Nam Thần Và Mèo Của Anh Ấy

Chương 27: Nhiệm Vụ Thứ Mười Bốn



Nguyễn Nhuyễn không nói lời nào, Lục Ly nhìn cô chằm chằm.

Dừng một chút, Lục Ly nói: “Muốn, kêu một tiếng, không muốn tắm, kêu hai tiếng.”

Trong phòng tắm mờ mịt, sương mù tràn ngập.

Lúc nãy dì ở bên trong, xả rất nhiều nước ấm, lúc này hơi nước vẫn còn tỏa ra.

Nguyễn Nhuyễn ngồi ở bên kia suy nghĩ, cô nhìn vẻ mặt của Lục Ly bây giờ có chút e ngại, cảm giác Lục Ly hình như đang tức giận.

Không dám đáp lời.

Ngay cả làm nũng cũng không dám.

Cô lui về sau một bước, Lục Ly nhướng mày, vẫy vẫy tay: “ Tới bên này.”

Nguyễn Nhuyễn vẫn an tĩnh bảo trì tại chỗ không động đậy.

Lục Ly dừng một chút, thấp giọng nói: “Không mắng mày.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Suy nghĩ một chút, cô đi lên phía trước một bước nhỏ, Lục Ly nhìn bật cười, trực tiếp duỗi tay ôm cô, cũng không để ý bây giờ cô đang làm ướt người mình.

“Có muốn ta tắm rửa cho mày không?”

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục an tĩnh, không lên tiếng.

Đột nhiên, hệ thống xuất hiện, nó có chút sốt ruột nói: “Mau nói muốn đi chứ, Lục Ly không đến mức sẽ tức giận đâu.”

“Mi xác định? ” Cô vừa mới nghịch ngợm như vậy, Nguyễn Nhuyễn quả thật có chút đoán không ra tâm tư của Lục Ly.

Hệ thống cạn lời: “Dù sao tức giận thì cũng đã tức giận rồi, cô đến lúc đó rồi dỗ không phải sao, bây giờ quan trọng nhất chính là, làm nhiệm vụ.”

Nguyễn Nhuyễn cả kinh, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại.

Đúng, nhiệm vụ quan trọng, dù sao Lục Ly coi như tức giận như thế nào đi nữa, cũng sẽ không mặc kệ mình.

Suy nghĩ một chút, cô nằm ở trong ngực Lục Ly, ngửa đầu nhìn Lục Ly đang cúi đầu nhìn mình.

“Meo.”

Lục Ly cong cong khóe môi, chọc chọc xuống cái trán của nó: “Thật đúng là như vậy.”

Nguyễn Nhuyễn tiếp tục: “Meo.”

“Muốn ta tắm cho mày?”

Loading…
“Meo.”

Không sai.

Lục Ly nhìn phòng tắm cho khách loạn thành một nồi, nhíu mày một cái, lại lần nữa nhìn Nguyễn Nhuyễn nằm trong ngực mình, không tiếng động thở dài.

“Ta trước ôm mày đi vào trong phòng tắm, đừng chạy loạn, ta dọn dẹp nơi này một chút liền tới tắm rửa cho mày được không?”

Nguyễn Nhuyễn đặc biệt hưng phấn, đôi mắt sáng ngời kêu một tiếng: “Meo.”

Lục Ly bất đắc dĩ, ôm cô vào phòng tắm lấy bồn tắm Trần Bân mua tới, xả nước ấm liền đi tới phòng khách.

Đem đồ dùng tắm rửa đều dọn lại đây, liền bắt đầu tắm rửa cho Nguyễn Nhuyễn.

Chẳng qua, cho dù là Lục Ly tắm rửa cho cô, cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng.

Nguyễn Nhuyễn vẫn luôn trốn tránh Lục Ly, đặc biệt là lúc tắm ở thân mình, luôn tận dụng khả năng thu nhỏ chính mình lại, cuộn thành một cục tròn.

Lục Ly nhìn thật lâu sau, mới cười nhẹ ra tiếng nói: “Biết thẹn thùng sao?”

Nguyễn Nhuyễn: “……”

Cô vẫn luôn biết thẹn thùng đấy, nếu đây không phải là nhiệm vụ, cô thật ra cũng không muốn Lục Ly tắm cho mình.

Lục Ly im lặng nhìn cô vài giây, trực tiếp bắt Nguyễn Nhuyễn qua, nắm đuôi cô, thật cẩn thận rửa sạch sẽ những bùn đất trên người cô.

Tắm sạch chừng ba lần, lông trêи người Nguyễn Nhuyễn mới xem như khôi phục lại màu trắng lúc trước.

Cô lắc lắc thân mình, toàn bộ nước đều bắn ra, trực tiếp bắn tới trên người Lục Ly, Lục Ly vốn mặc áo sơ mi trắng, bởi vì dính nước, áo sơ mi dán lên cơ thể, dáng người bên trong, đều nhìn thấy toàn bộ không sót một chút gì.

Lục Ly dừng một chút, nhìn mèo một hồi, trực tiếp lấy khăn lông bên cạnh, ôm Nguyễn Nhuyễn lên, lau người mèo, Lục Ly thấp giọng nói: “Đừng lộn xộn, ta đi tắm rửa trước.”

“Meo.”

Lục Ly nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, hơi chút yên tâm rời đi.

Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm Lục Ly, anh đi lấy quần áo lại lần nữa vào phòng tắm.

Trong phòng tắm tiếng nước róc rách vang lên, Nguyễn Nhuyễn có chút tò mò, nhưng lần này cũng không dám lộn xộn.

“Chúc mừng cô, nhiệm vụ hoàn thành.”

“Hừ, mong mi lần sau không cần lại cho ta một nhiệm vụ đáng xấu hổ như thế.”

Hệ thống lạnh nhạt nói: “Tôi cho cô cùng thần tượng tiếp xúc thân mật hơn.”

Nguyễn Nhuyễn: “…”

Đối với hệ thống giải thích, cô khịt mũi coi thường, nhưng không muốn phủ nhận, đây là sự thật.

“Mi lần sau đừng cho ta nhiệm vụ khó khăn như vậy, ta một chút cũng không muốn lại trải qua một lần nữa.”

Hệ thống cũng không nói chuyện, chỉ lạnh nhạt nói: “Nhiệm vụ kế tiếp, có thể dễ dàng vượt qua.”

Nguyễn Nhuyễn im lặng một lát, à một tiếng: “Như vậy sao, mi bây giờ biến mất đi, không cần thiết liền không cần xuất hiện.”

Hệ thống: “……”

Nói biến mất liền thật sự biến mất.

*

Lúc Lục Ly từ phòng tắm đi ra, Nguyễn Nhuyễn còn ngoan ngoãn nằm tại chỗ, cũng không nhúc nhích.

Khi ra phòng tắm, đầu tiên Lục Ly nhìn xem mèo của chính mình, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Nguyễn Nhuyễn, Lục Ly cười khẽ, ôn nhu duỗi tay vuốt ve đầu cô.

Buổi chiều ánh nắng mặt trời ấm áp, một bên rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh mặt trời rậm rạp chằng chịt như mưa phùn, toàn bộ chiếu vào trong phòng, rơi trên người của hai người.

Lục Ly nhìn cô một hồi lâu, mới tìm ra máy sấy tóc nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn nói: “Muốn sấy một cái không?”

Nguyễn Nhuyễn lắc lắc đầu, vươn móng vuốt chỉ ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Thật ra thì cô rất muốn cùng Lục Ly đi ra ngoài một chút, thuận tiện hong khô lông mèo.

Lục Ly hơi ngừng, sau khi suy nghĩ một chút không cự tuyệt, mang cô đi ra ngoài.

Sau giờ Ngọ, ánh mặt trời ôn hòa, huống chi lúc này đã là sắp chạng vạng tối, bọn họ một người một mèo đi, hai tay Lục Ly đút trong túi đi ở phía trước, thỉnh thoảng dừng lại chờ Nguyễn Nhuyễn.

Ở khu biệt thự , lúc này không có bao nhiêu, cho nên dù là quang minh chính đại đi trêи đường, cũng không cần lo lắng người khác nhận ra.

Hai người ở bên ngoài đi bộ hồi lâu, cho đến khi lông trêи người Nguyễn Nhuyễn đều đã khô, mới về nhà.

Về nhà một hồi, Nguyễn Nhuyễn liền ngửa đầu nhìn về phía Lục Ly.

Cô đói bụng.

Lục Ly giống như hiểu được, cười nhẹ nói: “Đói bụng?”

“Meo.”

Lục Ly bật cười, cong cong môi, vào phòng bếp làm cho cô ăn.

Sau khi hai người ăn qua bữa tối đơn giản, Lục Ly xem kịch bản, Nguyễn Nhuyễn thì tại một bên trêи sô pha an an tĩnh tĩnh nhìn Lục Ly, cũng không quấy rầy anh.

Thời gian tí tách trôi đi, đột nhiên Lục Ly quay đầu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, thấp giọng dò hỏi: “Mày muốn đóng phim cùng ta không?”

Nguyễn Nhuyễn ngừng một lát, kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía Lục Ly.

Nội dung của cuộc họp ngày đó, Nguyễn Nhuyễn cũng không biết.

Mặc dù thấy được kịch bản trong tay Lục Ly, bìa chữ, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ đóng con mèo trong kịch bản kia, cùng Lục Ly quay phim.

Sau khi hỏi xong, ngay cả Lục Ly cũng ngơ ngác sửng sốt một chút.

Tự giễu nói: “Mày khẳng định không hiểu cái gì đúng không?”

Nguyễn Nhuyễn muốn giải thích, còn chưa kịp mở miệng, Lục Ly liền tiếp tục nói: “Cũng không biết, ta nếu như thay mày đáp ứng, mày có thể phối hợp hay không.”

Nguyễn Nhuyễn: “Meo.”

Nghe vậy, Lục Ly quay đầu nhìn về phía cô: “Mày có thể nghe hiểu lời ta nói sao?”

“Meo.”

Lục Ly hơi ngừng, mặc dù vẫn biết mèo của mình rất thông minh, nhưng chưa từng nghĩ tới, sẽ thông minh như vậy.

Trong lúc nhất thời, đáy mắt khó nén kinh ngạc.

Anh duỗi tay ôm Nguyễn Nhuyễn lên đùi mình, thấp giọng nói: “Bộ phim này, ta muốn nhận, nhưng điều kiện tiên quyết là mày cùng ta diễn, mày nguyện ý không?”

Anh hơi ngừng lại, thấp giọng nói: “Nếu như nguyện ý, mày liền kêu một tiếng, không muốn kêu hai tiếng.”

Nguyễn Nhuyễn vừa mới chuẩn bị, chuông điện thoại di động Lục Ly để ở một bên liền vang lên.

Anh nhìn về phía điện thoại, ấn gọi.

“Chuyện gì vậy?” Người gọi điện tới là Trần Bân.

Trần Bân ở bên kia sốt ruột nói: “Lục Ly, mèo của cậu có phải nhặt được ở lúc quay gameshow không?”

Lòng Lục Ly căng thẳng, thấp giọng đáp: “Đúng vậy, làm sao vậy?”

Trần Bân nhanh chóng nói: “Cậu lên mạng nhìn xem, có người tố cáo cậu trực tiếp ôm mèo người ta về nhà, con mèo kia không phải mèo hoang.”

Sau khi nghe xong, Lục Ly nhíu chặt mày, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn trong ngực mình, dương cao giọng: “Làm sao có thể?”

Trần Bân lúc này cũng không giải thích nhiều: “Tôi cũng không rõ ràng lắn, tôi hiện tại liên hệ với chủ Weibo, cậu trước lên mạng nhìn xem, tôi lập tức tới bên cậu ngay.”

“Ừ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lục Ly nhìn chằm chằm Nguyễn Nhuyễn mấy giây, mới cầm điện thoại di động lên Weibo.

Vừa lên Weibo, toàn bộ đều lộn xộn.

Lục Ly nhận được vô số @ của fans hâm mộ, cơ hồ không phí bao nhiêu sức lực liền tìm thấy Weibo chính.

Người phát Weibo có tên là: Ái Miêu Hề Hề.

Nội dung viết trêи Weibo rất làm cho người cảm thấy đồng tình, cũng biểu hiện Lục Ly thật phát rồ.

Weibo của cô ta ý tứ đại khái, Nhuyễn Nhuyễn con mèo này là cô ta nuôi từ nhỏ cho đến lớn, chẳng qua là có một ngày ham chơi, chạy ra ngoài, cũng không có trở lại nữa, cô ta tìm rất lâu, cũng không có tìm được, cho đến hai ngày trước xem Lục Ly phát trực tiếp, ở trêи hot search weibo nhìn thấy, cô ta mới kinh ngạc phát hiện, con mèo của Lục Ly là mèo của cô ta, sau khi biết, cô ta liền nhắn tin cho Lục Ly, nhưng vẫn chưa hồi âm.

Nội dung viết làm cho người đọc bi phẫn không thôi, hành động của Lục Ly như vậy thật sự quá đáng.

Cô ta còn không ngừng ám chỉ, bởi vì thân phận của Lục Ly, vẫn luôn không cho phép cô ta tuyên truyền khắp nơi.

Weibo mới vừa đăng lên, cô ta trực tiếp @ mấy người nuôi mèo, mong mấy người đó chia sẻ cho cô ta.

Cho đến bây giờ, weibo kia đã phát vượt qua mấy ngàn lượt, Lục Ly nhướng mày nhìn, lúc xem đến người nọ hình dung Nguyễn Nhuyễn rất đúng, mày khẽ nhíu.

Bởi vì bên trong hình dung, quả thật quả thật rất kỹ càng chu đáo, nói rõ ràng mạch lạc.

Sau khi xem xong, Lục Ly mở ra khu bình luận, phía dưới căn bản tất cả đều là mắng Lục Ly, cùng với một số fan Lục Ly nhắn lại.

“Mẹ nó, không nghĩ tới Lục Ly lại là người ghê tởm như vậy, chẳng lẽ có tiền liền có thể ỷ thế hiếp người như thế sao? Trêи Weibo này, cầu chứng thực.”

“Tôi tin tưởng Lục Ly không có khả năng làm như vậy, tiểu tỷ tỷ có phải lầm hay không?”

” Không thể không nói, Weibo của tiểu tỷ tỷ nói rất giống chuyện đã xảy ra, nhưng mà tôi tạm thời không đứng về phía bên nào, dù sao tôi tin tưởng nhân phẩm của Lục Ly, sẽ không làm chuyện như vậy.”

“Con mèo kia thật sự rất đáng yêu, thật sự là tiểu tỷ tỷ nuôi sao, tôi nói lúc trước Lục Ly cũng không có nuôi, làm sao đột nhiên nhô ra một con mèo đáng yêu như vây, lại còn ở lễ trai giải Kim Ngưu bày tỏ với mèo của mình, bây giờ suy nghĩ một chút, thật là chán ghét.”

“Lầu trêи không biết đừng nói bậy, vị tiểu tỷ tỷ này nói có gửi tin nhắn cho Lục Ly, chúng ta đúng là thấy được tin nhắn, nhưng Lục Ly nhìn thấy không? Lục Ly cũng không phải là người bình thường, không nhìn thấy tin nhắn không phải rất bình thường sao.”

“Vẫn luôn cảm thấy bề ngoài Lục Ly không tệ, lúc không có ai nhân phẩm không thể nói, mọi người tự đi lãnh hội.”

Nguyễn Nhuyễn ngồi ở một bên, nhìn những bình luận kia trên điện thoại di động Lục Ly cảm thấy rất tức giận, nhìn lại Lục Ly, sắc mặt vẫn luôn không thay đổi, không nhìn ra tức giận, cũng không nhìn ra những cái khác.

Lúc này, Nguyễn Nhuyễn cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể an tĩnh ngồi bên cạnh Lục Ly.

Lục Ly xem Weibo hồi lâu, rất nhiều fans không ngừng @ anh, muốn cầu một đáp án chính xác.

Sau một lát, Lục Ly để điện thoại một bên, cúi đầu nhìn Nguyễn Nhuyễn, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, chuông cửa liền vang lên.

Lục Ly đi mở cửa, Trần Bân theo ở phía sau tiến vào.

Vào nhà, Trần Bân liền vào chủ đề chính, nhìn Lục Ly nói: ” Trên mạng cậu tính giải thích như thế nào?”

Lục Ly không nói chuyện, Trần Bân tiếp tục chỉ vào Nguyễn Nhuyễn nói: “Vị võng hữu* kia nói, có phải là thật hay không? Trên đuôi Nguyễn Nhuyễn, thật sự có một cái chấm đen?”

*Bạn trên mạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.