, “Lão đại, sao em lại trở lên cao như vậy?” “Lão đại, em có vẻ béo lên!Lão đại, sao thân thể em cứng như vậy!”
Hàn Tịnh siết chặt cánh tay Lục Minh Thành, “Lão đại, cho dù em trở nên vừa béo vừa cứng, tôi cũng văn cứ thích em
Uyển Dư không thể ngờ hành động của Hàn Tinh càng ngày càng quá đáng, nhìn khuôn mặt tuấn tú đẩy mây đen của Lục Minh Thành, cô thật sự lo lắng anh sẽ đem Hàn Tinh chặt thành tâm khúc.
Uyển Dư muốn nhắc nhở Hàn Tịnh rằng người anh đang ôm là cậu trẻ của anh, nhưng Hàn Tịnh say đến mức không phân biệt rõ đông tây nam bắc.
Hàn Tịnh nặng nề đè đầu lên vai Lục Minh Thành, “Lão đại, em thật thơm! Lão đại, thật sự rất muốn mỗi ngày đều ôm em ngủ!Lão đại, chúng ta sinh thêm một tiểu bảo bối được không?”
Sinh thêm một tiểu bảo bối? !
Uyển Dư suýt bị nước bọt của chính mình làm cho nghen chết. Cầu trẻ vẫn ở đây, dừng thảo luận về một chủ đề khẩu vị nặng như vậy, có được không?
Hàn Tinh còn đang đắm chìm trong mộng đẹp do chính mình thêu dệt ra, “Đúng vậy, tiểu bảo bối, sinh thêm một tiểu bảo bối, lão đại, em sẽ không rời xa tôi. Hắc hắc, lão đại, chúng ta sinh tiểu bảo bối…”
Nói xong, Hàn Tịnh đưa tay ra và bắt đầu kéo áo vét của Lục Minh Thành.
Uyển Dư sợ Lục Minh Thành thực sự sẽ đập chết Hàn
Tịnh, khiến hai đứa trẻ trở thành trẻ mồ côi cha, nên cô dứt khoát bước đến trước mặt Lục Minh Thành và nắm lấy tay Hàn Tịnh, “Hàn béo, đừng có lộn xộn
Đây là cậu trẻ”
Uyển Dư vừa nói vừa quay người lại, ngượng ngùng cưới với Lục Minh Thành, “Cậu trẻ, thật ngại quá, Hàn béo thật sự uống đến hồ đồ rồi. Hay là, giao câu ta cho cháu đi, cháu dìu cậu ta lên lầu là được. “
Đôi lông mày đẹp của Lục Minh Thành nhíu chặt, để em đỡ cậu ta lên lầu? ĐỠ cậu ta lên lầu sinh tiểu bảo boi?!
Nghĩ đến Hàn Tịnh, đêm nay Uyển Dư sẽ cùng Hàn Tịnh làm chuyện thân mật nhất giữa nam và nữ, ngực Lục Minh Thành như bị vô số gai nhọn đâm vào khiến anh khó thở. “Không cần!” Lục Minh Thành lạnh lùng nói, Uyển Dư vừa muốn nói gì đó, nhưng Hàn Tịnh liền dính lấy Lục Minh Thành như bạch tuộc. “Người xấu, cút đi. Ai cũng đừng nghĩ có thể chia rẽ tôi và lão đại, cầu trẻ, cậu cũng không được! Cút đi Cút đi! Đừng ảnh hưởng việc tôi cùng lão đại thần mật
Uyển Dư vô cùng bối rối, Hàn béo, người cậu đang ôm là cậu trẻ đó! Bị cậu coi là người xấu mới là lão đại của cậu! Hàn béo, sáng mai nếu cậu phát hiện, cậu bị cậu trẻ chặt thành tám khúc, thì đừng trách tôi, chính là cậu tự tìm đường chết, tôi không cứu được cậu!
Uyền Dư cảm thấy có chút thông cảm với Hàn Tịnh, nhưng cô lại càng sợ Lục Minh Thành, sau khi lựa chọn bằng lý trí, cô quyết định không làm phiền đến vị Phật lớn như cậu trẻ.
Cô nhìn Hàn Tịnh thương cảm, trong đôi mắt lanh lợi lại lộ ra vẻ hả hệ trước tại hoa của người khác, “Được rồi, tôi là kẻ xấu, tôi sẽ không chia rẽ các người, cậu và cậu trẻ tiếp tục thân mật đi.” Uyển Dư cảm lấy một ly nước, dứt khoát xông vào phòng khách bên cạnh, khóa chặt cửa lại, ngủ một giác thật ngon.
Tiếp tục thân mật… khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thành liền đen lại, mạnh mẽ hất Hàn Tịnh ra khỏi người mình, ” Không muốn bị đánh thì đừng uống rượu say rồi gây chuyện như vậy!”