Năm Thứ Hai Sau Khi Kết Hôn

Chương 39



“Con hỏi cái này làm gì?” Trình Sơn hỏi tiếp.

“Không có gì ạ.” Trình Ngôn Vũ đáp.

Chỉ cần không phải vứt đi là được, anh nghĩ vậy rồi xoay người đi lên lầu, trở về phòng ngủ chính, đi đến trước tủ quần áo cúi người lấy từng bộ quần áo trong vali ra treo lên, lấp đầy chiếc tủ trống rỗng.

Năm thứ hai yêu nhau, vì đều là người Nam An nên kỳ nghỉ hè về thăm bố mẹ anh đã dẫn Ôn Dạng về ra mắt, lúc đó nhà hai người cách nhau không xa.

Qua lại nhiều lần, bố mẹ hai bên biết hai đứa đang yêu nhau, cả hai đều thi đỗ đại học, lại có thể gặp nhau ở một trường đại học, còn là người cùng một nơi, đây đều là duyên phận.

Dù chưa kết hôn song họ hàng làng xóm bạn bè và đồng nghiệp ở Nam An đều ít nhiều nghe nói đến chuyện tình cảm của họ, Nam An nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng tin tức lại rất nhanh.

Yêu đương, tốt nghiệp, kết hôn, khởi nghiệp, mọi người đều biết chuyện.

Bao gồm cả việc ly hôn cũng vậy.

Hai mươi tám Tết, Ôn Dạng cùng bố mẹ về nhà cũ.

Nhà cũ là do ông nội để lại, căn nhà hai tầng, ở trong thôn cũng được gọi là nhà tổ. Bởi vì quanh năm không có ai ở, Ôn Lệ đã trở về dọn dẹp trước, lần này Ôn Dạng cùng Chúc Vân cùng nhau trở về vẫn phải giúp dọn dẹp. Dù sao họ cũng ở lại đây mấy ngày, vệ sinh cần làm vẫn phải làm, giường và ghế sofa gì đó phải trải ga, cả điện nước cũng phải kiểm tra lại.

Xách theo vali nhỏ xuống xe, vừa vào ngõ thì hàng xóm đi ngang qua, có người là họ hàng nhìn thấy Ôn Dạng bèn mỉm cười nói: “Ôn Dạng về rồi à.”

Ôn Dạng mỉm cười gật đầu, chào hỏi.

“Bác Trấn, dì Chu ạ.”

“Ôn Dạng mỗi năm mỗi xinh nhỉ, nhìn chẳng khác nào thiếu nữ.”

Chúc Vân liếc nhìn Ôn Dạng, cười nói: “Mọi người đừng có khen con bé nữa, đuôi sắp vểnh lên trời rồi.”

Ôn Dạng: “Đâu có, con quen rồi.”

Chú Trấn và dì Chu đều cười, nói Ôn Dạng vẫn không thay đổi.

Chúc Vân điểm nhẹ vào mũi Ôn Dạng, hai mẹ con bước vào cửa, ở đầu ngõ không xa là mấy bà cô đang đứng nhìn về phía này, cũng không biết họ đang nói gì, nhưng chắc chắn không phải lời tốt đẹp gì, đó là mấy bà cô hay buôn chuyện nhất thôn.

Ôn Dạng và Chúc Vân đều nhìn thấy, Chúc Vân ra hiệu cho cô đừng nhìn họ, vào cửa rồi đóng một cánh cửa lại.

Ôn Lệ đang rửa khay trà.

Trên ghế sofa gỗ nguyên khối ở phòng khách chất đầy gối tựa, còn chưa bọc vỏ, Ôn Dạng tiến lên giúp bọc vỏ. Chúc Vân cầm cây lau nhà đi ra, dùng thùng vắt nước kiểu cũ, vừa ấn vừa nói với Ôn Dạng: “Con ra ngoài mà gặp mấy người đó gọi con lại nói chuyện thì con đừng để ý đến họ, bọn họ chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn thôi.”

Ôn Dạng vừa bọc vỏ gối vừa nói: “Dạ.”

“Nếu nghe thấy lời ong tiếng ve gì, con cứ về nói với mẹ, mẹ sẽ không tha cho họ đâu.” Giọng Chúc Vân không khách khí, bà đợi đến hôm nay mới dẫn Ôn Dạng về nhà cũ bên này, chính là vì muốn tránh những chuyện này. Nhà cũ không giống nhà ở khu trung tâm, nhà ở khu trung tâm cửa đóng then cài, không ai biết ai, nhưng nhà cũ bên này nhà ai cũng là nhà tự xây, nhà nhà đều mở cửa, ra khỏi cửa đổ rác là gặp ngay hàng xóm.

Họ chỉ toàn nói những lời linh tinh, từ đầu là bênh vực Trình Ngôn Vũ ly hôn, đến sau lại biến thành Ôn Dạng không có năng lực giữ chân người ta, vân vân, nào là một bàn tay không vỗ nên tiếng, nghe mà tức chết đi được.

Ôn Dạng bọc xong một cái rồi đặt ngay ngắn, nói: “Con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi.”

Chúc Vân ừ một tiếng.

Ôn Lệ nói: “Em cũng nên kiềm chế cái tính khí của em lại đi, chúng ta qua mùng hai là đi rồi, không được mấy ngày, đừng có xung đột quá lớn với họ.”

Chúc Vân thẳng thừng nói: “Chuyện nên làm vẫn phải làm, nếu không họ lại tưởng chúng ta dễ bắt nạt.”

Ôn Lệ: “Thôi được rồi.”

Ôn Dạng nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của bố, mỉm cười.

Lúc nhỏ vì Ôn Dạng mà Chúc Vân đã ra mặt không biết bao nhiêu lần, có một năm cháu gái của bà cô đến giật kẹp tóc của Ôn Dạng, Ôn Dạng không kịp né tránh bị giật trúng, muốn giật lại, hai đứa túm tóc đánh nhau, cuối cùng Ôn Dạng bị đẩy ngã vào góc tường. Chúc Vân tức giận chạy ra túm lấy đứa nhỏ đó ném xuống bãi bùn lăn cho một trận, khiến đứa nhỏ đó bị ám ảnh đến tận mấy năm sau.

Lúc đó Ôn Dạng cảm thấy rất thoải mái.

Nhưng bà cô không chịu bỏ qua, đến nhà làm ầm ĩ một thời gian dài. Lúc đó mọi người đều sợ Chúc Vân, nhưng sau khi Chúc Vân chuyển đi, một thời gian sau họ lại chứng nào tật nấy.

Tầng hai của nhà cũ có hai phòng, một phòng khách nhỏ, ba người cùng nhau dọn dẹp hai tầng lầu, chỉ mất một buổi chiều là xong. Tiếp theo là chuẩn bị đồ Tết, những thứ đã mua trước đó đều cần mang sang bên này, nhưng vẫn còn thiếu một số thứ, Ôn Dạng cùng Chúc Vân đi chợ mua sắm, Ôn Lệ lái xe giúp chở về.

Hai mươi chín Tết phải cúng tổ tiên, đến từ đường bái lạy, ba mươi Tết thì bận rộn chuyện cơm Tất niên, Ôn Dạng giúp bóc chỉ tôm, hai mẹ con đứng cạnh nhau, bỗng chốc như đã trải qua cả một đời người.

Bởi vì hai năm trước thời điểm này Ôn Dạng đều ở nhà chồng, còn bây giờ Ôn Dạng lại trở về bên cạnh Chúc Vân, giúp bà bóc tôm.

Chúc Vân nghĩ đến đây, bờ môi mím chặt.

Vừa mong con gái ở bên cạnh, vừa xót xa cho con gái trở về theo cách này.

Ôn Dạng lại rất thích thú với những ngày tháng cùng mẹ bóc chỉ tôm, Chúc Vân nấu ăn rất ngon, bà làm món tôm rang muối là ngon nhất, năm nào cũng làm cho cô ăn, còn có món khoai lang ngào đường nữa, đều là món tủ của bà.

Bóc xong chỉ tôm, Chúc Vân bắt đầu nấu ăn.

Ôn Dạng thò đầu lén ăn vài miếng dưa chuột, Chúc Vân xé một miếng vỏ quýt đưa cho Ôn Dạng, liếc nhìn cô rồi nói: “Con mau đi tắm trước đi, lát nữa ăn cơm.”

Ôn Dạng dạ một tiếng.

Trước khi ăn cơm phải mặc quần áo mới, đây là thói quen từ trước đến nay của nhà họ. Cô tung tăng chạy lên lầu tắm rửa, thay một bộ quần áo mới rồi đi xuống, áo len màu đỏ kết hợp với chân váy đen, tôn lên vẻ xinh đẹp động lòng người của cô.

Chúc Vân đang xào rau.

Ôn Lệ bưng đĩa thức ăn, quay đầu lại nhìn thấy con gái vẫn xinh đẹp như trước, màu đỏ rất hợp với cô, ngày Tết quả nhiên nên mặc màu đỏ. Vợ chồng hai người nhìn cô với vẻ hài lòng, nhẹ giọng nói: “Lại đây giúp mẹ đi.”

“Dạ.”

Ôn Dạng mỉm cười đi xuống lầu, tiến lên cầm lấy bát đũa.

Bữa cơm Tất Niên cũng cần phải được chuẩn bị chu đáo, Chúc Vân làm toàn món chẵn, một bàn đầy ắp thức ăn đều là món khoái khẩu của Ôn Dạng. Chúc Vân vội vàng lên lầu tắm rửa, thay bộ đồ ám đầy mùi dầu mỡ.

Ôn Lệ là đàn ông nên không quá cầu kỳ, vẫn mặc áo len chưa thay đồ mới, cả nhà quây quần bên bàn ăn, bắt đầu dùng bữa tối giao thừa.

Ôn Lệ rót rượu.

Ôn Dạng và Chúc Vân uống nước ép trái cây, Ôn Lệ nâng ly lên ý bảo cụng ly.

Ba người cụng ly giữa không trung, Ôn Lệ nhìn Ôn Dạng nói: “Bố hy vọng năm mới mọi chuyện của con đều thuận lợi.”

Ôn Dạng mím môi, cong mắt mỉm cười: “Cảm ơn bố ạ.”

“Bố với mẹ phải luôn mạnh khỏe nhé, đừng lo lắng cho con quá.”

Ôn Lệ gật đầu, uống cạn ly rượu.

Chúc Vân vỗ nhẹ tay con gái, gắp thức ăn cho cô.

Ba người vừa mới gắp thức ăn bỏ vào miệng thì phía sau đã vang lên tiếng pháo nổ rợp trời, nhà hàng xóm đã bắn phát pháo đầu tiên của năm mới, tiếp theo là phát thứ hai, thứ ba, tiếng pháo inh ỏi, năm mới đã đến.

Trong tiếng pháo rộn ràng, cả nhà đã ăn xong bữa cơm Tất Niên.

Điện thoại của Ôn Dạng vang lên, cô nhìn thoáng qua người gọi.

Là Phó Hành Chu.

Cô cầm điện thoại lên lầu, đi đến chiếc ghế dài trên sân thượng.

Giọng nói của Phó Hành Chu vang lên trong điện thoại: “Chúc mừng năm mới.”

Ôn Dạng nhìn những bông pháo hoa lác đác trên bầu trời, mỉm cười đáp lại: “Chúc mừng năm mới.”

Giọng cô mang theo ý cười.

Phó Hành Chu nghe ra được, đáy mắt anh cũng ánh lên ý cười, hỏi: “Em ăn cơm chưa?”

“Tôi vừa mới ăn xong, bên anh thì sao?”

Phó Hành Chu đứng bên cửa sổ sát đất, sau lưng là người nhà đang ngồi trên sofa trò chuyện, anh mặc chiếc áo sơ mi đen xắn tay áo lên, “Cũng vừa ăn xong.”

Anh nghe thấy tiếng động từ bên kia, bèn hỏi: “Nhà em bắn pháo hoa à?”

Ôn Dạng khựng lại giây lát: “Không có, là người trong thôn bắn, nhà tôi không bắn.”

“Em có sợ pháo hoa không?” Anh hỏi.

Ôn Dạng lắc đầu: “Không sợ, tôi quen rồi, ở đây sẽ bắn pháo hoa từ ba mươi Tết cho đến tận rằm tháng Giêng.”

“Kỳ nghỉ dài thật đấy.”

Phó Hành Chu biết tập tục ở Nam An còn được lưu giữ khá đầy đủ.

Ôn Dạng cười nói: “Đúng là dài thật, ở đây kỳ nghỉ lễ nào cũng khá dài, nhưng từ khi bố mẹ tôi làm công việc này thì không thể ở lại nhà cũ cho đến rằm tháng Giêng nữa, mùng chín Tết bố tôi đã phải đi làm rồi.”

Phó Hành Chu nghe vậy thì hỏi: “Chú Ôn là kỹ sư à?”

Ôn Dạng đáp: “Vâng.”

“Mẹ em thì sao?”

Ôn Dạng đáp: “Kiểm toán ạ.”

Một kỹ sư một kiểm toán, kỳ thực Phó Hành Chu đều biết, trước đây lúc điều tra đã có trong tài liệu. Ôn Dạng nghe thấy bên anh có tiếng người nói chuyện, bèn hỏi: “Anh đang ở Nam Thành đúng không?”

Phó Hành Chu mỉm cười đáp: “Ừm, bà nội anh ở đây, mẹ anh cũng về rồi.”

Nghe vậy, Ôn Dạng ồ lên một tiếng.

Phó Hành Chu nói: “Phần lớn thời gian mẹ anh ở nước ngoài.”

Ôn Dạng lại ồ lên một tiếng: “Thì ra là vậy.”

“Còn tò mò gì nữa không? Em có thể hỏi thêm.” Giọng Phó Hành Chu nhỏ nhẹ, anh thích việc Ôn Dạng chủ động hỏi anh về chuyện gia đình anh. Giọng anh cứ như ở ngay bên tai, nói vậy khiến tai Ôn Dạng hơi nóng lên. Cô do dự giây lát, vốn dĩ muốn hỏi về bố anh, nhưng thấy anh không nhắc đến nên cô không tiện hỏi thêm.

Cô lắc đầu: “Hết rồi.”

Phó Hành Chu biết lý do khiến cô dừng lại không hỏi, cô rất biết điều, đang là dịp năm mới, có một số chuyện không cần thiết phải đề cập đến vào lúc này. Nếu cô đã không hỏi, vậy thì để lần sau anh lại kể với cô vậy.

Phó Hành Chu hỏi: “Em có thích pháo hoa không?”

Ôn Dạng ghé người lên thành ghế, nhìn ngắm bầu trời, thỉnh thoảng có pháo hoa trông khá đẹp mắt. Cô đáp: “Tôi thích, nhưng chúng chỉ lóe lên trong tích tắc thôi.”

Phó Hành Chu nhẹ nhàng nói: “Có thể tối nay thì không.”

Anh vừa dứt lời, trên bầu trời từ đằng xa vang lên một tiếng nổ lớn.

Bầu trời vốn đang yên tĩnh bỗng xuất hiện một màn pháo hoa khổng lồ, nở rộ rực rỡ trên không trung. Ôn Dạng khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Vừa rồi có một tràng pháo hoa đẹp quá chừng.”

Khóe môi Phó Hành Chu khẽ nhếch lên: “Thật sao?”

“Ừm.”

Ôn Dạng còn tưởng chỉ có một tràng, nào ngờ lại tiếp tục bắn lên, nối tiếp nhau trên bầu trời, hơn nữa còn ở khoảng đất trống cách thôn cô không xa. Rất nhiều người thân và hàng xóm bị tiếng pháo hoa đánh thức, lập tức chạy ra khỏi nhà để xem, Ôn Dạng ở trên tầng hai nhìn thấy một đám người tập trung ở khoảng đất trống, đều là đến xem pháo hoa. Cô chống tay vào thành ghế, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời như thể đang ở ngay trước mắt.

Cô thốt lên: “Đẹp quá.”

Nghe thấy giọng nói kinh ngạc của cô, trong mắt Phó Hành Chu tràn đầy ý cười.

Ôn Dạng vừa nhìn vừa nói: “Hình như là không có ý định dừng lại.”

Giọng nói của Phó Hành Chu trong trẻo: “Vậy em muốn nó dừng lại khi nào?”

Ôn Dạng buột miệng nói: “Chuyện này tôi nói là được sao?”

Vừa dứt lời, cảm thấy câu nói của mình có gì đó không đúng, Ôn Dạng sững sờ nhớ ra vừa rồi anh hỏi cô có thích pháo hoa không, sau đó một giây pháo hoa lập tức xuất hiện. Cô nắm chặt điện thoại: “Pháo hoa là anh bắn sao?”

Ánh mắt Phó Hành Chu mang theo ý cười, cuối cùng cũng nhận ra được điều gì đó.

Anh nói: “Ừm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.