Từ lúc rời đi phòng làm việc Cố đạo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rất bắt mắt.
Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly ôm ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.
Còn Nguyễn Nhuyễn rốt cuộc vì sao lại cao hứng, thật ra thì chính cô cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy cao hứng.
Nhưng cao hứng hơn, cô phải lôi kéo Lục Ly đi siêu thị một chuyến, mới xem như mình hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ghé vào cửa xe ghế ngồi phía sau, nhìn phong cảnh xẹt qua cửa.
Nếu như nhớ không lầm mà nói, thật ra thì ở gần nhà Lục Ly có một siêu thị rất lớn, nhưng Nguyễn Nhuyễn sợ mình bỏ qua, vẫn luôn hết sức chăm chú nhìn ngoài cửa kính xe.
Ngoài cửa người đi đông đảo, đi tới đi lui.
Cuối mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trêи người ấm áp dào dạt, gần đây mặt trời mỗi ngày đều rất rực rỡ, Nguyễn Nhuyễn cũng đặc biệt thích.
Cô rất không thích ngày mưa, ngày mưa đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, đặc biệt phiền toái.
Lục Ly thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, có chút kinh ngạc: “Mày sao lại nhìn chằm chằm ngoài cửa thế?”
Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện, quay đầu nhìn Lục Ly.
Lục Ly cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo sao?”
“Meo?”
Nói thật, Nguyễn Nhuyễn thật sự rất muốn đi xuống dạo chơi.
Tuy rằng nói được Lục Ly ôm về nhà nuôi dưỡng vô cùng may mắn, nhưng đồng dạng Nguyễn Nhuyễn cũng có bối rối.
Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài một chút, ở trêи đường lớn đi đi dừng dừng, thỉnh thoảng đi ra phơi nắng, nhưng bởi vì thân phận của Lục Ly, những việc này trên cơ cản không có khả năng.
Cho dù Lục Ly thường xuyên mang cô đi ra ngoài, nhưng những hoạt động cũng giới hạn ở nơi ít người.
Giống như lúc tham gia hoạt động, Lục Ly đi tham gia hoạt động, mà Nguyễn Nhuyễn để cho trợ lý trông coi.
Bọn họ rất ít khi có thời gian có thể chân chính ở trên phố đi dạo, giống như người đi đường vậy, tự do tự tại.
Động vật mà, nói đến cùng thì chung quy vẫn hướng tới tự do, không có động vật nào thích mỗi ngày đều bị nhốt ở nhà.
Nguyễn Nhuyễn là người, càng không thích chính mình mỗi ngày đều đợi ở một chỗ.
Cô cũng muốn ra ngoài đi tới đi lui, cũng sẽ muốn đi nhiều nơi khác nhau, hít thở bầu không khí khác nhau.
Lục Ly dừng một chút, ngẫm nghĩ một lát sau đó nói: “Hôm nay không được, bây giờ bên ngoài người rất nhiều.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn thở dài.
Ai oán nhìn Lục Ly, bộ dáng ủy khuất làm người nhìn đau lòng.
Thời gian đợi đèn xanh đèn đỏ, Lục Ly vươn tay xoa xoa đầu cô, an ủi cô.
Nguyễn Nhuyễn tùy ý để cho Lục Ly an ủi mình, qua một lúc sau, xe tiếp tục về phía trước, đột nhiên hai mắt Nguyễn Nhuyễn sáng ngời, nhanh chóng vươn móng vuốt chạm lên người Lục Ly.
Loading…
Lục Ly hơi ngừng, dừng xe ở ven đường, cúi đầu nhìn cô: “Sao vậy?”
Nguyễn Nhuyễn đưa móng vuốt ra, ý bảo ngoài cửa kính xe.
Lục Ly nhìn theo móng vuốt cô, chỉ có thể nhìn thấy một siêu thị quen thuộc, hơi nhíu mày, anh có chút nghi ngờ hỏi: “Muốn đi siêu thị?”
“Meo.”
Lục Ly cười khẽ, bất đắc dĩ nói: “Siêu thị không cho phép thú cưng đi vào.”
Nguyễn Nhuyễn: “. . .”
Cô rất muốn mắng người, tại sao hệ thống lại cho cô một cái nhiệm vụ như vậy.
Không cho phép mang động vật đi vào, đó có phải nghĩa là nhiệm vụ này sẽ không hoàn thành hay không?
Nguyễn Nhuyễn vẫn kiên trì chỉ ra ngoài cửa, cô muốn, không thể đi vào, vậy ở cửa đợi cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ chứ.
Thật sự không được, đợi lát nữa lại giảng đạo lý với hệ thống.
Ở đâu lại cho nhiệm vụ không cho phép làm đâu.
Lục Ly nhìn biểu tình kϊƈɦ động của cô, có chút kinh ngạc: “Thật sự muốn đi siêu thị như vậy? Bằng không ta đi siêu thị mua đồ tới đây cho mày, mày ở trong xe chờ ta?”
“Meo meo.”
Nguyễn Nhuyễn tỏ vẻ cự tuyệt, nếu là Lục Ly tự mình đi, vậy cô làm sao hoàn thành nhiệm vụ.
Lục Ly hơi ngẩn ra một chút, hồ nghi nhìn thần sắc của cô, trầm mặc thật lâu.
Liền ở lúc Nguyễn Nhuyễn cho rằng Lục Ly sẽ trực tiếp lái xe đi, anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ mang khẩu trang cùng mũ xuống xe, ngược lại mở cửa xe chỗ Nguyễn Nhuyễn, ôm cô xuống xe.
Xe vừa lúc dừng ở trước siêu thị, một người một mèo xuống xe đi đến siêu thị bên kia.
Cũng may vào lúc này siêu thị người không nhiều, thời điểm giống vậy, chừng bốn giờ chiều siêu thị người khá ít.
Lục Ly ôm mèo đi tới bên kia, mới vừa đi tới cửa, còn chưa đi vào bên trong siêu thị liền bị một người phụ nữ trung niên cản lại.
“Xin lỗi tiên sinh, siêu thị chúng tôi không cho phép thú cưng đi vào bên trong.”
Lục Ly hơi ngừng lại, tháo khẩu trang xuống nhìn dì trước mặt, hơi hơi mỉm cười nói: “Tôi muốn đi vào mua một ít thứ, có thể phiền toái ngài hỗ trợ chiếu cố thú cưng của tôi một chút được không?”
Dì kia hơi dừng lại, hai mắt trừng lớn nhìn người trước mắt, chỉ vào Lục Ly lắp bắp nói: “Cậu. . . Cậu là Lục Ly sao?”
Lục Ly nhẹ ừ một tiếng: “Là tôi, có thể giúp tôi chiếu cố thú cưng một chút không?”
Dì vội vàng gật đầu không ngừng, nhưng Nguyễn Nhuyễn không muốn cho người ta ôm, yên lặng bắt được quần áo Lục Ly, không chịu quay đi.
Lục Ly không có cách, chỉ có thể vỗ vỗ sau lưng cô an ủi.
Suy nghĩ thật lâu sau, Lục Ly mới thấp giọng dò hỏi: “Siêu thị này có nhiều người không?”
“Không… Không nhiều lắm.” Dì kia không biết có phải là do khẩn trương quá độ hay không, nói chuyện vẫn luôn lắp bắp, sắc mặt đỏ lên.
Lục Ly cười khẽ, duỗi tay chỉ chỉ Nguyễn Nhuyễn nói: “Tôi đảm bảo sẽ không cho mèo xuống sàn, vẫn luôn ôm, có thể cho tôi ôm nó đi vào mua một ít đồ vật sau đó đi ra được không?”
Dì này còn chưa nói gì, phía sau Lục Ly liền vang lên một giọng nữ thanh thúy.
“Đương nhiên có thể, không thành vấn đề.”
Lục Ly quay đầu nhìn lại, người kia mặc đồng phục trêи đó viết hai chữ trưởng cửa hàng.
Anh hơi hơi gật đầu, có chút kinh ngạc nói: “Sẽ không để cho mấy người bị mắng chứ?”
Người nọ cười cười: “Không đến mức đó đâu, sở dĩ quy định thú cưng không thể vào bên trong là bởi vì thú cưng sẽ chạy loạn, sợ quấy rầy khách hàng, nhưng nếu như anh nói sẽ không để cho nó xuống đất, như vậy đi vào một lát cũng có thể.”
“Nhưng tôi có một điều kiện có thể không?”
Lục Ly sửng sốt một chút, gật gật đầu: “Cô nói.”
Người nọ cười một tiếng: “Con gái tôi rất thích anh, có thể ký tên cho tôi chứ?”
Lục Ly khẽ cười một tiếng, nhướng nhướng mày: “Vinh hạnh của tôi.”
Anh ký cho mấy người trước mắt, còn ôm Nguyễn Nhuyễn chụp chung với người khác, sau đó liền ôm Nguyễn Nhuyễn vào siêu thị.
Mà Lục Ly, cũng quả thật nói được là làm được, không để cho Nguyễn Nhuyễn xuống sàn, chẳng qua vào siêu thị nhanh chóng mua một ít thứ liền ra.
Toàn bộ quá trình, không vượt quá hai mươi phút.
Mà trưởng cửa hàng, vì lý do an toàn, cũng vẫn luôn đi theo bên người Lục Ly, để ngừa thú cưng quấy rối đến những khách hàng khác.
Lục Ly mua đủ mọi thứ, liền đi ra.
Mà anh vừa mới đi ra, còn chưa có để Nguyễn Nhuyễn trở lại trong xe, Trần Bân liền gọi điện thoại tới.
“A lô, làm sao vậy?”
Lục Ly đặt Nguyễn Nhuyễn ngồi ở phía sau, mới xách túi đồ mua ở siêu thị để ở cốp xe.
“Cậu đi siêu thị phải không?”
“Ừ, sao vậy?”
Trần Bân hơi im lặng, nhìn tin tức trêи mạng: “Mau trở về, tin của cậu bị đăng lên mạng rồi, tôi đoán chừng không quá năm phút đồng hồ, liền có fans chạy tới.”
Lục Ly: “……”
“Tôi hiện tại đã đi ra, chuẩn bị trở về.”
Trần Bân ừ một tiếng: “Sau khi trở về, chính cậu lên mạng nhìn xem đi, làm sao lại cho mèo đi vào siêu thị?”
Nghe vậy, Lục Ly có chút kinh ngạc, chỉ cần tưởng tượng liền nghĩ tới vì sao Trần Bân lại nói lời như vậy.
“Võng hữu đang nói chuyện này sao?”
“Đúng vậy, hiện tại võng hữu, gần như chỉ mong cậu lộ ra một ít bí mật không công khai để bị mọi người dis, cho nên hôm nay cách cậu đưa mèo vào siêu thị, một chút cũng không đúng.”
Lục Ly đáp lời, ngược lại không giải thích gì.
Thật ra thì anh đúng là biết cách làm này có chút không đúng, dù sao cũng là nhân vật công chúng, nhưng liếc nhìn dáng vẻ đáng thương của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly lại không nỡ cô khổ sở như vậy.
Cho nên vừa nãy, coi như là phá lệ.
“Tôi biết, chút nữa sẽ lên Weibo nói rõ.”
Trần Bân đáp lời: “Ừ, lái xe chú ý an toàn.”
Sau khi cúp điện thoại, Nguyễn Nhuyễn cũng biết chính mình phạm sai lầm, an an tĩnh tĩnh ngồi ở phía sau, không nói chuyện.
Cô tìm hệ thống, đem hệ thống thoác mạ một phen.
“Mi nhìn mi xem, ra nhiệm vụ gì thế này, lần này thì tốt rồi, Lục Ly bị người mắng.”
Hệ thống: “……”
Nghĩ nghĩ, hệ thống nói: “Tôi đây không phải vì cô suy nghĩ sao?”
Nguyễn Nhuyễn nghẹn nghẹn, “Vậy cũng không thể làm cho Lục Ly bị võng hữu phê bình như vậy.” Cô vô cùng đau lòng, bởi vì mình mà Lục Ly bị võng hữu mắng.
Ngẫm lại liền cảm thấy khổ sở.
*
Sau khi về đến nhà, ục Ly thu dọn đồ vật một lúc, sau đó liền ngồi ở trên ghế sô pha lên mạng.
Vừa lên, liền nhận được vô số tin tức @ mình, cũng thấy được Trần Bân gửi hình chụp cho mình.
Anh nhướng mày, cúi đầu nhìn.
Bởi vì ở siêu thị bị chụp lén, cũng không phải là những người tìm anh muốn ký tên đăng lên Weibo.
Hình chụp là anh ôm Nguyễn Nhuyễn đi dạo ở siêu thị, mà Weibo viết cũng rất có ý tứ, ‘ không phải nói siêu thị cấm thú cưng vào bên trong sao, vậy tại sao Lục Ly lại mang theo thú cưng tiến vào, minh tinh liền có thể đặc biệt như vậy sao ‘ các loại.
Phía dưới nhắn lại cũng rất chua.
“Đúng vậy, người ta có danh tiếng đấy, không có biện pháp.”
“Lục Ly chắc là muốn sụp đổ rồi, loại chuyện này cũng có thể làm được.”
“Tôi muốn nói, Lục Ly không để cho thú cưng của mình xuống sàn, như vậy cũng không cho phép? Hơn nữa phía sau còn có cửa hàng trưởng đi theo, cửa hàng trưởng nhất định đã cho phép không phải sao?”
“Không hiểu những người hủ lậu kia có ý tứ gì, nhìn Lục Ly cảm thấy khó chịu phải không, vậy cũng có có bản lĩnh nổi danh một chút đi, nói không chừng cửa hàng trưởng của siêu thị cũng cho phép cô mang thú cưng vào.”
…
Các võng hữu giải thích không đồng nhất, Lục Ly xem mấy lần liền lui ra.
Sau một lát, mới lên Weibo nói xin lỗi.
Chuyện này, quả thật làm có chút không đúng.
Cho nên sau khi nói xin lỗi, Lục Ly liền không xem Weibo nữa, quay lại cúi đầu trêu chọc Nguyễn Nhuyễn.
“Buổi tối muốn ăn cái gì?”
“Meo meo.”
Nguyễn Nhuyễn lắc đầu, bày tỏ tùy ý.
Lục Ly cười khẽ, nhìn mèo cọ cọ lòng bàn tay mình: “Làm sao, lại muốn an ủi ta?”
Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”
Cô nâng đầu lên nhìn về phía Lục Ly, muốn nhìn một chút xem anh có phải khó chịu hay không.
Nhưng, thần sắc của Lục Ly làm cho cô không nhìn ra thứ gì, nhìn một lúc, Nguyễn Nhuyễn liền từ bỏ.
Buông tha.
Lục Ly cong cong môi, trêu chọc cô một hồi lâu mới đứng dậy đi phòng bếp nấu cơm.
Một người một mèo cơm nước, rất đơn giản.
Lục Ly cũng không có yêu cầu quá cao với đồ ăn.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Lục Ly liền tiếp tục xem kịch bản.
Nguyễn Nhuyễn lần này cuối cùng tin cuộc sống của Lục Ly là cuộc sống của người lớn tuổi, không thích chơi điện thoại di động, thỉnh thoảng chơi cũng là bởi vì có chuyện mới chơi.
Cũng không xem ti vi, thỉnh thoảng xem bóng đá, thời gian còn lại, ngoài chơi cùng Nguyễn Nhuyễn ra, chính là đọc kịch bản.
Thỉnh thoảng tưới hoa, rất giống người lớn tuổi.
Để cho một thanh niên trẻ như Nguyễn Nhuyễn, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Phải biết, cô lúc học đại học, chơi nhiều nhất chính là điện thoại di động, trên căn bản đi đâu cũng không thể quên được, gần như mê mệt trong đó.
Cô ở đáy lòng thở dài, lần nữa nâng đầu lên nhìn Lục Ly đang đọc sách.
“Nhiệm vụ mới tới.”
“Nhanh như vậy?”
Hệ thống ừ hử một tiếng: “Nhiệm vụ này, có chút khó khăn.”
Nguyễn Nhuyễn: “. . . Mi nói số điểm trước.”
“Năm điểm.”
Nghe vậy, Nguyễn Nhuyễn giải quyết dứt khoát: “Ta làm, mau nói.”
Hệ thống ho nhẹ một tiếng nói: “Ừ, đợi lát nữa đi nhìn lén Lục Ly tắm.”