Năm Tháng Vô Định I: Gặp Em Ngày Xuân Phân

Chương 32: Ngoại truyện 1: Khi Diệp Dao còn nhỏ



.

Khi Diệp Dao còn nhỏ, được An Thực lấy họ mình đặt cho cô, gọi là An Dao. Đối với cô, An Thực vừa là ân nhân vừa là người thân, nên cô rất quý mến hắn.

Có lần Lăng Nghị hỏi “An Thực, cậu cảm thấy cô bé này thế nào?”

Hắn điềm nhiên đám “Dễ nuôi!”

Lăng Nghị lại hỏi “Nghe nói hai người rất ít nói chuyện?”

An Thực lườm anh một cái “Chuyện nhà tôi cậu quan tâm làm gì?”

“À…chuyện-nhà-cậu? Được được, người ngoài như tôi không nên tìm hiểu nội tình sâu bên trong.” Lăng Nghị lại giở giọng gian tà ra.

Thật ra, đa phần, hắn và cô rất ít khi gặp mặt trong nhà, nhưng chỉ cần hắn ở nhà cả ngày, An Dao sẽ liên tục làm phiền, nói rất nhiều. Những ngày đầu hắn cảm thấy rất phiền phức nhưng dần dần cũng thấy quen.

Buổi sáng trước khi đi học, cô cùng An Thực dùng buổi sáng “Chú à, sắp tới ngày họp phụ huynh.”

Khi An Thực đăng ký nhập học tiểu học cho An Dao, đã dùng thân phận người giám hộ duy nhất. Thấy An Thực trầm ngâm không trả lời, cô hiểu chuyện nói tiếp “Nếu chú không muốn đi cũng không sao đâu. Cháu sẽ nhờ chị Tố Nghi.”

“Nếu lúc ấy chú rãnh, chú sẽ đi.” An Thực vừa cắt miếng thịt trong đĩa vừa cất tiếng. Hắn vốn không thích tham gia mấy cái trò rắc rối ở trường học như họp phụ huynh, hội thao, hội cha mẹ học sinh… nên mỗi lần có chuyện đều là Tố Nghi đi thay.

An Dao gật gù, cô cũng không mấy hi vọng rằng hắn sẽ đi. Bởi vì, lời An Thực nói đôi khi chỉ là tùy tiện buông ra chứ thật sự chẳng quan tâm. Ngày họp cha mẹ hội học sinh đầu năm, bắt buộc cha mẹ hoặc người giám phải đi để bàn về vài vấn đề trong trường, An Dao có đem thư mời về, hắn cũng nói câu y chang như vậy nhưng rốt cuộc lại không đi.

Ăn sáng xong, vệ sĩ lái xe đưa An Dao đi học. Hắn chọn cho cô trường học tốt nhất, trường tư bao gồm từ cấp 1 đến tận cấp 3, từ học tập đến sinh hoạt ngoại khóa đề rất tốt và cực kỳ an toàn. Khi Diệp Dao đi học, An Thực đi sang bang Nguyệt bàn công việc về số hàng chuẩn bị vận chuyện. Ngôi biệt thự lại trở nên im ắng.

Từ khi An Dao đến đây sống, chưa từng gây phiền phức cho hắn, cho đến một ngày “An ca, tiểu thư… đã đánh nhau trong trường.”

An Thực đang đọc sổ ghi chép, cất tiếng “Thắng hay thua?”

“Thưa, thắng ạ.”

“Vậy thì không cần lo.”

“Nhưng mà, nghe nói, giáo viên chủ nhiệm muốn gặp người giám hộ. Hơn nữa, mẹ của cô bé đã đánh nhau với tiểu thư đang gây khó dễ.”

Mày đẹp khẽ nhíu lại, An Thực đóng quyển sổ lại, đứng dậy nói “Chuẩn bị xe.”

Lăng Nghị cất tiếng “Có chuyện vui xem rồi, này, cậu có muốn đi xem không?”

Phong Duật Nam đáp “Anh có cần nhiều chuyện thế không?”

“Cậu không biết gì cả, nếu là thường ngày, cậu ta sẽ nhờ Tố Nghi, nhưng hôm nay lại đích thân đi, thì không phải chuyện lạ sao?”

“Nói cũng phải… đi thôi.” Phong Duật Nam và Lăng Nghị cùng đi ra xe, bọn họ muốn tận mắt chứng kiến, cái tên mặt lạnh kia sẽ làm gì khi tiểu bảo bối của hắn bị người khác ức hiếp. Trăm năm mới có một lần, nhất định phải nắm bắt cơ hội.

……

Cô giáo Trương ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn khuôn mặt khả ái của An Dao, chán nản thở dài “Tiểu Dao, sao con lại đánh bạn?”

An Dao ngước mặt, bình tĩnh nói “Là cậu ta gây sự trước.”

“Gì chứ, này, mày mới là người gây sự với con gái tao đấy. Đúng là cái đứa vô học.” Mẹ của đứa trẻ tên là Lâm Tiểu Bình lớn tiếng nói.

Cô giáo Trương vội ngăn lại “Mẹ của Tiểu Bình, chị không thể lớn tiếng thô lỗ với một đứa trẻ như thế.”

“Đứa trẻ? Nhìn cái vẻ mặt phách lối của nó xem, nhìn là biết côn đồ rồi. Còn dám đánh con gái tôi, tốt nhất là nên đuổi học nó đi.”

“Chị à…”

“Là con gái của cô gây sự trước, nếu không phải cậu ta mắng con thì con cũng không đánh cậu ta.” An Dao bất mãn nói.

“Gì hả, cái con bé này, mày…”

“Bà có tư cách mắng Dao nhi nhà tôi?” Một giọng nói trầm ổn phát ra từ ngoài cửa, khiến mọi người trong phòng đều đưa mắt nhìn. Cả An Dao cũng ngạc nhiên không kém.

An Thực chậm trãi bước vào, kéo An Dao về phía mình, nói “Dao nhi, cô bé đó đã làm gì con?”

An Dao đang sợ rằng hắn sẽ nổi giận vì cô đã gây phiền phức cho hắn, nên không dám nhìn thẳng, cúi đầu nói “Cậu ta nói, con là đứa không cha không mẹ, không được dạy dỗ đàng hoàng. Còn đi nói với cả lớp trêu chọc con.”

An Thực xoa đầu cô, nhẹ nhàng nói “Dao nhi, con không sai… để chú đòi lại công bằng cho con.” Dám sỉ nhục bảo bối của hắn, còn lớn tiếng, hắn không thể bỏ qua dễ dàng như vậy.

Sau đó liền quay sang hướng Lâm Tiểu Bình, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta cảm giác như đang đứng trong hầm băng sâu hun hút. “Bà có muốn con gái mình cũng bị người khác gọi là đứa không cha không mẹ không? Hay, để tôi giúp nó được nghe bốn từ đó nhé.”

Cả phòng giáo viên và mẹ con của Lâm Tiểu Bình im bặt, bị ánh mắt của An Thực dọa cho sợ đến mặt mũi tái xanh, trong lòng thầm nghĩ, nghe ngữ điệu của hắn ta chắc chắn không nói đùa, người này rốt cuộc có lai lịch như thế nào? An Thực tiếp tục nói “Từ trước đến nay, tôi chưa từng nói đùa. Sao, có muốn thử không?”

Giáo viên chủ nhiệm thấy không ổn, rút hết cam đảm để lên tiếng “Anh… Anh An, việc này chỉ là hiểu lầm thôi. Mong anh bỏ qua vì….”

“Hiểu lầm?” An Thực cắt ngang “Một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đã bị bạn cùng lớp bắt nạt, còn bị bà ta mắng chửi, giáo viên như cô thì ngồi im. Cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua sao?”

“Chuyện này…”

“Chú à, đừng làm to chuyện. Không sao đâu, chỉ cần… “ An Dao níu tay An Thực, cô không muốn làm to chuyện, nếu không, sau này bạn học sẽ dè chừng cô, An Dao nhất định sẽ không còn một người bạn nào cả. Nhưng, Lâm Tiểu Bình còn dám xé tranh của cô, làm gãy hộp màu An Thực mua lần trước, chuyện này, cô không thể bỏ qua. An Dao ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Bình “Chỉ cần cậu ta xin lỗi con là được.”

“Gì chứ, con bé kia…” Mẹ của Lâm Tiểu Bình cao giọng, đúng là một đứa hỗn xược. Ngang nhiên bắt con bà xin lỗi?

An Thực nhíu mày, liếc một cái, khiến bà ta liền im bặt. Vội quay mặt đi nơi khác. Hắn nói “Con bà và bà làm sai, còn không biết xin lỗi?”

Lâm Tiểu Bình mím môi, bước đến trước mặt An Dao “Tiểu Dao, xin lỗi cậu. Là tớ không đúng, ngày mai, tớ sẽ đền cho cậu hộp màu mới.”

An Dao gật đầu “Được rồi, tớ bỏ qua cho cậu.” Làm người nên rộng lượng một chút, ba mẹ cô trước kia đã dạy như thế, người khác có làm sai thì chỉ cần xin lỗi, nếu là chuyện nhỏ có thể bỏ qua thì nên bỏ qua, cho họ một cơ hội sửa sai. Sau đó ngước mặt nhìn An Thực “Chú à, không được truy cứu nữa đấy.”

An Thực thầm thở dài, để lại một cái nhìn đầy chán ghét dành cho người ở trong phòng rồi vươn tay bế An Dao đi ra ngoài. An Dao vội nói “Đi đâu vậy?”

“Hôm nay cho con tan học trước.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì cả.”

An Thực bước nhanh ra khỏi phòng giáo viên, không khí căng thẳng bên trong cũng biến mất, bọn họ liền thở phào nhẹ nhõm. Gia thế của An Dao, quả thật không bình thường, cái người kia, có phải là xã hội đen không? Khuôn mặt đầy hắc khí và hung dữ, lúc nãy, bọn họ còn thấy có hai người áo đen đứng ngoài chờ đợi…

An Dao được An Thực bế trên tay, cũng không đòi xuống, vì cô rất thích được hắn bế như vậy, cô chợt cất tiếng hỏi “Chú không trách con sao?”

“Trách chuyện gì?”

“Vì đã gây phiền phức.”

“Đây không phải lỗi của con. Con đấy, sao lại rộng lượng với kẻ đã đánh mình như vậy.” Nếu không phải vì An Dao lên tiếng, hắn sớm đã bắt bọn họ trả đủ. “Con bé đó, làm hư gì của con sao?”

An Dao trả lời “ Cậu ấy làm gãy hộp màu chú mua lần trước, nhưng mà làm người cũng không nên hẹp hòi như vậy.”

“Dám nói chú hẹp hòi?” Hắn khẽ trừng mắt một cái.

“Không có, chú An Thực không hẹp hòi, chỉ là không rộng lượng thôi.” An Dao không những không sợ mà còn bật cười.

Lăng Nghị đi phía sau, cất tiếng “Trên đời này, quả nhiên chỉ có cô bé đó mới dám nói hắn như vậy?”

Phong Duật Nam đi bên cạnh gật đầu tán thành “Đúng vậy, dám nói anh ấy hẹp hòi? Nhưng mà…nói vậy cũng không sai.” Anh cười tươi. Người có thể khiến An Thực lo lắng, nhanh chóng chạy đến đây như thế chỉ có An Dao. Hơn nữa, bình thường hắn vốn là kiểu người không ưa những kẻ bắt nạt hay xem thường tiểu bảo bối nhà hắn, nếu có kẻ nào dám làm cô tổn thương, chắc chắn sẽ khó sống, nhưng mà lần này lại dễ dàng tha cho hai mẹ con họ Lâm, chỉ vì một lời của An Dao.

2.

Có một lần, An Dao học nấu ăn nên đã nhận đầu bếp Thẩm làm thầy. Khi đó, An Dao chỉ mới mười hai tuổi. Cô rất siêng năng chịu học hỏi, còn nói khi nào làm được sẽ nấu cho An Thực ăn thử. Cuối cùng ngày đó cũng tới, An Dao hưng phấn nấu một bàn đầy cùng An Thực thưởng thức. Hắn gắp một miếng thịt nếm thử, mày đẹp khẽ nhíu mày, An Dao vui vẻ hỏi “Có ngon không?”

An Thực gật đầu “Ngon lắm.”

“Thật sao?”

“Ừm.” Cố gắng nuốt miếng thịt xuống bụng, An Thực cảm thấy mình vừa nhai một thứ không thể gọi là thức ăn. Nhưng, đây là lần đầu An Dao nấu ăn, hắn không thể để cô buồn. Chi bằng, gọi thêm vài kẻ đến giúp hắn ăn hết cái thứ kinh khủng này. “Phải rồi, chúng ta nên gọi mọi người đến ăn cùng.”

“A…cũng được.” An Dao đồng ý, ngồi đợi mọi người đến. Chỉ vài phút sau, Lăng Nghị, Phong Duật Nam, Tố Nghi cả Trác Sâm và A Đông xuất hiện với vẻ mặt hết sức vui vẻ và tò mò. Nhưng đâu ai biết được, chỉ vì An Thực không muốn bản thân bị trúng thực một mình nên mới kéo bọn họ chết chung…

Bọn họ còn đang thắc mắc, vì sao hôm nay An lão đại lại rộng lượng gọi bọn họ đến ăn cơm, thì ra là vì muốn khoe khoang tiểu bảo bối của hắn đã biết nấu cơm. An Thực hối thúc “Mau ăn đi, tài nấu ăn của Dao nhi không ai sánh bằng đâu. Các người nhất định phải ăn hết đấy.”

Năm người họ liền cầm đũa gắp thức ăn, vừa nếm thử món đầu tiên, đũa trên tay Lăng Nghị lập tức rơi xuống bàn. Mặt của những người còn lại thì cứng đơ. An Dao ngạc nhiên hỏi “Sao vậy?”

An Thực trầm giọng “Do ngon quá thôi. Đúng chứ?” Hắn đưa ánh mắt đe dọa mọi người.

A Đông cười trừ, tim đập thình thịch không phải vì sợ, mà vì cái thứ trong miệng quá khó nuốt, nhả ra không được, nuốt càng không thể “Không… không phải. Rất ngon.”

An Dao mỉm cười “Vậy sao? Vậy mọi người ăn nhiều một chút.” Cô vươn tay gắp vào chén của năm người kia thêm một ít thức ăn.

Phong Duật Nam lên tiếng “Tiểu Dao, con không ăn sao?”

“Lúc nãy chú Thẩm đã làm cơm thịt bò cho con rồi, nên mọi người cứ ăn đi.”

Thật ra, những món ăn do An Dao nấu quả thật rất khó nuốt, bọn họ tự hỏi, không biết cảm giác của đầu bếp Thẩm như thế nào khi nếm thử món ăn do học trò của mình? Có lẽ vì vậy mà ông mới làm món khác cho cô.

Còn cái tên An Thực đó, một mình chịu khổ là được rồi, còn kéo thêm bọn họ cùng chịu chung. Làm sao có thể nuốt nổi mấy món đáng sợ như vậy chứ? An Thực vẫy tay gọi quản gia, ông cúi đầu lắng nghe “Chuẩn bị thuốc đau bao tử, nhắn với bác sĩ Hà, hôm nay phải đến biệt thự.”

“Vâng…” Lão quản gia gật đầu rồi đi làm việc cần làm.

An Thực nhìn đám người trước mắt không buồn động đũa, hắn hất cằm “Mau ăn đi.”

Lăng Nghị bất mãn nói “Vậy sao cậu không ăn đi? Chết tiệt!”

An Thực trừng mắt “Cậu có muốn tôi sang đó, tận-tình đút cậu ăn không?”

“Xã hội này thật đáng sợ, lòng người thật hiểm ác.” Phong Duật Nam thở dài một hơi, tại sao anh lại dễ dàng tin lời của hắn đến đây bán mạng như vậy?

Tố Nghi nhìn khung cảnh đáng thương trước mặt, cô cũng không nỡ để Tiểu Dao nhỏ bé tổn thương, liền nói “Tiểu Dao, em có muốn thử làm bánh quy không? Chị dạy em làm.”

“Muốn.” An Dao lập tức gật đầu. Cô rất thích nấu nướng và làm bánh. Nếu làm xong, lại có thể cho An Thực nếm thử.

“Được, vậy chúng ta vào làm bánh, rồi ra ăn tiếp nhé.”

“Vâng.”

Vậy là nhờ Tố Nghi mà mọi người thoát nạn, bác sĩ Hà không cần đến, thuốc cũng không cần chuẩn bị, An Thực nhanh chóng sai người dọn sạch đống thức ăn trên bàn, chỉ để lại chén dĩa giống như vừa ăn hết. Lăng Nghị cười khẩy “Cuộc đời tôi, lần đầu tiên được thưởng thức món ngon quý hiếm như vậy đấy.”

Phong Duật Nam: “Cũng may Tố Nghi nhanh trí, tốt nhất, sau này đừng để bảo bối của anh vào bếp nữa.”

“Cậu nghĩ còn có lần thứ hai sao?” An Thực trả lời bằng giọng bình tĩnh, hắn nhất định sẽ không để cô xuống bếp lần thứ 2. Cuộc đời của hắn, nếu không phải chết vì súng đạn thì sẽ chết vì thức ăn của cô mất…

Từ đó về sau, An Dao không được xuống bếp, lí do rất đơn giản, An Thực cảm thấy, cô còn quá nhỏ, không nên làm mấy chuyện này. An Dao hết cách cũng đành nghe theo…

3.

Ngày Quốc Khánh, Tố Nghi sang biệt thự Nguyệt cùng An Dao nấu sủi cảo. An Dao cảm thấy chỉ nặn hình tròn thì không đẹp mắt, liền hỏi “Chị Tố Nghi, có thể nặn hình khác không?”

Tố Nghi mỉm cười “Được, Tiểu Dao muốn nặn hình gì?”

“Bông hoa, ngôi sao chẳng hạn.”

Lăng Nghị ngồi trên ghế chợt cất tiếng “Tiểu Dao, con gọi Tố Nghi là gì?”

An Dao vẫn chăm chú vào đống bột trắng, đáp “Là chị.”

“Còn chú, Duật Nam và An Thực?”

“Hm… tất nhiên là chú rồi.”

Đây là thể loại gì vậy? Phân biệt đối xử sao “Nhưng Tố Nghi chỉ nhỏ hơn tụi chú một tuổi?”

An Dao tỏ vẻ mỉa mai “Chú qua lại với nhiều phụ nữ như vậy tại sao lại không biết, phụ nữ ghét nhất là bị người khác nói mình đã già. Thật thiếu hiểu biết.”

An Thực cười tươi, đưa tay xoa đầu cô “Giỏi lắm.”

“Trẻ con bây giờ thật đáng sợ.” Lăng Nghị lắc đầu, cô nhóc này sao có thể nói ra mấy câu nói đó chứ, nhưng mà, là anh vẫn nhất định không chịu thua cô, lại mở miệng nói tiếp “Tiểu Dao, vậy sau này? Con vẫn gọi An Thực là chú sao?”

“Tất nhiên rồi, nhưng nếu sau này chú An Thực lấy con, con sẽ suy nghĩ lại cách gọi.”

Câu trả lời của An Dao khiến tất cả mọi người ngạc nhiên, An Thực cất tiếng “Ai dạy con nói mấy câu đó vậy, hơn nữa, ai nói là chú sẽ lấy con?” Hắn tự hỏi, một cô nhóc mới mười mấy tuổi, sao lại có thể ăn nói như vậy? Tuy rằng, hắn không khó chịu nhưng cũng thật sự rất ngạc nhiên.

An Dao chun mũi, cười tươi đáp “Không ai dạy cả, với lại…nếu chú không chịu lấy con thì con gả cho chú cũng được.”

Một lần nữa, An Dao khiến bọn họ ngã ngửa, Phong Duật Nam đưa ngón tay cái ra trước mặt “Nhân tài.”

Lăng Nghị cười tươi như hoa “Tiểu Dao, người ta không đồng ý kìa.”

An Dao trừng mắt nhìn Lăng Nghị “Lăng Nghị, chú có muốn con nặn sủi cảo hình chú rồi nấu lên ăn không? Chú có muốn con nhai nát cái đầu bằng bột đó không?”

Lăng Nghị đột nhiên rùng mình, lắc đầu liên tục, hắn chỉ là thuận miệng nói đùa, cô nhóc này xem ra đã tức giận rồi “Ây ya, Tiểu Dao, chú nói đùa thôi, không cần phải nghiêm trọng như vậy chứ?”

An Thực bật cười, khá lắm. Rất giỏi, An Dao nhà hắn xem ra bản lĩnh không tồi. Nghe tiếng cười của hắn, cô quay lại nhìn, ánh mắt có chút gian xảo “An Thực, nếu sau này con muốn gả cho chú. Nếu không thể dùng cách nhẹ nhàng, thì dùng bạo lực bắt ép chú cũng được.”

Bốn người kia nghe xong thật sự muốn ngã ngửa, Lăng Nghị và Phong Duật Nam giơ ngon tay cái ra, gật gật đầu. Còn An Thực thì không biết nên khóc hay nên cười, có phải hắn đã lỡ tay dạy cô tính xấu rồi không?

Hôm đó, Tố Nghi nấu một nồi sủi cảo lớn, tất nhiên, An Dao chỉ có thể phụ mấy thứ lặt vặt vì bọn họ không thể lại cố gắng ăn những thứ đáng sợ do cô nấu. Khi đó, An Dao cũng chỉ là thuận miệng nói sẽ bắt ép An Thực lấy mình, nhưng không ngờ nhiều năm sau, người bị ép gả lại là cô…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.