Khoảng 4 giờ sáng, Trì Noãn tỉnh dậy.
Căn phòng xa lạ, chiếc giường xa lạ, chỉ có trong lòng Cố Ninh Tư, từ hơi thở đến nhiệt độ, mới là thân thuộc đối với cô.
Đã hơn 0 giờ, hiện tại là giao thừa, họ đón năm mới tại biệt thự suối nước nóng, nơi mà lúc sinh thời mẹ của Cố Ninh Tư thường ghé thăm.
Vạn vật đều tĩnh lặng, dường như có thể nghe thấy âm thanh của tuyết ngoài cửa sổ, tầng tầng lớp lớp rơi xuống mặt đất.
Trì Noãn vươn tay, vuốt ve Cố Ninh Tư trong bóng tối. Trong nửa năm qua, phần ký ức bị mất của Cố Ninh Tư đã khôi phục ở một mức độ nhất định, họ vẫn yêu nhau quấn quýt không rời.
Cố Ninh Tư cũng ngủ không sâu, cảm giác nhồn nhột trên mặt nhanh chóng làm nàng tỉnh giấc. Nàng nắm chặt tay Trì Noãn, giọng nói mang theo vẻ mơ màng ngủ: “Dậy rồi à?”
Trì Noãn nhẹ giọng nói: “Hôm qua ở nhà chị, ba của cậu…”
Cố Diệu Ngôn biết chuyện ba người đến phía bắc nên đã nhiệt tình mời đến nhà sum họp. Ba của Cố Ninh Tư cũng ở đó, nhưng ba và con gái lại một trên lầu một dưới lầu, cũng không có chạm mặt.
Trước giờ ăn cơm, Cố Ninh Tư đã đưa Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng rời đi.
Hiện tại nhắc tới chuyện này, Cố Ninh Tư cho rằng Trì Noãn vì không được chấp thuận mà ủ rũ khó ngủ, liền khẽ hôn lên đầu ngón tay cô, an ủi nói: “Không cần để ý chuyện này.”
Trì Noãn không để ý, so với những phương thức cực đoan chia rẽ các cô của nhiều năm trước, hiện tại có thể chung sống hòa bình trong một nhà, đã là vô cùng ý nghĩa rồi. Thoạt nhìn ba của Cố Ninh Tư tựa như không muốn nhìn thấy các cô, nhưng thực ra ông đã âm thầm nhượng bộ.
Trì Noãn từ tận đáy lòng nói: “Hiện giờ đã tốt lắm rồi.”
Cố Ninh Tư mở mắt ra, hai người nhìn nhau một lúc, nàng hỏi Trì Noãn: “Ngâm suối nước nóng không?”
Trì Noãn: “Bây giờ sao?”
Cố Ninh Tư: “Ngâm xong sẽ dễ ngủ hơn.”
Trì Noãn nghe vậy thì đứng dậy, Cố Ninh Tư sang phòng bên cạnh xem Tiểu Ngô Đồng, thấy tuyết rơi dày đặc ngoài cửa sổ, nàng đi vào đắp lại chăn cho cậu.
Trong nhà không mở đèn, sắc trời bên ngoài như tỏ như mờ. Mở cửa sân sau, họ nắm tay nhau đi trên con đường lát đá. Tuyết đã vơi dần, chỉ còn một lớp tuyết mịn. Những ngọn núi phía xa vốn xanh ngát, sau một đêm đã khoác lên mình diện mạo mới.
Được bao phủ bởi một lớp áo bạc.
Suối nước nóng tự nhiên có diện tích rất rộng, hơi nóng quẩn quanh trên mặt hồ, nói là nhân gian tiên cảnh cũng không ngoa.
Ngâm người trong suối nước nóng khiến toàn thân đều ấm áp. Tuyết mịn rơi trên mặt nước, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
Cố Ninh Tư ngâm mình một lúc rồi quấn áo choàng tắm, ngồi ở bên hồ uống nước. Trì Noãn cũng cảm thấy khát, cô nằm nhoài trên đùi Cố Ninh Tư, ngửa mặt nói: “Cho mình uống với.”
Dáng vẻ cực kỳ giống như một chú mèo đang làm nũng đòi ôm.
Cố Ninh Tư đưa cốc cho cô.
Trì Noãn đón lấy, ai ngờ giữa chừng Cố Ninh Tư lại đổi ý, mỉm cười giấu cốc ra sau lưng.
“…” Trì Noãn buồn cười nói, “Gì vậy… Mình cũng muốn uống.”
Cố Ninh Tư chống lên thành hồ, cúi đầu hôn cô.
Trì Noãn tròn mắt, một bông tuyết nhỏ rơi trên lông mi cô. Trong thế giới băng tuyết này, nụ hôn của Cố Ninh Tư thật nóng bỏng.
Môi lưỡi quấn quýt, nụ hôn ngọt ngào rất lâu sau mới kết thúc. Trì Noãn hít vào một hơi, đỏ mặt lắc lắc đầu cho đỡ tê, nhỏ giọng thì thầm: “Thì ra là không muốn cho mình uống nước…”
Cố Ninh Tư: “Cậu muốn tôi làm thế mà?”
Trì Noãn: “…”
Cố Ninh Tư lấy cốc nước uống một ngụm, cởi áo choàng tắm và lần nữa ngâm mình trong suối nước nóng.
Có giọt nước trượt xuống gò má Cố Ninh Tư, mực nước cao tới ngực nàng. Nàng nâng cằm Trì Noãn lại gần, hai người đều mỉm cười.
Mặt trời vẫn chưa mọc, tuyết đã bắt đầu tan.
Trì Noãn kiềm nén âm thanh của mình. Nước nóng làm máu huyết lưu thông, nhịp tim cũng tăng lên gấp bội. Cô đỡ lấy thành hồ, bám chặt vào vai Cố Ninh Tư, nàng nhẹ nhàng càn quấy, khiến cô nóng đến sắp tan chảy.
Khoái cảm cứ nối tiếp nhau, cô gần như không nhịn nổi nữa.
Cố Ninh Tư khẽ cắn lấy vành tai ửng đỏ của cô: “Đừng nhịn, sẽ không có ai tới đây.”
…
Buổi chiều, các cô dẫn Tiểu Ngô Đồng đến siêu thị mua nguyên liệu chuẩn bị cho bữa cơm đoàn viên.
Theo lễ nghi phía bắc, phải ăn sủi cảo. Trì Noãn đẩy xe đi loanh quanh siêu thị, khi đi ngang quầy bánh kẹo, bất tri bất giác nhận ra đã lâu rồi cô không ăn kẹo.
Niềm an ủi mà cô vẫn hay tìm đến những lúc khổ đau, từ sau khi có Cố Ninh Tư bên cạnh, đã không còn cơ hội phát huy tác dụng nữa.
Cô khẽ quay đầu lại, Cố Ninh Tư và Tiểu Ngô Đồng tụt ở phía sau, Tiểu Ngô Đồng ôm một bộ xếp hình cực lớn, vui vẻ hỏi Cố Ninh Tư: “Dì Cố ơi, khi nào chúng ta có thể đến nhà chị Đậu Đậu chơi nữa ạ?”
Mao Đậu Đậu lớn hơn Tiểu Ngô Đồng khoảng một tuổi, hôm qua Tiểu Ngô Đồng đến nhà cô bé làm khách, cô bé rất có phong độ của một chị gái, đã dẫn cậu đi chơi khắp nơi. Tiểu Ngô Đồng trông có vẻ lưu luyến không rời.
“Chị Đậu Đậu rất tốt, còn có ông ngoại của chị nữa, ông ngoại đánh cờ vây rất giỏi, con với chị Đậu Đậu liên thủ cũng không thắng được ông ấy.”
Trì Noãn ngẩn ra, Tiểu Ngô Đồng đã gặp ba của Cố Ninh Tư rồi? Còn cùng nhau chơi cờ vây?
Tiểu Ngô Đồng bỏ bộ xếp hình vào xe đẩy, vô cùng phấn khởi khoa tay: “Mèo của ông ngoại vừa béo vừa lười, lúc các con chơi cờ, nó cứ nằm cạnh bàn cờ. Con lén sờ râu nó, nó cũng không tức giận, còn vui vẻ vẫy vẫy đuôi. Ông ngoại nói không phải nó lười, mà là lớn tuổi rồi nên không thích vận động thôi.”
Trì Noãn và Cố Ninh Tư liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Ngô Đồng: “Ông ngoại chị Đậu Đậu bảo là khi nào con rảnh thì tới chỗ ông ấy chơi!”
Cố Ninh Tư đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Ngô Đồng.
Sau khi mua đủ nguyên liệu làm sủi cảo, Trì Noãn và Tiểu Ngô Đồng đều muốn ăn lẩu, thế là lại chuẩn bị thêm rất nhiều gia vị và đồ ăn kèm tươi ngon.
Trở về biệt thự suối nước nóng, liền bận rộn chuẩn bị, Cố Ninh Tư và Trì Noãn cùng làm sủi cảo.
Sủi cảo của Trì Noãn được gói rất đẹp mắt, Cố Ninh Tư nhìn sủi cảo mà mình làm: “… Cũng đều là dùng tay, sao lại khác biệt lớn như vậy?”
Trì Noãn nghe vậy thì nhất thời không có cảm giác gì, nhưng sau đó càng nghĩ càng buồn cười, một Cố Ninh Tư luôn luôn kiêu ngạo lại nảy sinh nghi ngờ năng lực của bản thân.
Cố Ninh Tư: “Cười cái gì…? Tay tôi vào thời điểm khác cũng rất lợi hại.”
Trì Noãn đồng tình với nàng: “Đúng vậy, đây chính là bàn tay đã ký rất nhiều dự án lớn.”
Cố Ninh Tư: “Mặc dù ban đầu không được giỏi cho lắm, nhưng sau hơn nửa năm luyện tập, hiện tại đã nắm vững mấu chốt rồi.”
Trì Noãn: “…”
Cố Ninh Tư: “Đây là kết luận rút ra từ mỗi phản ứng của cậu.”
Trì Noãn nhanh chóng quay đầu lại, may là Tiểu Ngô Đồng đang chơi xếp hình cách đó khá xa.
… Sao đột nhiên đề tài lại chệch hướng như vậy? Chẳng phải các cô đang bàn về việc làm sủi cảo sao?
Trì Noãn bỏ nhân vào vỏ bánh rồi quay sang Cố Ninh Tư: “Đây, cậu xem mình làm một lần này.”
Trì Noãn động tác chậm rãi, Cố Ninh Tư nghiêm túc nhìn cô gói xong sủi cảo, cong khóe môi nói: “Tôi thích tay của cậu.”
Trì Noãn: “…” Được rồi, không thể quay lại đề tài chính nữa rồi.
Trì Noãn nói: “Ừm, mình cũng thích cậu.”
“…” Vành tai Cố Ninh Tư đỏ lên.
Chạng vạng, sủi cảo đã được dọn ra, ba người quây quần bên bàn, cùng ăn lẩu và sủi cảo. Sau bữa cơm đoàn viên, Tiểu Ngô Đồng liền kéo Trì Noãn ra ngoài đắp người tuyết.
Cố Ninh Tư mang pháo hoa ra sân trước, vẫy tay về phía Tiểu Ngô Đồng: “Có muốn chơi không?”
Tiểu Ngô Đồng hào hứng chạy tới, nhưng cũng không dám chạm vào kíp nổ, cậu cố giữ chút tôn nghiêm của một nam tử hán, nói: “Dì Cố, dì châm lửa đi, cháu ở một bên bảo vệ dì.”
Cố Ninh Tư mỉm cười, rút một que diêm ra và quơ quơ trước mặt Tiểu Ngô Đồng: “Chuẩn bị ước nguyện nhé.”
Tiểu Ngô Đồng: “Dạ? Ước nguyện?”
Cố Ninh Tư: “Cầu nguyện với ngọn lửa, sau đó dùng ngọn lửa đó đốt pháo hoa, pháo hoa sẽ nhận được ước nguyện của cháu, trong tương lai không xa, ước nguyện sẽ trở thành hiện thực.”
Tiểu Ngô Đồng tròn mắt, cậu đã là học sinh lớp 2, nửa tin nửa ngờ nói: “Có thật không ạ?”
Cố Ninh Tư gật đầu: “Đương nhiên là thật rồi… Chỉ là không thể thầm cầu nguyện trong lòng được, nhất định phải nói ra mới linh nghiệm.”
Tiểu Ngô Đồng: “Vậy cháu sẽ cùng mẹ ước nguyện.”
“Nguyện vọng của mẹ cháu, không cần ước cũng sẽ thành hiện thực.” Cố Ninh Tư vờ như muốn châm lửa, “Trì Tranh, sẵn sàng ước nguyện chưa?”
“Chờ chút! Dì Cố chờ chút!” Tiểu Ngô Đồng cảm thấy khẩn trương, cậu nuốt một ngụm nước bọt, “Chờ cháu suy nghĩ thêm đã, cháu có rất rất nhiều nguyện vọng, một hơi khó mà nói hết!”
…
“Bùm–––––”
Pháo hoa rực rỡ sắc màu đốt cháy màn đêm.
Trong nhóm WeChat vô cùng náo nhiệt, Trì Noãn chụp một bức ảnh pháo hoa giữa không trung và gửi đi chúc mừng năm mới.
Mọi người lần lượt đáp lại lời chúc của cô, sau đó mồm năm miệng mười phàn nàn về lễ hội xuân năm nay.
Tiểu Ngô Đồng bịt tai lại, nhún nhảy bên cạnh Cố Ninh Tư, lớn giọng nói: “Dì Cố còn đốt nữa không ạ? Cháu có thể ước thêm hai lần nữa được không? Cháu vừa nói có hai lần, có thể nguyện vọng sẽ không thành hiện thực được.”
Trong màn hình là những người bạn mà Trì Noãn mong nhớ, ngoài màn hình là những người cô yêu, và cũng là những người yêu cô.
Mặc kệ vận mệnh đã từng mang lại cho cô bao nhiêu đau đớn, không thể phủ nhận rằng, hiện tại vận mệnh đã rất nhân hậu từ bi.
“Cố Ninh Tư.” Trì Noãn thì thầm.
Âm thanh pháo hoa quá lớn, có lẽ Cố Ninh Tư không nghe thấy tiếng nỉ non của cô, nhưng dường như trong lòng có cảm giác, Cố Ninh Tư không sớm cũng không muộn một giây, liền quay đầu nhìn cô.
Trì Noãn mỉm cười, lông mày cong cong, trong mắt phản chiếu vô vàn ánh sáng.
–––– Cố Ninh Tư, cậu là ôn nhu lớn nhất mà thế gian này dành cho mình. Cảm ơn vận mệnh, ở tuổi mười bảy ấy, đã mang một người tuyệt vời như cậu đến bên mình.
Cố Ninh Tư cũng mỉm cười Trì Noãn.
Lúc này bạn gái của nàng còn chưa biết, hai ngày sau, sẽ nhận được món quà sinh nhật gì.
Nhân sinh vẫn cứ tiếp diễn, mong hai ta sẽ mãi thâm tình, tay nắm tay đi đến bạc đầu.
~Toàn Văn Hoàn~