Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cộng với nỗi đau trên thể xác, trái tim anh vốn đã bị tổn thương nay lại thêm hành động cố tình này của mẹ anh đã khiến cho một đứa trẻ ngây thơ có cảm giác như bị cứa vào từng thớ thịt trong tim.
Khắp cánh tay vì để che lại khuôn mặt, đều bị mảnh kính đâm vào, không nông cũng không sâu.
Những mảnh kính đang kích thích nỗi đau ấy, miệng anh cũng từ từ chảy ra máu, cứ thế đã từ từ chìm vào giấc ngủ.….
Chờ tới lúc anh đã tỉnh dậy trở lại, anh đã phát hiện ra bản thân mình đang ở tiệm sửa xe, còn là đang đóng cửa vì trời bên ngoài đã tối.
May mắn cho anh là tiệm này là nơi thường xuyên nhà thường hay đem xe tới sửa, sớm đã biết một vị trí có thể lẻn ra mà chủ tiệm không hề biết.
Anh ra ngoài và một mình đi trên con đường lớn đầy tối mịt, vừa phải cắn răng chịu đựng nỗi đau vừa tự mình cố rút những mảnh kính vẫn còn ghim trên tay.
Chân anh vẫn còn nhức nhối, nhưng cũng không đủ để làm anh ngừng lại suy nghĩ trở về nhà.
Anh buồn lắm, còn muốn khóc, đôi lúc còn phải tự mình hỏi bản thân về cách làm của cha mẹ.
Anh cũng là con người, cũng có cảm xúc mà….
“Mẹ ơi, cha ơi….”
“Con còn sống mà……”
“Tại sao lại vứt bỏ con, tại sao lại không tìm con…”
“Con đói bụng, con muốn ăn cơm mẹ làm……”
“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi….”
Tới lúc về được tới nhà, anh yên lặng mở cửa đi vào, muốn làm cha mẹ bất ngờ, nhưng chưa bước vào phòng bếp thì cảnh trước mắt lại là bất ngờ cho anh.
Họ vẫn đang ăn uống một cách vui vẻ, với cô em gái đang băng bó vết thương khắp người, và một người con trai khác trạc tuổi cậu cười nói vui vẻ với nhau trên bàn ăn.
Cậu ta đã ngồi lên chỗ anh thường hay ăn….
Sắc mặt của cha mẹ như thể đã không nhớ bản thân anh đã sống ở đây với họ….
Cả em gái cũng không hề tỏ lòng nhớ anh, như thể trong tâm trí cô ấy đã không còn tồn tại anh nữa.
Khung cảnh vui vẻ, sum vầy trên bàn ăn ngày nào, nó đã trở thành nỗi đau không thể xoá nhoà trong trái tim đầy rẫy tổn thương này.
Nếu xông vào thì có lẽ anh sẽ không thể sống thêm được, nếu không thì anh cũng không có chốn nương thân nào khác để đi được cả.
Nhưng như vậy vẫn là điều tốt, nếu họ đã không còn nhớ đến anh, anh cũng không còn gì có thể lưu luyến tại đây nữa.
Đó chính là lý do, anh đã lựa chọn từ bỏ mái ấm này, sẵn sàng trở thành một đứa trẻ không nơi về lẫn mồ côi.
Sau khi bước ra khỏi cổng nhà, anh lục thùng rác bên đối diện với hi vọng có thể kiếm gì đó để ăn lót dạ bên trong, lại phát hiện thấy túi xách, đống áo quần, cả giấy khai sinh và những thứ liên quan tới anh đều nằm trong đấy.
Hoá ra, họ vốn chưa từng để mắt tới cậu, những hành động yêu thương ấy quả thực đúng như những gì cậu đã nghe thấy tối đó, đều chỉ là giả dối cả….
Số tiền cậu bí mật nhét dưới đáy cặp, vốn là số tiền cậu muốn mua quà tặng nhân Ngày của mẹ.
Ai mà ngờ được, 900 nghìn cậu tích lũy bấy lâu nay đã trở thành đồ dùng cho con đường mưu sinh….
“Sau này, ngoài bản thân mình ra, mình sẽ không để ai chen chân vào trái tim mình nữa…”
“Tuyệt đối không để ai….”
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, cậu bé chín tuổi đêm ấy cầm lấy hành lý của mình, mang đầy vết thương cả thể xác lẫn tinh thần, lời thề với bản thân, tiến lên trên một con đường không rõ hướng đi với mục đích là để có thể sống trước những ngàn dao đang chào đợi phía trước.
…—————-…
Anh đi bộ ba ngày hai đêm lên thành phố, khắp nơi đều là những con người lạ mặt, nếu là trước kia thì anh sợ hãi và nắm lấy tay mẹ.
Bây giờ để có thể sống, anh buộc phải làm quen với chuyện này, sau đó còn phải tìm nơi ở tạm và việc làm, tính toán chi phí.
Nhưng đời vốn đã khổ nay lại càng vỡ hơn, vì anh chỉ mới 9 tuổi và không có gì để chứng minh rằng anh có năng lực làm việc trong phạm vi yêu cầu nên không có nơi nào chịu nhận cả.
Bất quá anh đành phải xin làm việc ở nhà thờ về những công việc lặt vặt, cũng may mắn là họ có thể trả anh một ít lương, thỉnh thoảng còn được bao ăn.
Tuy cơ cực nhưng chỉ cần có thể nhận được tiền, sống được cỡ nào thì hay cỡ đó, đối với anh là đủ.
Làm việc với họ đến lúc anh đã 15 tuổi, cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền, sẵn sàng cho một hướng đi mới nên đã từ việc ở đấy và dọn ra bên ngoài.
Anh đi lang thang không mục đích, lại vô tình nhìn thấy một cặp vợ chồng đang phát tờ rơi, nhưng không ai đếm xỉa tới cả.
“Có ai muốn vào đội tuyển Esport không?”
“Bao ăn bao ở, chỉ cần luyện tập lâu dài….”
“Esport….là gì vậy nhỉ? Nhưng bao ăn bao ở, mình vẫn là tới xem vậy….”
Anh đi tới chìa tay muốn xin một tờ để xem một chút, ngờ đâu người ta lại lấy luôn giấy đăng ký thành viên để yên vị trên tay anh cùng một cây bút.
“Em muốn tham gia vào đội của anh / chị sao?”
“Cái đó….em không biết Esport là gì….”
“Em thực sự muốn vào đội sao!”
“……Vâng.”
Bắc đắc dĩ điền thông tin của mình vào, hai người họ đều thấy vậy liền mừng không thể tả nổi.
Đó là khoảng thời gian anh gia nhập một chiến đội vô danh với tư cách là thành viên đầu tiên, cũng là ngày anh gặp Khoa Tần và Khoa Vũ lần đầu.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cộng với nỗi đau trên thể xác, trái tim anh vốn đã bị tổn thương nay lại thêm hành động cố tình này của mẹ anh đã khiến cho một đứa trẻ ngây thơ có cảm giác như bị cứa vào từng thớ thịt trong tim.
Khắp cánh tay vì để che lại khuôn mặt, đều bị mảnh kính đâm vào, không nông cũng không sâu.
Những mảnh kính đang kích thích nỗi đau ấy, miệng anh cũng từ từ chảy ra máu, cứ thế đã từ từ chìm vào giấc ngủ.….
Chờ tới lúc anh đã tỉnh dậy trở lại, anh đã phát hiện ra bản thân mình đang ở tiệm sửa xe, còn là đang đóng cửa vì trời bên ngoài đã tối.
May mắn cho anh là tiệm này là nơi thường xuyên nhà thường hay đem xe tới sửa, sớm đã biết một vị trí có thể lẻn ra mà chủ tiệm không hề biết.
Anh ra ngoài và một mình đi trên con đường lớn đầy tối mịt, vừa phải cắn răng chịu đựng nỗi đau vừa tự mình cố rút những mảnh kính vẫn còn ghim trên tay.
Chân anh vẫn còn nhức nhối, nhưng cũng không đủ để làm anh ngừng lại suy nghĩ trở về nhà.
Anh buồn lắm, còn muốn khóc, đôi lúc còn phải tự mình hỏi bản thân về cách làm của cha mẹ.
Anh cũng là con người, cũng có cảm xúc mà….
“Mẹ ơi, cha ơi….”
“Con còn sống mà……”
“Tại sao lại vứt bỏ con, tại sao lại không tìm con…”
“Con đói bụng, con muốn ăn cơm mẹ làm……”
“Mẹ ơi, mẹ đâu rồi….”
Tới lúc về được tới nhà, anh yên lặng mở cửa đi vào, muốn làm cha mẹ bất ngờ, nhưng chưa bước vào phòng bếp thì cảnh trước mắt lại là bất ngờ cho anh.
Họ vẫn đang ăn uống một cách vui vẻ, với cô em gái đang băng bó vết thương khắp người, và một người con trai khác trạc tuổi cậu cười nói vui vẻ với nhau trên bàn ăn.
Cậu ta đã ngồi lên chỗ anh thường hay ăn….
Sắc mặt của cha mẹ như thể đã không nhớ bản thân anh đã sống ở đây với họ….
Cả em gái cũng không hề tỏ lòng nhớ anh, như thể trong tâm trí cô ấy đã không còn tồn tại anh nữa.
Khung cảnh vui vẻ, sum vầy trên bàn ăn ngày nào, nó đã trở thành nỗi đau không thể xoá nhoà trong trái tim đầy rẫy tổn thương này.
Nếu xông vào thì có lẽ anh sẽ không thể sống thêm được, nếu không thì anh cũng không có chốn nương thân nào khác để đi được cả.
Nhưng như vậy vẫn là điều tốt, nếu họ đã không còn nhớ đến anh, anh cũng không còn gì có thể lưu luyến tại đây nữa.
Đó chính là lý do, anh đã lựa chọn từ bỏ mái ấm này, sẵn sàng trở thành một đứa trẻ không nơi về lẫn mồ côi.
Sau khi bước ra khỏi cổng nhà, anh lục thùng rác bên đối diện với hi vọng có thể kiếm gì đó để ăn lót dạ bên trong, lại phát hiện thấy túi xách, đống áo quần, cả giấy khai sinh và những thứ liên quan tới anh đều nằm trong đấy.
Hoá ra, họ vốn chưa từng để mắt tới cậu, những hành động yêu thương ấy quả thực đúng như những gì cậu đã nghe thấy tối đó, đều chỉ là giả dối cả….
Số tiền cậu bí mật nhét dưới đáy cặp, vốn là số tiền cậu muốn mua quà tặng nhân Ngày của mẹ.
Ai mà ngờ được, 900 nghìn cậu tích lũy bấy lâu nay đã trở thành đồ dùng cho con đường mưu sinh….
“Sau này, ngoài bản thân mình ra, mình sẽ không để ai chen chân vào trái tim mình nữa…”
“Tuyệt đối không để ai….”
Cơn mưa bất chợt đổ xuống, cậu bé chín tuổi đêm ấy cầm lấy hành lý của mình, mang đầy vết thương cả thể xác lẫn tinh thần, lời thề với bản thân, tiến lên trên một con đường không rõ hướng đi với mục đích là để có thể sống trước những ngàn dao đang chào đợi phía trước.
…—————-…
Anh đi bộ ba ngày hai đêm lên thành phố, khắp nơi đều là những con người lạ mặt, nếu là trước kia thì anh sợ hãi và nắm lấy tay mẹ.
Bây giờ để có thể sống, anh buộc phải làm quen với chuyện này, sau đó còn phải tìm nơi ở tạm và việc làm, tính toán chi phí.
Nhưng đời vốn đã khổ nay lại càng vỡ hơn, vì anh chỉ mới 9 tuổi và không có gì để chứng minh rằng anh có năng lực làm việc trong phạm vi yêu cầu nên không có nơi nào chịu nhận cả.
Bất quá anh đành phải xin làm việc ở nhà thờ về những công việc lặt vặt, cũng may mắn là họ có thể trả anh một ít lương, thỉnh thoảng còn được bao ăn.
Tuy cơ cực nhưng chỉ cần có thể nhận được tiền, sống được cỡ nào thì hay cỡ đó, đối với anh là đủ.
Làm việc với họ đến lúc anh đã 15 tuổi, cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền, sẵn sàng cho một hướng đi mới nên đã từ việc ở đấy và dọn ra bên ngoài.
Anh đi lang thang không mục đích, lại vô tình nhìn thấy một cặp vợ chồng đang phát tờ rơi, nhưng không ai đếm xỉa tới cả.
“Có ai muốn vào đội tuyển Esport không?”
“Bao ăn bao ở, chỉ cần luyện tập lâu dài….”
“Esport….là gì vậy nhỉ? Nhưng bao ăn bao ở, mình vẫn là tới xem vậy….”
Anh đi tới chìa tay muốn xin một tờ để xem một chút, ngờ đâu người ta lại lấy luôn giấy đăng ký thành viên để yên vị trên tay anh cùng một cây bút.
“Em muốn tham gia vào đội của anh / chị sao?”
“Cái đó….em không biết Esport là gì….”
“Em thực sự muốn vào đội sao!”
“……Vâng.”
Bắc đắc dĩ điền thông tin của mình vào, hai người họ đều thấy vậy liền mừng không thể tả nổi.
Đó là khoảng thời gian anh gia nhập một chiến đội vô danh với tư cách là thành viên đầu tiên, cũng là ngày anh gặp Khoa Tần và Khoa Vũ lần đầu.