Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 50



Vân khuynh nghĩ trong đầu một lúc sau đó mới đưa ra câu trả lời: “Em nghĩ Cao Thuý Lan muốn dùng kế hoạch như lúc trước tại biệt thự Thiên Lộc sau đó sửa đổi một chút và sử dụng nó một lần nữa! Bà ta cố tình để Hùng phu nhân bắt một nữ phục vụ, nhân cơ hội đổ ly rượu vang đỏ vào quần áo của em. Sắp xếp cử người đưa 3 người cùng nhau lên lầu sau đó Hùng phu nhân đưa em vào căn phòng đã được sắp xếp trước.

Nếu như trước khi em bước vào, trong phòng đó đã có người đợi sẵn, như vậy thì em khó có thể trốn thoát ra ngoài, đợi đến khi em bị….cái đó rồi thì Cao Thuý Lan sẽ đưa những người phóng viên mà bà ta mời đến và những người nhiều chuyện đến và sau đó đóng kịch “kịch hiếp dâm”! Sau cùng, nói rằng em vẫn còn đang trong cuộc hôn nhân mà ngoại tình như thế sẽ tăng thêm phần thắng kiện thuộc về Lục Văn Bân.

“Đúng, hướng đi chính xác chi tiết rõ ràng.” Hoắc Nhất Hàng mỉm cười và giúp Vân Khuynh cầm chiếc đầm dạ tiệc để cô ấy dễ dàng hơn trong việc gỡ chỉ.

“Em nghĩ rằng nữ phục vụ đó có phải đồng phạm với Cao Thuý Lan không?”

“Không phải!” Vân Khuynh lắc đầu, nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, em cũng nghi ngờ như thế nhưng về sau em lại nghĩ—nếu như cô ta cùng một phe với Cao Thuý Lan vậy thì Hùng phu nhân không cần phải né tránh cô ta và kéo em vào một phòng khác. Nhưng mà, cô ta chắc hẳn không cùng một phe với những người đó, tính cách cô ấy chỉ ở mức trung bình.”

“Nói như thế nào?” Hoắc Nhất Hàng dựa lưng về phía sau, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, khoé miệng nhếch lên một chút, ánh mặt dịu dàng nhìn Vân Khuynh như thể nhìn một đứa trẻ.

“Là một người phục vụ của khách sạn 5 sao, trang điểm, trang phục có những yêu cầu khắt khe, nhưng cô ấy lại thêm một lớp trang điểm cho mình, thay đổi màu son nhạt thành màu đỏ tươi, thêm phấn mắt, đeo kính áp tròng. Vì muốn làm nổi bật cơ thể mình, cô ấy đã cố tình chỉnh nhỏ kích cỡ quần áo của mình sau đó cởi nút áo trên hai nút. Như vậy khi cô ta rót rượu cho khách thì…”

Khi nói đến đây, Vân Khuynh có chút xấu hổ, nhẹ nhàng ho một tiếng sau đó nói tiếp: “Người phụ nữ như cô ta, em không phải lần đầu gặp. Chỉ là mượn trường hợp này để câu con cá vàng! Muốn đi đường tắt để sống một cuộc sống giàu có. Trong lòng cô ta nghĩ sai thì nhân phẩm cô ta cũng không tốt.”

Hoắc Nhất Hàng nói: “Khuynh Khuynh, em đã phân tích rất chính xác, nữ phục vụ đó thực sự muốn quyến rũ một thiếu gia giàu có, cho nên anh đã giúp cô ta!”

“Anh…giúp cô hầu bàn đó?” Vân Khuynh không hiểu ý của Hoắc Nhất Hoàng.

Hoắc Nhất Hàng cũng sẵn sàng giải thích: “Kế hoạch của Cao Thuý Lan, em đoán đúng một phần, cô ấy đã sắp xếp người để mà lên thủ đoạn với em chính là một nam diễn viên không nổi tiếng trong làng giải trí, không có kỹ năng diễn xuất và giá trị không đủ ăn “thịt tươi”. Ban đầu có cơ hội trở thành nam chính nhưng vì ngủ cùng vợ của phó đạo diễn nên đã bị đá ra khỏi đoàn làm phim, cậu ta tham lam, cờ bạc, cuộc sống hỗn loạn….”

“Cao Thuý Lan tìm người như thế đến huỷ hoại em, nếu như thật sự thành công thì chậu nước bẩn này em vĩnh viễn không thể rửa sạch nó!”

“Nhưng ngay cả Cao Thuý Lan cũng không nghĩ rằng, kế hoạch của bà ta gặp phải một tai nạn lớn!”

“Tai nạn lớn gì?” Vân Khuynh đang cảm thấy thú vị, ngay cả quần áo cũng không gỡ chỉ.

“Lục Văn Bân hối hận rồi.” Hoắc Nhất Hàng nhìm chằm chằm vào Vân Khuynh, nói rất rõ ràng.

“Ai? Anh nói ai hối hận?” Vân Khuynh giống như không nghe rõ Hoắc Nhất Hoàng nói gì và hỏi ngược lại.

Trong đầu cô ấy nghĩ, Lục Văn Bân hối hận? Tại sao hối hận? Hối hận điều gì? Là hối hận khi tham gia cùng Cao Thuý Lan để huỷ hoại cô ấy? Hay là hối hận điều gì khác?

Vân Khuynh vẫn chưa hiểu, khuôn mặt của Hoắc Nhất Hàng đã chìm xuống.

Anh ta đột nhiên tựa sát vào Vân Khuynh, đưa cánh tay vòng qua lưng cô ấy, lòng bàn tay lớn đặt lên eo mềm mại của cô, khi cô ta quay lại thì ôm trọn cô vào lòng.

“Khuynh Khuynh, em đang nhớ cậu ta?” Giọng nói có chút lạnh lùng, mang theo sự không hài lòng không thể chối cãi!

“Đừng quên rằng, em đã đồng ý lấy anh rồi, đã đến lúc loại bỏ tất cả rác rưởi ra khỏi tâm trí của em.”

Vân Khuynh ngơ ngác một lúc thì mới biết ý nghĩa của Hoắc Nhất Hàng là gì, rác rưởi? Ừm, đối với Lục Vân Bân mà nói, nó khá thích hợp.

“Anh…đột nhiên anh lại….” Vân Khuynh ngẩng đầu và áp vào cằm của Hoắc Nhất Hàng. Khoảng cách giữa hai người rất gần, một chút lỗ hở cũng không có. Nhịp tim cô ấy bắt đầu đập rất nhanh.

Lúc này, cô mới rằng những gì Giang Mạc Thần đã nói trước đó—Cậu ta ưa sạch sẽ! Cậu ta sống riêng tư, những người khác không thể lại gần nửa bước.

Chẳng lẽ, lời nói này là thật?

“Hoắc Nhất Hàng, em….em chỉ đang nghĩ về tai nạn mà anh nói là gì? Nếu như Lục Văn Bân chỉ đơn giản là hối hận nhưng lại không thực hiện hành động nào, nó có thể được gọi là tai nạn không?”

Khuôn mặt của Hoắc Nhất Hàng lúc này mới dịu lại và nói: “Lục Văn Bân muốn đích thân thay thế nam diễn viên đó.”

“Cái gì? Anh….Anh ta còn muốn….”Vân Khuynh nghĩ trong bụng một lúc, chỉ cảm thấy kinh tởm.

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại rồi tiếp tục hỏi: “Nếu như là anh ta thì kế hoạch của Cao Thuý Lan sẽ như thế nào? Anh ta che giấu Cao Thuý Lan? Hay là anh ta có ý định…cái đó với em trước, sau đó để diễn viên nam đó cũng….”

“Che giấu là điều chắc chắn.” Hoắc Nhất Hàng nói: “Kế hoạch của họ vẫn sẽ tiếp tục, anh cũng nghĩ rằng cậu ta sẽ lựa chọn như những gì em nói, nhưng chỉ cần cậu ta che giấu Cao Thuý Lan thì kế hoạch của chúng đó vẫn có thể làm được sau đó tặng họ một phần quà lớn!”

Vân Khuynh nghĩ lại những gì Hoắc Nhất Hàng vừa nói, đôi mắt sáng rực: “Hoắc Nhất Hàng, có phải anh….đưa Lục Văn Bân và nữ hầu bàn đó ghép chung một đôi không?”

Hoắc Nhất Hàng nở một nụ cười đầy sự hài lòng, trên khuôn mặt đó đã ghi rõ ràng 4 chữ—Em đoán đúng rồi!

“Haha” Vân Khuynh không thể nhịn được và cười lớn: “Hoắc Nhất Hàng, chiêu này quá cao tay rồi, đợi đến khi Cao Thuý Lan cử người đến trong vui sướng, nghĩ rằng một nồi nước bẩn này có thể đổ lên người em, kết quả là tự bắt phải chính con trai của mình đang làm tình cùng nữ hầu bàn….thật thú vị, em không thể chờ đợi để xem những biểu hiện tuyệt vời trên khuôn mặt bà ta rồi!”

Và Dương Liễu người mà muốn cưới vào Lục gia, nếu như cô ấy biết rằng cô ấy vừa mạo hiểm mạng sống của mình hạ sinh cho Lục Văn Bân một đứa con, Lục Văn Bân đã giấu cô ấy cùng người phụ nữ khác lên giường. Tâm trạng của cô ấy, nghĩ thôi cũng đã thấy phức tạp đúng không?

“Khuynh Khuynh, trước khi gặp anh em đã tiếp xúc với những người đàn ông nào thì anh không quan tâm. Nhưng khi em gặp được anh, bất cứ ai cũng không thể có ý gì với em, anh sẽ để họ trả cái giá đau đớn!”

Hoắc Nhất Hàng nói điều này rất nghiêm túc, cúi đầu và hôn lên trán Vân Khuynh. Ngay lập tức, ánh mắt thiêu đốt nhìn chằm chằm vào cô ta: “Anh đoán, sẽ mất ít nhất nửa tiếng để hoàn thành mọi việc ở đó. Lục Văn Bân nghĩ thôi đã thấy không ổn rồi, trước đó cậu ta đã nuốt một túi thuốc kích dục…nhưng mà, em yên tâm, anh không cần uống loại thuốc đó mà vẫn mạnh hơn anh ta, lâu hơn anh ta. Chúng ta có nên dành thời gian này, thư giãn một lúc không?”

Nói đến đây, tay của anh ta đã dọc theo chiếc váy ngắn và chạm vào làn da mỏng manh mịn màng của Vân Khuynh.

Sợ rằng Vân Khuynh bị sốc và cầm con dao gọt trái cây tự cắt vào tay mình thì tay còn lại của anh ta cầm lấy con dao và đặt nó lên bàn. Sau đó tiện tay đè Vân Khuynh lên sofa.

“Anh…không được!” Vân Khuynh nhanh chóng dùng đôi tay đỡ lấy ngực của Hoắc Nhất Hàng: “Trong trường hợp này, tại sao anh vẫn có thể làm….chuyện này, anh không sợ ai đó đột nhiên đột nhập vào chứ?”

Đây là đang trên lãnh thổ của kẻ thù? Anh ta thực sự dám thoải mái và thân mật với cô ta?

Dù cho anh ta dám, cô cũng không dám!

“Yên tâm, anh đã khoá cửa rồi.” Hơi thở của Hoắc Nhất Hàng bắt đầu nặng nề, sau khi vội vã nói câu này thì đã hôn lên đôi môi đỏ thắm của Vân Khuynh.

Khuynh Khuynh của anh ta, ngọt ngào khiến anh ta đắm chìm. Chỉ cần ở một mình với cô, ý chí mạnh của anh ta sẽ không bị phá vỡ, trực tiếp đẩy cô ta vào cơ thể của mình.

“Hmm”

Sức mạnh Hoắc nhất Hàng khiến Vân Khuynh không thể từ chối, chỉ có thể che giấu cảm xúc trong lòng và chấp nhận.

Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng cảm nhận được sự không vui vẻ từ cô ấy, đôi mắt chìm xuống và trong lòng có chút khó chịu.

Xem ra, anh ta có lẽ hơi vội vàng, sớm muộn gì người này cũng là của anh, vội vàng cái gì chứ?

Đừng khiến người khác hoảng sợ bỏ chạy nữa.

Nghĩ đến điều này, Hoắc Nhất Hàng chỉ có để buông Vân Khuynh ra, nhưng trong lòng có chút không can tâm, anh ta nói bằng giọng trầm: “Em thực sự là một con yêu tinh nhỏ!”

“Vây chúng ta hãy nói trước, bây giờ anh không chạm vào em, nhưng sau khi về em phải đền bù cho anh!”

Khuôn mặt Vân Khuynh ửng đỏ, nhìn thấy vẻ bất mãn của Hoắc Nhất Hàng, sự căng thẳng dường như thả lỏng đi rất nhiều. Cô đã cảm nhận được sự nóng bỏng dưới cơ thể của anh trên bụng dưới của cô, anh ta có thể chịu đựng được…người đàn ông này, đang chăm sóc tâm trạng của cô ấy?

Trong lòng có chút ấm áp, Vân Khuynh nghiêng đầu xuống, nói một câu: “Tại sao em phải bù đắp cho anh, em đâu có nợ anh”

Ai biết rằng, vài giây sau, Hoắc Nhất Hàng đột nhiên nắm lấy tay cô và đặt lên cậu bé của anh ta.

Chặn bởi chiếc quần, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng, cô ấy rút tay về: “Anh…anh dám…để cho em chạm vào cái đó của anh, không biết xấu hổ sao?!

Hoắc Nhất Hàng “mặt dày” và nói: “Cảm nhận được không? Nó là vì em mới trở nên như thế, ngọn lửa em đốt, thì em phải có trách nhiệm dập nó. Bây giờ không dập, anh phải miễn cưỡng chịu đựng. Sau khi trở về tất nhiên là phải bù đắp.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.