Ban đêm, thái tử trở mình liên tục, tức giận đến mức ngủ không yên. Hắn dựa theo hướng gã sai vặt kia chỉ, ngoại trừ nhìn thấy một vài con thỏ hoang hoặc gà rừng ra thì chẳng phát hiện ra một cái lông dã thú nào.
Đợi khi nhận ra mình đã bị mắc lừa, An Ôn trở về chỗ cũ thì chỉ thấy dấu máu, dấu vuốt hổ và vó ngựa hỗn loạn.
Men theo dấu vết, An Ôn nhìn ra Lâm Tử Mặc và hổ cha đã đi vào sâu trong rừng rậm.
Nhưng An Ôn cũng không suy nghĩ nhiều, hắn chỉ phẫn nộ vì mình bị một gã hạ nhân lừa gạt.
Sau khi cuộc đi săn kết thúc, An Ôn chỉ săn được một con hươu không lớn lắm. Trái lại, chiến lợi phẩm của An Lưu là một con sư tử. Hoàng thượng cực kỳ vui mừng, thưởng cho An Lưu không ít đồ tốt.
An Ôn cảm thấy thật bẽ mặt. Hắn không ăn tối mà đã về lều trại.
Sau buổi tối, lúc An Thanh phái người ra ngoài tìm Lâm Tử Mặc, An Ôn nghe xong mới biết được hóa ra Lâm Tử Mặc là thiếu nãi nãi của Diệp gia.
An Ôn càng xác định Lâm Tử Mặc nhất định là vì cứu con hổ kia nên mới nói như vậy. Từ đó An Ôn thầm ghi thù với Lâm Tử Mặc.
Sau khi đến trướng bồng của Lạc Giang Hạ, đầu tiên Lâm Tử Mặc lượn hai vòng ở ngoài, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đang chợp mắt trên giường, Lạc Giang Hạ nghe được động tĩnh, lập tức trở mình bước xuống. Đi tới cửa, gã đã nhìn thấy Lâm Tử Mặc đang khom người lén la lén lút.
Lạc Giang Hạ cố ý giậm chân thật mạnh, Lâm Tử Mặc nghe được tiếng động liền quay đầu lại, thấp giọng nói: “Ngươi giấu hổ Đại ở đâu rồi?”
Lạc Giang Hạ đoán ra hổ Đại chính là tên của con hổ con mà gã bắt được: “Đừng đổ oan cho ta, cho tới bây giờ ta chưa từng giấu nó đi.”
Lạc Giang Hạ thân sĩ làm động tác “mời”, ý bảo Lâm Tử Mặc đi vào trong trướng.
Lâm Tử Mặc không do dự tiến vào, dù sao xung quanh đây đều là trướng bồng, lỡ như Lạc Giang Hạ muốn hại mình, y sẽ gân cổ hô to cứu mạng.
Lạc Giang Hạ đốt đèn lên, biết rõ buổi tối Lâm Tử Mặc sẽ đến, gã cố ý đuổi hết thị vệ đi.
Lúc đèn sáng lên, Lâm Tử Mặc nhìn thấy hổ Đại bị nhốt ở trong lồng ngay góc trướng.
Hổ Đại đã sớm ngửi thấy mùi của Lâm Tử Mặc. Nó ngồi trong lồng trông mong, giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, đào đào lồng sắt, rầm rì kêu to.
Lâm Tử Mặc đi qua mở lồng sắt. Hổ Đại nhảy ra rồi nhảy lên người Lâm Tử Mặc, đoạn Lâm Tử Mặc ôm lấy nó muốn đi ra ngoài.
Lạc Giang Hạ sải bước vượt qua, ngăn cản Lâm Tử Mặc: “Hey hey hey, tốt xấu gì cũng nên nói tiếng cảm ơn chứ.”
Lâm Tử Mặc liếc mắt: “Cảm cái muội (em gái) ngươi, vốn là ngươi bắt, chẳng lẽ ngươi không biết phải bảo vệ động vật hoang dã sao?!”
Lạc Giang Hạ khó hiểu: “Ngươi cảm ơn muội của ta làm gì, ngươi cảm ơn ta là được rồi.”
Lâm Tử Mặc không nói gì, muốn đi. Lạc Giang Hạ lại ngăn cản.
“Ta tính sẽ dâng con tiểu hổ này cho hoàng thượng. Hiện tại ngươi mang nó đi, ta lấy gì dâng cho hoàng thượng?” Lạc Giang Hạ cứng cổ nói, trong mắt mang vẻ đùa cợt.
Lâm Tử Mặc cười tươi như hoa: “Trông ngươi nhân mô cẩu dạng [1] thế này, hay là ngươi tự dâng mình vào hậu cung của hoàng thượng đi!”
[1] nhân mô cẩu dạng: nghĩa là mặt người thân chó, là từ dùng để chỉ những kẻ giả bộ tốt đẹp chính trực nhưng thực ra bụng dạ lại xấu xa khó lường.
Lạc Giang Hạ vốn chỉ muốn trêu ghẹo Lâm Tử Mặc một chút, thế mà lại bị “vả mặt”. Gã nhất thời nghẹn họng không nói ra lời, lại nghĩ tới hoàng thượng có vẻ đã tuổi già sức yếu, Lạc Giang Hạ cảm thấy mình chết quách cho xong.
Lạc Giang Hạ trông rất tuấn tú lịch sự, mắt sáng mày kiếm, tóc đen tuyền tùy tiện buộc trên vai phải bởi một sợi dây màu đỏ tía, cả người trông lười nhác tùy tiện.
Chỉ dựa vào khí chất, Lạc Giang Hạ và Diệp Nhiên Tiêu không ai thua ai. Nhưng xét theo phẩm hạnh, tên này sao có thể cùng đẳng cấp với Nhiên Tiêu!
Lâm Tử Mặc hừ lạnh, trong lòng hung hăng khinh bỉ Lạc Giang Hạ, sau đó nghênh ngang ra ngoài.
Lạc Giang Hạ cũng không tức giận, cũng không ngăn cản, dù sao vẫn còn sẽ gặp lại.
Hổ cha nhô đầu ra từ trong bụi cỏ gần đó, lắc thân mình, muốn phủi bỏ cỏ trên người.
Lâm Tử Mặc đi qua, đưa tiểu hổ cho hổ cha. Lần này hổ cha không khách sáo, dùng móng vuốt đè hổ Đại xuống đất, ta xem ngươi còn dám chạy loạn!
Hổ đại ê a kêu to, lắc lắc thân mình, muốn chạy thoát khỏi ma trảo của phụ thân.
“Hổ Đại không có bị thương, vì lý do an toàn, ngươi mang nó đi đi, nếu không đến ban ngày hai người các ngươi sẽ rất dễ dàng gặp chuyện không may.” Lâm Tử Mặc sờ tai hổ cha. Hổ cha gầm khẽ, tỏ vẻ đồng ý, sau đó ngậm hổ Đại chạy vào trong thành.Lúc này Lâm Tử Mặc mới yên tâm trở về ngủ. Đợi Lâm Tử Mặc hít thở đều đặn, Diệp Nhiên Tiêu mới mở mắt, nhìn gương mặt hồng hào khi ngủ của Lâm Tử Mặc mà bật cười, thở dài một tiếng, vẻ mặt đầy cưng chiều.
Diệp Nhiên Tiêu nhổm người dậy, vạt áo mở rộng, lộ ra lồng ngực tráng kiện, sợi tóc như mực buông xuống, lác đác, vô cùng tà mị và phong lưu.
Hắn lẳng lặng nhìn Lâm Tử Mặc thật lâu. Lâm Tử Mặc như cảm thấy được ánh mắt nóng bỏng của người nào đó, lấy tay gãi gãi mặt mình, tặc lưỡi, lẩm bẩm: “Thịt kho tàu. . .”
Thính lực của Diệp Nhiên Tiêu rất tốt, đương nhiên nghe được rõ ràng. Hắn bật cười ha ha, hôn lên môi Lâm Tử Mặc, nhẹ như lông vũ nhưng lại vô cùng nóng bỏng.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Mặc và Diệp Nhiên Tiêu lên đường về nhà. Phần lớn binh sĩ còn muốn tiếp tục ở lại đây, chỉ có hai người họ đi trước một bước.
Lâm Tử Mặc biết mình đuối lý. Diệp Nhiên Tiêu không yên lòng để y ở lại đây, bằng không hẳn còn có thể chơi thêm một hai ngày.
Chẳng qua trở về cũng tốt, có thể gặp Đại Béo và Nhị Béo. Lần sau có cơ hội sẽ ra tiếp, dù sao Lâm Tử Mặc vẫn sẽ nhớ con Kỳ Lân múp míp kia.
Lâm Tử Mặc nghĩ đến đây, vô ý thức sờ lên ngọc thạch trong ngực mình, lấy ra nhìn ngắm.
Diệp Nhiên Tiêu thấy vật này không tầm thường, hỏi: “Tử Mặc, vật này ở đâu ngươi có?”
Không nghĩ quá nhiều, Lâm Tử Mặc kể chuyện Kỳ Lân ra cho Diệp Nhiên Tiêu. Trong lòng của Lâm Tử Mặc, Diệp Nhiên Tiêu là người có thể hoàn toàn tín nhiệm.
Sau khi nghe xong, Diệp Nhiên Tiêu rất bình tĩnh, không kinh ngạc mấy, cũng không quá ngạc nhiên, chỉ che miệng Lâm Tử Mặc, ghé vào tai y nói: “Không được nói chuyện này cho bất kỳ ai biết.”
Hơi thở nóng hổi thổi vào chỗ nhạy cảm của Lâm Tử Mặc. Lâm Tử Mặc run rẩy, tai lập tức đỏ ửng.
Diệp Nhiên Tiêu không dám quá mức, sợ dọa người chạy mất, kéo xa khoảng cách.
Lâm Tử Mặc cúi đầu: “Kỳ Lân rất quan trọng với quốc gia này phải không?”
Diệp Nhiên Tiêu nói: “Kỳ Lân là tín ngưỡng của An quốc, nhưng không có Kỳ Lân An quốc vẫn sẽ không thay đổi gì cả. Trong truyền thuyết, Kỳ Lân là thánh thú có thể mang đến may mắn, nhưng trong mắt ta, một khi Kỳ Lân xuất hiện thì sẽ xảy ra tranh chấp.”
“Ý của huynh là, tất cả mọi người sẽ muốn chiếm lấy nó, tựa như muốn chiếm một quyển võ công bí tịch đúng không?” Lâm Tử Mặc hỏi.
Diệp Nhiên Tiêu gật đầu: “Đúng thế, khi đó nhất định cả nước sẽ không yên, cho nên Kỳ Lân xuất hiện chưa hẳn sẽ là chuyện tốt, lòng người tham lam mà.”
Lâm Tử Mặc hiểu rõ, lại nói: “Vậy lần sau chúng ta có thể lén đi vào đó tìm Kỳ Lân không? Ta muốn hỏi nó xem có cách nào để chữa trị cho chân của huynh không?”
Diệp Nhiên Tiêu cười thật tươi, sắp tươi hơn cả bầu trời rồi: “Chân của ta bị vậy đã nhiều năm, không yêu cầu xa vời là có thể chuyển biến tốt.”
“Sao ông trời bất công với huynh thế chứ, huynh tốt như vậy. . .” Giọng của Lâm Tử Mặc càng ngày càng nhỏ, khiến Diệp Nhiên Tiêu thấy ấm lòng.
Diệp Nhiên Tiêu sờ đầu Lâm Tử Mặc, xúc cảm mềm mại như tơ làm Diệp Nhiên Tiêu càng sinh lòng yêu thương: “Nương tử biết ta tốt là được rồi.”
Cuối cùng, Lâm Tử Mặc hiểu rõ vì sao khi y xoa lông những con vật kìa thì chúng lại vui vẻ như vậy rồi.
Bởi vì thật sự rất thoải mái…
Sau khi Lâm Tử Mặc trở về, vui vẻ nhất chắc chắn là Đại Béo và Nhị Béo. Tuy Lâm Tử Mặc chỉ đi vỏn vẹn một ngày nhưng bụng nhỏ của chúng nó rất không chịu nổi.
Lâm Tử Mặc vừa về phòng không bao lâu, chợt nghe có tiếng chim đập vào cửa sổ.
Lâm Tử Mặc biết là Đại Béo và Nhị Béo. Y mở cửa sổ ra, Đại Béo và Nhị Béo đã thân mật bổ nhào qua, vây quanh Lâm Tử Mặc, tỏ vẻ chúng nó rất nhớ y.
Dù cho biết rõ Đại Béo và Nhị Béo càng nhớ đồ ăn ngon hơn, nhưng tóm lại vẫn là nhớ phải không?
Động vật đều có linh tính, thiện lương đơn thuần, có thể lấp đầy bụng đã rất thỏa mãn.
Diệp Nhiên Tiêu bưng lấy một nắm thóc trong tay, gọi Đại Béo và Nhị Béo: “Ở đây có đồ ăn ngon này.”
Lâm Tử Mặc dùng ngón tay bảo Đại Béo và Nhị Béo nhìn sang. Đầu tiên Đại Béo và Nhị Béo chần chừ đi vài bước, tựa hồ là đang tự hỏi có nên qua hay không, dù sao chúng nó không quen thân lắm với Diệp Nhiên Tiêu.
Nhưng hắn là phu quân của người này, chắc không phải kẻ bại hoại gì nhỉ…
Đại Béo bay qua đầu tiên, thử ăn hai cái, thấy Diệp Nhiên Tiêu chỉ mỉm cười, không có chút ác ý nào nên mới yên tâm ăn tiếp.
Nhị Béo thấy Đại Béo ăn rất vui vẻ, cũng bay qua theo.
Hai chim ăn no, Diệp Nhiên Tiêu học Lâm Tử Mặc vươn tay ra, Đại Béo và Nhị Béo ăn cơm mềm [2] nhà người ta, lập tức nhảy lộc cộc lên, thân mật cọ vào cổ tay Diệp Nhiên Tiêu.
[2] cơm mềm: cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
Lâm Tử Mặc thấy thật khinh bỉ, có cảm giác mình bị thất sủng.
Diệp Nhiên Tiêu rất tinh mắt, chỉ cần nhìn một lần là có thể phân biệt được hoa văn khác nhau của hai con chim.
“Ngươi là Đại Béo đúng không?” Diệp Nhiên Tiêu sờ cánh của Đại Béo.
Đại Béo liên tục gật đầu: “Chích, đúng đúng, chích, ta chính là Đại Béo anh tuấn nhất, phóng khoáng nhất!”
“Phụt ——” Lâm Tử Mặc cười phun, đáng tiếc Diệp Nhiên Tiêu không hiểu tiếng Đại Béo, bằng không cũng sẽ thấy buồn cười.
Nhị Béo vừa nghe Diệp Nhiên Tiêu chỉ hỏi Đại Béo, lập tức không vui. Nó đẩy Đại Béo trong tay Diệp Nhiên Tiêu ra, ngồi thế vào chỗ đó, líu ríu nói: “Ta là Nhị Béo! Hoa gặp hoa nở người gặp người thích – Nhị Béo là ta!”
Diệp Nhiên Tiêu nghe không hiểu, nhưng đoán được Nhị Béo đang tranh tình cảm, nâng nó lên miệng hôn một cái.
“Ta biết rõ ngươi tên là Nhị Béo.”
Nhị Béo ngượng ngùng bụm lấy mặt múp của mình, gật đầu.
Lâm Tử Mặc ăn dấm (ghen), y còn chưa được Nhiên Tiêu hôn đâu, tự nhiên bị một con chim múp giành trước mất rồi.
Chờ một chút, vì sao y sẽ có ý nghĩ đáng sợ này?! Vì sao y cũng muốn được hôn?!
Khốn kiếp, rốt cuộc mình đang suy nghĩ gì thế?! Lâm Tử Mặc điên cuồng gào thét trong lòng.
Diệp Minh ngồi trong phòng uống trà, đột nhiên cửa bị gõ vang, mày Diệp Minh khẽ giật: “Vào đi!”
Một người áo đen che mặt đi vào, quỳ một chân xuống đất: “Thuộc hạ tham kiến lão gia!”
“Kết quả điều tra thế nào?”
“Bẩm lão gia, Diệp Nhiên Tiêu không có chỗ nào không ổn, mỗi ngày chỉ đi ra ngoài tìm bằng hữu nói chuyện phiếm. Những bằng hữu kia thuộc hạ đều đã điều tra qua, chỉ là con trai của nhà quan viên bình thường ạ.”
Tay cầm chén trà của Diệp Minh dừng lại, nặng nề đặt nó xuống bàn: “Không thể nào! Tung tích của lệnh bài Thính Phong Đường chắc chắn có liên quan với Diệp Nhiên Tiêu!”