Lạc Kỳ có mấy ngụm nước mà uống hết một phút, rốt cuộc cổ họng cũng được thấm cho thoải mái một chút. Tưởng Thịnh Hòa vẫn ôm cô trong lòng, anh đặc biệt thích ôm cô, ban nãy vừa kết thúc, anh ở trên giường ôm cô mười mấy phút, cô không lộn xộn, chân cũng bị anh đè cho tê dại.
Lạc Kỳ xoay đầu nhìn anh, chỉ có thể nhìn bả vai anh, “Tổng giám đốc Tưởng, trễ như vậy rồi mà anh còn phải đi ra ngoài?”
Anh cầm quần áo, xem dáng vẻ là phải đi ra ngoài.
“Đi ra sân hút điếu thuốc.” Tưởng Thịnh Hòa cúi đầu, hôn một cái ở trên gò má cô, “Nếu đổi chỗ không ngủ được, đi tìm anh trò chuyện, cửa phòng anh không đóng, khi nào em muốn qua đó đều được.”
Lạc Kỳ ‘Dạ’ một tiếng, không nói khi nào đi phòng ngủ chính ngủ, là tối nay hay là ngày mai.
Cô hỏi anh: “Anh có uống không?” Đưa ly của mình cho anh.
Cùng uống một ly nước, không biết cái này có tính là cho anh một chút an ủi trong lòng hay không.
Tưởng Thịnh Hòa cầm ly, cầm cả tay cô, anh hơi ngẩng đầu, uống sạch số nước còn lại.
Lạc Kỳ xoay người đối mặt với anh, cởi áo ra đưa anh, “Trong sân lạnh, anh hút xong mau chóng lên nhà.”
“Được.”
Cởi áo ra rồi, cánh tay Lạc Kỳ lạnh lẽo, hai bàn tay không ngừng xoa xoa cánh tay, bước nhanh quay về phòng ngủ.
Tắt đèn, nằm trên chiếc gối, luôn cảm thấy thiếu mất một chút gì đó, trong lòng có chút trống trải.
Suy nghĩ ngày mai làm sao sống chung với Tưởng Thịnh Hòa, suy nghĩ câu ‘Nhớ em rồi, thì anh đi Thành phố Tô’ anh nói, còn muốn gửi tin nhắn ngủ ngon cho anh, kết quả là một chuyện cũng không làm thành công, mơ màng ngủ mất.
Rất mệt mỏi, cô ngủ một giấc đến bảy giờ rưỡi buổi sáng ngày thứ hai.
Ngày thức dậy muộn nhất trong kỳ nghỉ.
Lạc Kỳ đấm bóp bắp đùi đau nhức, thả lỏng mấy phút mới đi rửa mặt súc miệng.
Điện thoại di động sắp hết pin, hôm qua đến đây vội vội vàng vàng, quên mang đồ sạc pin.
Hôm nay chắc sẽ không ra ngoài, cô chọn một cái váy ngủ lụa có ống tay áo dài, ngực có mảng tím hồng, miễn cưỡng che đi, khom người nhẹ một cái trông như ẩn như hiện.
Không trang điểm, chỉ chải tóc cho gọn gàng mượt mà.
Trước khi đi ra, cô lại soi gương.
Cửa phòng của Tưởng Thịnh Hòa mở, dường như anh không thích đóng cửa, cánh cửa phòng làm việc luôn rộng mở, thư phòng cũng vậy, thì ra ngay cả ngủ cũng không thích đóng lại.
Đột nhiên lại nhớ đến tối hôm qua anh nói cánh cửa phòng không đóng, cô có thể sang đó tìm anh bất kỳ lúc nào.
Không biết không đóng cửa phòng ngủ là thói quen hay là bởi vì cô.
Lạc Kỳ gõ gõ, trong phòng không người, phòng tắm có tiếng nước chảy.
“Tổng giám đốc Tưởng, em vào đây, không mang cục sạc đến.”
Tưởng Thịnh Hòa vừa đi tắm, hôm nay anh cũng thức dậy trễ hơn bình thường, đóng vòi sen, nói với bên ngoài: “Cục sạc ở đầu giường, em sử dụng trước, một lát nữa tìm một cái cho em.”
Lạc Kỳ đi thẳng tới đầu giường, trên chiếc giường còn chưa sửa sang lại, chăn hơi loạn, cô ngồi ở bên cạnh giường, rút điện thoại di động của anh ra, sạc điện thoại di động của mình.
Tối hôm qua đi vào phòng của anh, lúc ấy bị anh hôn cho thiếu dưỡng khí, không chú ý nhìn bố trí căn phòng, hôm nay nhìn kỹ càng, phong cách lạnh nhạt giống như con người của anh.
Tưởng Thịnh Hòa mặc áo choàng tắm đi ra, bất ngờ cô không phải trực tiếp cầm cục sạc rồi đi, mà là bằng lòng ngồi trên chiếc giường của anh, tối hôm qua cô cố ý tách ra ngủ, anh tưởng cô không vui.
“Đổi chỗ có ngủ được không?” Tưởng Thịnh Hòa hỏi.
“Được ạ.”
Ngủ rất say.
Lạc Kỳ cầm điện thoại di động chơi, cố gắng không nhìn anh.
Một đêm đã qua, đã đón nhận kha khá các loại thân mật của ngày hôm qua, cô có thể đối mặt với Tưởng Thịnh Hòa, mặc dù còn không tính là tự nhiên.
Vẫn chưa tới thời gian mở lò sưởi, mặc dù đổi sang ống tay áo dài, nhưng không đủ ấm áp. Tưởng Thịnh Hòa khom người cởi dép cô, ung dung ôm công chúa rồi đưa cô lên giường, để cho cô tựa ở đầu giường chơi điện thoại di động.
Tiện tay kéo chăn của anh lên người cô.
Chân trần của Lạc Kỳ đang đắp chăn của anh, còn lưu luyến bịn rịn hơn tối hôm qua.
Tưởng Thịnh Hòa cúi người, hai bàn tay chống đỡ ở hai bên chiếc gối, nhẹ nhàng hôn môi cô.
Lạc Kỳ gác lại điện thoại di động, anh vừa cạo râu, trên cằm sạch sẽ khoan khoái, “Tổng giám đốc Tưởng, hôm nay anh có sắp xếp gì?”
“Lúc này còn gọi Tổng giám đốc Tưởng?”
“…”
Tưởng Thịnh Hòa giao ước lại một lần nữa với cô: “Không phải đã nói lúc nắm tay em ôm em không cho phép gọi anh là Tổng giám đốc Tưởng à, sao không nhớ vậy? Sau này gọi một lần thì qua đây ở thêm một ngày, không có giới hạn.”
Lạc Kỳ đã quen với xưng hô như vậy, trước kia ở trong Tư bản Viễn Duy gọi tên tiếng Anh của anh, sau này anh về nước, cô ở công ty gặp anh đều là gọi Tổng giám đốc Tưởng.
Làm trợ lý một năm, số lần gọi Tổng giám đốc Tưởng mỗi ngày cũng phải lấy trăm lần làm đơn vị tính toán.
“Trừng phạt này của anh khiến cho em không dễ chọn.”
Tưởng Thịnh Hòa dịu dàng mỉm cười, “Sao không dễ chọn?”
“Nếu không gọi, em không cần qua đây nhiều, anh sẽ cho rằng em không muốn đến. Nếu gọi, có thể đến, anh lại không vui.”
“Vậy một tuần gọi nhiều nhất bốn lần, sau này cũng ở chỗ này.”
“…”
“Lúc trước, không phải em cũng đã đồng ý với anh là không gọi. Hồi đó em gọi anh là Tổng giám đốc Tưởng, anh luôn mở cửa sau cho em, sau này không mở cửa sau nữa.”
Anh hôn trán, hôn mắt của cô.
Lạc Kỳ không nói chuyện, ôm lấy anh.
Tưởng Thịnh Hòa ngậm môi của cô, hôn nhẹ.
Cô ngước đầu, anh cúi người, phải duy trì tư thế thì rất khó chịu.
Tưởng Thịnh Hòa nâng cô lên, để cô nằm bằng trên giường.
Nằm ở chỗ anh ngủ qua, chăn gối đều là của anh, nhịp tim của Lạc Kỳ sắp tăng tốc.
Tối hôm qua nằm ở trong phòng ngủ phụ, cô không hề có loại cảm giác sợ hãi này.
Cũng có thể lúc ấy mọi chuyện phát sinh quá nhanh, cô không kịp từ từ cảm nhận.
“Tối hôm qua anh ở trong sân bao lâu?”
Cô thành công không gọi anh Tổng giám đốc Tưởng.
Tưởng Thịnh Hòa nghĩ đến tối hôm qua hốc mắt cô ướt át, có thể là cảm giác đau, hôm nay cố gắng hết sức nhẹ nhàng chậm rãi, vừa hôn cô dỗ dành cô, vừa cùng cô tiếp xúc.
Chờ hoàn toàn đi vào, trái cổ của anh khẽ di chuyển, hít sâu một hơi, lúc này mới trả lời cô: “Hút nửa điếu thuốc rồi lên lầu.”
Dứt lời, anh lại hôn cô.
Liên tiếp ba lần trong mấy tiếng, cổ họng của Lạc Kỳ không thoải mái.
Tưởng Thịnh Hòa dừng lại, trên tủ đầu giường có ly nước của anh, anh cầm lấy.
Lạc Kỳ muốn nói thôi đi, nằm uống nước căn bản cũng không thuận tiện, nếu ngồi dậy thì còn rất phiền.
“Cầm ly nước.” Tưởng Thịnh Hòa đưa ly cho cô, một bàn tay anh chống đỡ ở trên chiếc giường, một bàn tay khác nâng lưng của cô đỡ cô dậy.
Bàn tay bên phải của Lạc Kỳ ôm cổ của anh, tay trái là ly nước, cô uống mấy hớp.
Cơ thể của hai người từ đầu đến cuối không tách ra.
Buông ly xuống, Lạc Kỳ nhích lại gần anh, chủ động hôn anh.
Tưởng Thịnh Hòa ôm chặt cô, cô chìm trong ngực của anh.
Ánh nắng ban mai đi từ cửa sổ sát đất vào, thời gian lướt qua chín giờ rưỡi.
Lạc Kỳ mất một lúc lâu tìm thấy váy ngủ của mình, đồ rửa mặt của cô còn trong phòng ngủ phụ, cô quay về phòng mình, trong mỗi sợi tóc đều là mồ hôi, còn phải gội đầu lại lần nữa.
Cảm nhận cả người cũng khác với tối hôm qua.
Buổi sáng không ăn, tắm xong cô chỉ uống một ly nước trái cây.
Còn chưa tới buổi trưa, đầu bếp qua đây làm bữa trưa cho bọn họ.
Điện thoại rung lên, em họ gọi điện thoại cho cô.
Lạc Kỳ cầm điện thoại di động đi đến ban công.
Lạc Vũ đã chạy tới phòng trọ của chị họ, cuối cùng an toàn, Hạ Hủ không biết chỗ này, sau này còn muốn đến cửa tính sổ thì cũng không có cửa.
“Chị, em đến chỗ của chị rồi.”
Trong tủ lạnh đều là nguyên liệu nấu ăn, đủ cho cô ăn mấy ngày.
“Chị, sao chị mua nhiều đồ vật như vậy? Tính đúng em muốn mượn chỗ ở à?”
Mua nhiều phần như vậy là dự sẵn cho Tưởng Thịnh Hòa, không ngờ tạm thời quyết định dọn đến biệt thự.
“Không tính đến em muốn mượn chỗ ở, nhưng chắc chắn em sẽ sang đó.”
Lạc Vũ ngồi ở trên băng ghế đánh đàn, cô ấy không biết đàn, lúc nhỏ học qua mấy tháng, quá khó, kêu khóc không muốn lại đánh đàn nữa.
Cô ấy đang nhìn bức vẽ kia trên nắp đàn, cảm thấy thích thú.
“Chị, bức tranh sơn dầu này của chị tìm ai vẽ phỏng theo thế? Đề cử cửa hàng trực tuyến cho em đi, em cũng muốn tìm chủ cửa hàng vẽ phỏng theo một bức.”
Lạc Kỳ: “…”
Đó cũng là xuất phát từ bàn tay thầy Ngu, nào có cửa hàng trực tuyến gì chứ.
“Là ông chủ bọn chị hỗ trợ tìm họa sĩ, chị không biết là ai.”
“Ông chủ các chị tốt như vậy? Còn giúp nhân viên giải quyết vấn đề tình cảm.”
Đúng vậy.
Tự mình giải quyết.
Lạc Vũ: “Vậy chờ lúc chị tiện hỏi thử ông chủ các chị cửa tiệm kia ở đâu. Cũng coi là mang đến thu nhập cho họa sĩ này, không tính là làm phiền ông chủ các chị.”
“… Chị cố gắng hết sức hỏi thử.”
“Được. Em không gấp, chị chờ lúc tâm tình ông chủ tốt lại hỏi.” Lạc Vũ lại buồn nôn vài câu, cúp điện thoại.
Cứ lừa gạt nữa thì không phải biện pháp, xem ra phải từ từ tiết lộ một chút với Lạc Vũ.
Lạc Kỳ để điện thoại di động xuống, nằm bò trên ban công nhìn xuống vườn hoa. Nếu nuôi hai con chó ở trong mảnh sân, không biết Tưởng Thịnh Hòa có thích hay không, nếu anh không thích thì cũng không nuôi.
Trong một góc của sân, dụng cụ trồng dưa leo ban đầu rảnh rỗi đặt ở nơi đó. Dây dưa leo đã sớm xử lý xong, chờ ngày xuân sang năm thời tiết ấm áp thì mới có thể trồng nữa.
Dụng cụ trồng trọt trên ban công phòng trọ của cô, bị cô lấy đi trồng dây leo, mọc lên rất tươi tốt.
Lạc Kỳ nghĩ ngợi, rảnh rỗi trồng chút gì đó trong dụng cụ thì thích hợp, còn có cảm giác mới mẽ nữa.
“Lạc Kỳ?”
Tưởng Thịnh Hòa đi từ thư phòng ra không nhìn thấy cô trong, phòng ngủ phụ cũng không có.
“Tổng giám đốc Tưởng…” Ý thức được lỡ lời, kế tiếp giọng nói giương cao một cách khó hiểu: “Em ở ngoài ban công.” Lại vẽ rắn thêm chân: “Anh tìm em?”
Ý đồ lừa gạt để qua cửa.
Tưởng Thịnh Hòa cười đi đến, “Nghe thấy em gọi Tổng giám đốc Tưởng.”
Lạc Kỳ: “… Còn nhớ em vừa mới tới Bộ phận Giám đốc, ăn chung ở trong quán rượu nhỏ không?”
“Muốn nói cái gì?”
“Lúc ấy anh cho tất cả mọi người cơ hội phạm sai lầm ba lần, hiện tại cũng cho em ba lần, được không?”
Tưởng Thịnh Hòa tựa lưng vào ban công, trước giờ cũng không có giới hạn đối với cô: “Được. Vừa rồi không tính, cho em thêm cơ hội ba lần.”
Lạc Kỳ hài lòng rồi, chống cằm nhìn dụng cụ trồng trọt trong sân, đang suy nghĩ trồng cái gì thích hợp.
“Tưởng…” Cô kịp thời dừng lại.
Tưởng Thịnh Hòa tựa như cười không cười nhìn cô, chờ cô tìm cái gì để mượn cớ.
“Tưởng… Tổng giám đốc gần đây sao rồi?”
Tưởng Thịnh Hòa: “Coi như là em vượt qua kiểm tra.”
Hỏi cô: “Buổi chiều muốn đi đâu? Anh lái xe đưa em đi.”
Lạc Kỳ nghĩ đến rồi muốn trồng cái gì rồi, “Hôm nay không đi, ở nhà trồng dâu tây.”
Tưởng Thịnh Hòa vẫn hiểu trồng dâu tây là ý gì, anh giơ tay cởi cúc áo áo sơ mi, đưa tay trái cho cô: “Qua đây. Không cho phép em gọi Tổng giám đốc Tưởng, thì em bắt đầu suy nghĩ phương pháp trút giận.”
Lạc Kỳ không hiểu đầu cua tai nheo gì, cô trút giận cái gì?
Nhìn thấy anh cởi hai nút áo, “Anh không lạnh?”
“Không phải em muốn trồng dâu tây để trút giận?”
“…”
Lạc Kỳ nín cười, đoán chừng anh lớn như vậy còn chưa mất mặt bao giờ.
Cô dời đến trước người anh, có lần thân mật buổi sáng kia, cô không còn gượng gạo như trước kia, nhấc chân, hôn hai cái ở cổ anh.
Trái cổ của Tưởng Thịnh Hòa di chuyển, “Thế này mà đã hả giận rồi?”
“Vâng.” Lạc Kỳ đứng thẳng trong vòng tay anh, nhìn vườn hoa như không có chuyện gì xảy ra.
Tưởng Thịnh Hòa không ngờ là trút giận như vậy, “Cho phép em phạm sai lầm thêm mấy lần nữa.”
“…” Đây mới là phương pháp không thích hợp, nhưng may mắn được kết quả hài lòng, có được mà hoàn toàn không uổng công sức.
Liên quan đến dâu tây thật, còn phải chọn một thời gian khác nữa để trồng.
Bữa trưa xong rồi, hai người đi xuống lầu.
Đầu bếp làm cơm xong rồi rời khỏi, phòng ăn chỉ có hai người bọn họ.
Lạc Kỳ suy nghĩ buổi chiều làm chút gì, tăng ca với anh lại không có gì khác với trợ lý và ông chủ ở cạnh nhau, muốn biết mấy năm đã qua của anh, anh lại không muốn nói.
“Buổi chiều chơi một trò thi đấu với anh, người thắng tùy tiện nói điều kiện, người thua trừ thỏa mãn người thắng một điều kiện thì còn phải làm bữa sáng một tháng.”
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Thi đấu gì? Trò chơi e-sport? Anh rất ít khi chơi.”
“Không phải. Chúng ta trao đổi món đồ có liên quan đến đối phương.”
Đúng lúc mượn chuyện này để hiểu anh.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Vậy em chắc chắc thua.”
Lạc Kỳ khích tướng: “Khó nói lắm.”
Tưởng Thịnh Hòa biết trong lòng cô nghĩ cái gì, vẫn chơi trò chơi này với cô.
Bữa cơm thứ nhất sau khi ở chung, đề tài trên bàn ăn không lúng túng lắm bởi vì thi đấu.
Ăn cơm xong, mỗi người sửa soạn món đồ có liên quan đến đối phương.
Lạc Kỳ chuẩn bị một cái túi xách tay, đồ vật không nhiều nhưng khá chiếm diện tích. Phòng ngừa trước chuyện bị anh đoán ra là cái gì, cô tròng hai cái túi, sau đó tìm dây thun cột miệng lại.
Trên ban công, Tưởng Thịnh Hòa pha hai ly cà phê, đồ của anh đơn giản, thu dọn mấy thứ để ở trong hộp rồi xách đến ban công.
Lạc Kỳ ngửi thấy hương cà phê thì đến, nhìn thấy bên cạnh bàn nhỏ để dùng khi cần đến (ảnh) có mấy cái hộp có kích thước lớn đang dựng đứng, nhìn lại túi xách tay cỡ trung trong tay mình một lần nữa, trước tiên thì về khí thế đã thua rồi.
Image
Bàn nhỏ để dùng khi cần đến
Cô xách hộp, còn ổn, không tính là nặng.
“Cái này của anh dọa người.”
“Không phải đồ vật quý trọng cỡ nào, đối với anh đặc biệt, đối với em thì không nhất định.” Tưởng Thịnh Hòa kéo chiếc ghế ra thay cô, “Quy tắc trao đổi thế nào?”
Lạc Kỳ ngồi xuống, để túi xách tay bên chân, để túi ở trên đùi, “Không phải anh thích đánh bài sao, xem như chúng ta đánh bài, lấy lá bài nhỏ nhất trước, hai lá Joker chắc chắc là ra rồi.”
Cô có ít đồ liên quan đến anh, có thể lấy ra cũng đã mang ra hết thứ có thể gom góp đủ số.
“Em ra trước.”
Cô lấy một tờ giấy từ trong túi xách, thời gian lâu rồi, chỗ vết nhăn bị cọ sát cho rách.
“Cái này không liên quan đến tình cảm, lúc ấy em còn chưa phải là trợ lý của anh.”
Cô mở tờ giấy ra, đem tranh vẽ bằng bút đơn giản kia đối mặt anh.
‘Ánh nhìn chết chóc đến từ ông chủ’
Tưởng Thịnh Hòa cười, “Anh dùng đồ phiên bản điện tử áp lá bài này của em, được không?”
“Được.”
Tưởng Thịnh Hòa mở album ảnh ‘hình ảnh tài liệu trân quý’, phóng đại tranh vẽ bằng bút đơn giản, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, “Đây là phiên bản nâng cấp.”
Nhìn thấy tròng kính của tranh vẽ bằng bút đơn giản bị bôi đen nhánh tỏa sáng, hận không thể bôi đen mắt của anh cho mù, Lạc Kỳ sửng sốt, đây không phải là tác phẩm lớn của cô sao?
“Sao anh có thế!”
Phản ứng lại xong, cô lúng túng che trán, bật cười.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy điện thoại di động, “Không khéo, ngày đó lật tài liệu của em, đúng lúc lật tới.”
Lạc Kỳ bưng cà phê trong tay, còn chưa đưa đến miệng, cánh tay dài của Tưởng Thịnh Hòa duỗi một cái, ngăn lại, “Chờ lát mới uống, còn nóng lắm.”
Lạc Kỳ: “…”
Thì ra cô đã sớm mất mặt ở chỗ anh.
Vòng thứ hai ra bài.
Tưởng Thịnh Hòa bắt đầu trước, anh lấy một tờ hóa đơn trong ví tiền ra, số tiền 196, buổi trưa ngày hội hiệp đàm, anh và cô lần đầu tiên ăn bữa ăn công việc ở bên ngoài, cũng là bữa cơm thứ nhất anh mời cô.
Lạc Kỳ có ký ức sâu sắc, đó là lần đầu tiên bọn họ ăn cơm ở nhà hàng đó, anh bảo cô gọi món canh thứ ba.
Tưởng Thịnh Hòa lại thu lại hóa đơn, để ở trong ví tiền, hỏi cô: “Vòng này em ra cái gì?”
Lạc Kỳ nói: “Em cũng có.”
Cô lấy ví tiền trong túi xách ra, lấy ra tờ hóa đơn của cùng một tiệm cơm, số tiền 199.
Đây là lần mới gần đây, bọn họ ăn bữa ăn công việc ở nhà hàng đó lần cuối, lúc ấy cô không gọi món canh thứ ba, thay sang một món có khẩu vị khác.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy tờ hóa đơn mà xem, “Sao em không thanh toán?”
“Bởi vì lúc ấy đã quyết định phải đi Nhuệ Phổ, muốn mời anh ăn bữa cơm, cảm ơn sự chăm sóc của anh. Đơn độc mời anh không thích hợp, liền tìm một cơ hội ăn bữa ăn công việc.”
Khi đó, anh ở trong lòng cô đã có chút khác thường.
Cô nói nếu không điều đi, ở bên cạnh một khoảng thời gian không ngắn nữa, cô cũng sẽ thầm mến anh, không phải thuận miệng bịa ra lời nói dễ nghe.
“Cái này tặng anh.” Tưởng Thịnh Hòa cũng thả tờ hóa đơn vào trong ví tiền, để cùng với tờ vừa rồi, “Vòng này, em thắng.”
Lạc Kỳ: “Không thắng, coi như là đánh ngang tay.”
Không ung dung giống vòng thứ nhất như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn nhau không bình thường nữa.
Đến hiện tại Lạc Kỳ vẫn không đỡ được ánh nhìn chăm chú của anh, giả vờ cúi đầu lấy đồ, “Tiếp theo nên là em ra bài rồi.”
Vòng thứ ba ra bài.
Lạc Kỳ lấy nửa mảnh giấy, một đoạn cắt xuống từ hạng mục phương án.
Ngày kết hôn đó, anh viết lời chúc phúc cho cô, chúc cô tân hôn vui vẻ, vĩnh viễn hạnh phúc.
Một mảnh giấy nhỏ anh tiện tay viết, cô lại còn cất giữ. Tưởng Thịnh Hòa vươn tay muốn cầm lấy, động tác không nhanh bằng Lạc Kỳ, bị cô đè lại.
“Cái này không cho anh, em tự giữ lại.”
Lạc Kỳ ra hiệu cho anh: “Anh ra đi.”
Tưởng Thịnh Hòa để hộp đồ nằm ngang rồi mở ra, “Mảnh giấy kia của em là cắt xuống từ hạng mục phương án của Tập đoàn Viễn Duy, nơi này của anh có hạng mục phương án của Tư bản Viễn Duy.”
Anh đưa một chồng tài liệu dày dặn đã chỉnh sửa xong cho cô, “Vật về nguyên chủ.”
Là hạng mục phương án bảy năm trước lúc cô thực tập ở trong Tư bản Viễn Duy, lúc ấy bản bằng giấy cũng lưu ở trong phòng làm việc của anh, không ngờ anh luôn lưu trữ hoàn hảo.
Lạc Kỳ mở ra, chú thích và sửa đổi rậm rạp chằng chịt ở bên cạnh, đều là chữ viết của anh.
“Anh quay về từ nước ngoài, đồ vật nhiều như vậy.” Nhưng còn muốn đem cái này về.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Đồ vật không nhiều.”
Lúc ấy đồ vật có liên quan đến cô quá ít, khiến anh có thể nhớ lại cũng quá ít.
Lạc Kỳ lại lật xem mấy tờ, “Vòng này anh thắng.”
“Đánh ngang tay mà.” Tưởng Thịnh Hòa lấy đồ vật muốn trưng bày trong vòng thứ tư ra, một cây dù màu đen chuôi dài đi mưa, “Cây dù của khách sạn Thành phố Tô kia.”
Thì ra chiếc hộp lớn như vậy là để cây dù này, Lạc Kỳ kinh ngạc: “Anh mua rồi?”
“Ừ. Ý nghĩa của bức vẽ kia đối với anh không bình thường, cây dù này cũng vậy.”
Cây dù này quá mức phổ thông, là khách sạn mua sỉ, bày thành hàng ở đại sảnh miễn phí cho khách mượn để sử dụng, anh lo lắng ngày nào đó bị trộn lẫn với cây dù khác, còn đặc biệt cho người khắc ngày ghi nhớ ở trên cán dù.
Tưởng Thịnh Hòa tò mò: “Trong túi xách tay của em là gì?”
Lạc Kỳ tháo dây thun, lấy bộ đồ mặc ở nhà tối hôm qua mua cho anh ra.
Vốn muốn chờ thân thuộc hơn một chút rồi tặng, nhưng chuyện vợ chồng tới quá đột nhiên, ít nhất đến sớm rất nhiều ngày so với cô dự đoán.
“Tặng cho anh, một nhãn hiệu phổ thông, đừng chê bai.”
Cô lại nói: “Là kiểu tình nhân với bộ kia của em.”
Rất ít khi có thể nhìn ra tâm trạng từ trên gương mặt anh, hôm nay anh không che giấu một chút nào cả, vui mừng bất ngờ và thỏa mãn đều ở trên khóe mắt chân mày, còn có khóe môi anh.
Khóe miệng anh hơi cong, Lạc Kỳ có thể tưởng tượng ra nội tâm anh vui vẻ cỡ nào.
Tưởng Thịnh Hòa đứng dậy, nhận lấy bộ đồ mặc ở nhà, vượt qua chiếc bàn, một tay ôm cô: “Cảm ơn. Tối hôm qua, anh cho rằng em không vui.”
“Không. Chẳng qua là em chưa thích ứng.” Lạc Kỳ mới chậm chạp: “Tối hôm qua anh đi ra sân hút thuốc, là đang lo lắng em không vui?”
“Không hoàn toàn là thế.”
Tưởng Thịnh Hòa trở về chỗ ngồi, lật qua lật lại bộ quần áo để xem.
“Em còn một thứ, ở chỗ này của em coi như là một lá Joker nhỏ.” Lạc Kỳ hỏi anh: “Anh thì sao, còn nữa không?”
“Còn một cái.” Tưởng Thịnh Hòa nhẹ nhàng để bộ đồ mặc ở nhà ở một bên, một lần nữa mở ví tiền, lấy một tờ vé điện ảnh ra, một tấm vé của bảy năm trước, lúc ấy bọn họ đều ở nước ngoài.
“Một bộ phim điện ảnh từng xem cùng em.”
Đây là một trong số những kỷ niệm không nhiều.
Lạc Kỳ nhìn thông tin trên vé, bọn họ còn từng xem bộ phim điện ảnh tình thân chữa lành này một lần trên bờ cát Thành phố Hải, lần đầu tiên xem quả thật là ở rạp chiếu phim ở nước ngoài, thì ra bảy năm trước anh đã đi xem với cô.
“Khi đó em còn chưa đi Tư bản Viễn Duy thực tập, lần đầu tiên anh nhìn thấy em là ở trong rạp chiếu phim?”
“Dạ.”
Lạc Kỳ từng xem quá nhiều điện ảnh ở trong rạp chiếu phim, không nhớ lúc xem bộ phim điện ảnh này, cô ngồi ở hàng mấy, hỏi anh: “Lúc ấy anh ngồi phía sau em?”
Tưởng Thịnh Hòa cất vé xem phim, nói: “Ngồi bên cạnh em.”
Lạc Kỳ: “…”
“Món đồ của em là gì?” Tưởng Thịnh Hòa nói sang chuyện khác.
“Không phải vật thật. Là món quà lấy giấy chứng nhận kết hôn tặng cho anh.”
Tưởng Thịnh Hòa nhìn cô, “Em quên rồi? Đã tặng rồi.”
“Cái đó không tính.”
Gọi anh một tiếng chồng thực sự không tính là món quà.
Lạc Kỳ hỏi anh trước đã xem ảnh cưới của Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng chưa.
“Xem rồi. Không phải bọn họ đã chiếu trong hôn lễ à? Chụp rất đẹp.”
Lạc Kỳ biết anh rất hâm mộ, nói với anh: “Chờ tiền thưởng quý thứ ba được phát, chúng ta đi chụp một bộ ảnh cưới, chụp đắt một chút. Em trả tiền, quà tặng cho anh.”
Bảy năm, quá nhiều tiếc nuối cô không cách nào đền bù được. Sau này, cô có rất nhiều niềm vui bất ngờ có thể cho anh.