“A nha má ơi!” Tài xế Vũ lớn giọng ngao ngao, lỗ mũi trong nháy mắt tràn đầy một luồng mùi vị lạnh nhạt lại thanh u, không ngấy không kích thích, thế nhưng rất khiến người ta khắc sâu ấn tượng, thật giống như kỹ thuật viên Hứa.
“Hô cái gì mà hô!” Kỹ thuật viên Hứa căn bản không bị ảnh hưởng.
“Cậu lấy cái gì phun hoài không chịu để yên vậy? Tui cũng không phải hoa màu còn muốn phun nông dược… Đừng phun… Hắt xì!” Tài xế Vũ muốn tránh, nhưng kỹ thuật viên Hứa lại như hình với bóng!
Trong phòng bô bô không một khắc yên tĩnh, tại sáng sớm an tĩnh đặc biệt rõ ràng, chọc đến y tá đưa thuốc buổi sáng gấp rút chạy đến phòng này, chỉ lo hai kẻ bệnh thần kinh đó lại làm ra cái gì muốn chết.
“Làm sao vậy?” Y tá đẩy cửa vào, nhìn thấy hết thảy trước mắt, lúc đó hóa đá.
Kỹ thuật viên Hứa hành hung: “…!”
Tài xế Vũ gần như lõa toàn bộ: “…!”
Ông chủ Vũ và kỹ thuật viên Hứa trong nước mắt của toàn thể bác sĩ và y tá tại phòng bệnh cao cấp, rốt cuộc cầm giấy thông báo xuất viện rời khỏi bệnh viện.
Hai người này ở phòng bệnh cao cấp ba ngày, náo loạn ba ngày, tất cả nhân viên y tế đều đeo mắt gấu trúc vui vẻ đưa tiễn hai kẻ phiền phức này xuất viện.
“Cái này cũng quá….” Hứa Tư Văn mặc một bộ quần áo gần như giống hệt tài xế Vũ, đây là do tài xế Vũ cầm quần áo của y đi ra ngoài chiếu số đo mua về.
Tất cả đều là áo bông làm từ vải sợi bông và bông dày, hình thức khỏi nói, thế nhưng lại chạm đất luôn, một thân này đi ra ngoài, cũng không chênh lệch lớn so với người địa phương là tài xế Vũ.
“Rất ấm đúng không? Đã sớm nói với cậu, mùa đông nên mặc áo bông, cậu mặc phải gọi là cái thứ gì chứ? Cái độ dày muốn đắc ý mà không muốn sống đó có thể làm được gì.” Ông chủ Vũ rất có lòng tin với bộ đồ mình tự tay lựa chọn này, bảo đảm không đông lạnh được kỹ thuật viên Hứa.
Hứa Tư Văn không nói, giữ ấm thì giữ ấm, chỉ là hình tượng hoàn toàn không có cách nào nhìn.
“Về tiểu khu Đông Bắc Hổ đi, bắt đầu tiểu niên công ty liền cho nghỉ.” Ông chủ Vũ đánh vô lăng, trực tiếp đưa kỹ thuật viên Hứa về nhà.
“Anh trở về đi, cũng phải ăn tết mà.” Cho dù tài xế Vũ làm các loại khiến kỹ thuật viên Hứa giơ chân tạc mao, nhưng Hứa Tư Văn biết mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, tiểu niên là hai mươi ba tháng chạp, y nằm viện ba ngày, hôm nay đã là hai mươi bảy tháng chạp.
Thêm ba ngày nữa là năm mới.
âVá» cái gì mà vá»? Tui vá» thì cáºu là m sao? Tui Äã nói vá»i chá» dâu rá»i, cáºu vá» cùng vá»i tui, á» nhà tui Än tết.â
âÄn tết Äá»u là trôi qua cùng ngÆ°á»i má»t nhà , tôi Äi theo thì tÃnh là cái chuyá»n gì chứ?â
âVáºy cáºu má»t mình Än tết à ? Váºy coi là cái chuyá»n gì chứ?â Tà i xế VÅ© không hiá»u Äược cái ý muá»n má»t mình qua nÄm má»i.
Hắn cÅ©ng không phải chÆ°a từng á» bên ngoà i Än tết, nhÆ°ng Äó Äá»u là qua cùng má»t nhóm ông bạn già , nÄm má»i má»t mình, xÆ°a nay hắn chÆ°a từng thấy.
âMá»t mình cÅ©ng có thá» trôi qua, không có gì ghê gá»m.â Hứa TÆ° VÄn biết ngÆ°á»i á» Äây thuần phác, Äá»i vá»i nÄm má»i Äặc biá»t xem trá»ng, không giá»ng bên kia của bá»n há», cấp tá»c phát triá»n bÆ°á»c lên Äô thá» quá»c tế, Äá»i vá»i má»t Ãt ngà y lá» truyá»n thá»ng, bên trong luôn thiếu Äi chút ý tứ nhÆ° váºy.
âÄừng cãi, Äến nhà tui là Äến nhà tui, tui Äã nói vá»i chá» dâu rá»i, nhà Äông ngÆ°á»i náo nhiá»t.â
Hứa TÆ° VÄn còn muá»n nói gì nữa, nhÆ°ng tà i xế VÅ© không cho y cÆ¡ há»i, Äã Äến cá»a nhà , Hứa TÆ° VÄn má» cá»a Äi và o, tà i xế VÅ© vẫn chÆ°a và o.
âSao không và o?â
âTui vá» trÆ°á»c.â
Hứa TÆ° VÄn không lên tiếng.
âÄừng lo lắng, tui á» Äá»i diá»n cá»a nhà cáºu, có chuyá»n cáºu gá»i má»t tiếng là tui có thá» lại Äây.â
Hứa TÆ° VÄn: ââ¦!â
Hết chương 35