Đứng đầu bách quan là một vị đại thần lớn tuổi, lão giả khuôn mặt tang thương bước về phía trước từng bước, người này chính là đương triều Tể tướng, phụ thân của Hoàng hậu, ngoại công của Thái tử- Từ Du.
Nháy mắt toàn bộ sự chú ý tập trung trên người Từ Du, không ít người âm thầm thở ra một hơi, rốt cuộc có người đánh vỡ bầu không khí áp lực này, liền ngay cả Quý công công cũng phải vụng trộm lau mồ hôi một phen.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, lão thần cho rằng Tần Tấn chi hảo là chuyện tốt, nhưng việc xuất binh cũng phải thận trọng suy xét.” Từ Du chậm rãi nói.
Trong điện không ít đại thần thấy thế trong lòng thầm mắng lão hồ ly, đứng nửa ngày cuối cùng nói cũng như chưa nói, nhưng vẫn là thí điên thí điên bước ra khỏi hàng hô to: “Thần tán thành!”
Hoàng thượng mặt không chút thay đổi nhìn không ra hỉ nộ, chính là lẳng lặng nhìn mọi người, theo sau nhìn một vị thần tử trung niên trong đám đại thần nói: “Tô ái khanh thấy thế nào?”
Trung niên đại thần đó là quyền cao chức trọng Lại bộ Thượng thư- Tô Hoài Dân.
Tô Hoài Dân lập tức từ trong các đại thần đứng ra, cúi đầu cung thanh nói: “Tần quốc mặc dù nguyện cùng quốc gia chúng ta ký kết hiệp ước trọn đời đồng minh, nhưng nếu bởi vậy xuất binh giúp hắn đối phó Đại Sở thì mất nhiều hơn được.”
“Có cái gì phải sợ, Đại Sở sớm không bằng lúc trước, nay có cơ hội, báo năm đó chi cừu, mọi người đừng quên “Xuyên Thủy chi nhục”.” Trong điện Lý tướng quân thật sự nhìn không được, Nam Tấn hiện nay quốc lực ở bên trong tứ quốc xếp hàng thứ hai, căn bản là không cần e ngại Đại Sở, tuy rằng nếu động binh sẽ dẫn đến tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần tiêu diệt Đại Sở, bóng ma bao phủ Nam Tấn cả trăm năm sẽ lập tức biến mất, tốc độ phát triển của Nam Tấn sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Mọi người nghe “Xuyên Thủy chi nhục” sau liền trầm mặc, trong điện lại lâm vào một mảnh yên lặng.
Nguyên Càn năm thứ chín, Đông Phương đế quốc khổng lồ không biết vì sao chỉ trong một đêm tứ phân ngũ liệt, phân liệt thành Đại Minh, Đại Sở, Bắc Tần, Nam Tấn tứ quốc, chân tướng lịch sử đến nay cũng không người biết.
Năm đó tứ quốc chia phần lãnh thổ, trong đó Đại Minh quốc thổ chiếm nhiều nhất, quốc lực tối cường, Đại Sở thứ hai, Bắc Tần cùng Nam Tấn yếu nhất.
Ở trong tình trạng Đại Minh điên cuồng xâm lược, tam quốc còn lại an nguy sớm tối, vì sinh tồn, Đại Sở, Bắc Tần, Nam Tấn tam quốc liên minh cùng chống lại Đại Minh. Nhưng là không biết vì sao, cường thịnh Đại Minh đột nhiên đình chỉ chiến tranh, buông tha cho đại bộ phận lãnh thổ đã muốn tới tay, trở lại phía tây Thiên Kình sơn, trăm năm đến không còn ý định làm chủ Trung Nguyên.
Tam quốc ở tình thế nguy hiểm cũng dần dần phát triển, sau Đại Sở thấy Đại Minh không còn tâm tư bành trướng, cư nhiên xé bỏ liên minh hiệp ước, xuất binh đánh chiếm Bắc Tần cùng Nam Tấn.
Ngay lúc đó, Nam Tấn kiến quốc chi sơ là quốc lực yếu nhất, căn bản vô lực ngăn cản Đại Sở đại quân, Nam Tấn khai quốc hoàng đế Tấn Thái tổ cử binh lực cả nước tại phía nam Xuyên Thủy liều chết ngăn cản. Sau Đại Sở binh sĩ tổn thất thảm trọng, nhưng Nam Tấn cũng đã ở bên bờ vực hủy diệt, vì cầu sinh, không thể không ký kết “Xuyên Thủy chi ước”, sử xưng “Xuyên Thủy chi nhục”, phải cúi đầu xưng thần, bách niên triều cống, công chúa hòa thân.
Tấn Thái tổ bởi vậy ôm hận mà chết.
Hai mươi năm sau, hoàng đế thứ hai của Nam Tấn- Tấn Huệ đế dẫn dắt Nam Tấn lực lượng mới phát triển, tuyên bố thoát ly Đại Sở, tự kiến quốc, chấm dứt triều cống.
Hoàng đế Đại Sở tức giận, xuất binh chinh phạt Nam Tấn, sau ở Xuyên Thủy kịch chiến mười năm, xác nằm la liệt, dân chúng lầm than, nhưng không hạ được Nam Tấn, Đại Sở bởi vậy dần dần xuống sức.
Tuy rằng Nam Tấn thoát ly Đại Sở, nhưng là hai mươi năm “Xuyên Thủy chi nhục” lúc trước không có rửa sạch sẽ, bóng ma như trước bao phủ Nam Tấn trăm năm, các đời hoàng đế luôn ghi khắc.
Cách Ca ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng trên long ỷ lâm vào trầm mặc, không hề để ý nhóm lão thần, bởi vậy nhóm hoàng tử cùng với các quan viên trẻ tuổi liền yên lặng cúi đầu, hai tay trong tay áo gắt gao cầm.
Nam Tấn không ai quên “Xuyên Thủ chi nhục”, cũng vĩnh viễn sẽ không quên, hơn mười năm qua, mỗi người đều tại vì thế cố gắng, nhưng thời cơ chưa tới.
Yên lặng đứng từ đầu buổi tới giờ không nói một câu Ngụy Thái sư nhẹ nhàng ho khan một tiếng, khiến cho mọi người chú ý.
Hoàng thượng trầm giọng nói: “Thái sư có ý kiến gì không?”
Ngụy Thái sư không nhanh không chậm đứng ra chậm rãi nói: “Bắc Tần tuy rằng gần hai năm loạn trong giặc ngoài, quốc lực tăng trưởng có phần chậm lại, nhưng nếu cùng chúng ta giao hảo cùng chống Đại Sở thì trăm lợi không hại. Nhưng nay thời cơ chưa tới, không thích hợp đối Đại Sở xuất binh. Môi hở răng lạnh, nếu như Bắc Tần bị công phá, kế tiếp chính là Nam Tấn chúng ta. Nam Tấn mặc dù không e ngại Đại Sở, nhưng hòa bình vài thập niên đến sẽ bị đánh vỡ, đến lúc đó lại là một cảnh thảm trạng sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, bất lợi cho Nam Tấn tương lai hòa bình và ổn định lâu dài.”
“Vậy như thế nào cho phải?” Hoàng thượng trên long ỷ đứng lên, trầm giọng nói.
“Một bên cùng Bắc Tần hòa thân, một bên gia tăng Xuyên Thủy binh lực tạo thành biểu hiện tiến công giả, như vậy Đại Sở liền vô lực tấn công Bắc Tần, chờ Bắc Tần trong nước yên ổn, lại hai mặt giáp công.”
Triều thần nghe vậy nhãn tình sáng lên, đều tán thành.
Lúc này Thái tử điện hạ luôn im lặng đột nhiên đứng dậy, vội vàng nói: “Khởi bẩm phụ hoàng, cho phép nhi thần nói ra suy nghĩ của mình.”
Hoàng thượng nhìn nhóm hoàng tử ở phía sau cúi đầu không nói, ánh mắt dừng trên người Thái tử vẻ mặt tự tin, chậm rãi nói: “Nga, Trạch nhi có cái gì muốn nói?”
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nghĩ đến Bắc Tần lần này cùng Nam Tấn chúng ta giao hảo, chỉ có một công chúa hòa thân như vậy cũng quá không có thành ý, nếu như bọn họ thực sự có thành ý, phải đem Thục Nam mười hai quận làm sính lễ tặng cho chúng ta.” Thái tử điện hạ tự tin tràn đầy nói, công lao mở mang bờ cõi như vậy không ai không muốn.
“Thần tán thành!”
“Nếu Nam Tấn chúng ta đạt được Thục Nam mười hai quận, liền như hổ thêm cánh.”
“Thái tử điện hạ nói rất đúng.”
“Thái tử điện hạ anh minh!”
Phần đông đại thần trong điện đều tán thành với ý kiến của Thái tử.
Thái tử nhìn rất nhiều đại thần khen ngợi, cố gắng áp chế trong lòng hoan hô nhảy nhót, trang vẻ tao nhã, chính là đám người lão tứ phía sau trên mặt ý cười tăng lên.
Cách Ca thấy Hoàng thượng khó có thể phát hiện nhíu mày, Tô Thượng thư cùng Ngụy Thái sư hướng Thái tử nhìn, ánh mắt không rõ ràng đồng nhất, cùng với Từ Tể tướng một tiếng như có như không thở dài.
Hoàng thượng bao hàm thâm ý nhìn thoáng qua Thái tử nói: “Để trẫm suy nghĩ, ba ngày sau đoàn xe của Bắc Tần sứ thần cùng công chúa tiến nhập hoàng cung, việc này liền giao cho Trạch nhi đi làm. Nếu không có việc gì, bãi triều đi.”
Thái tử điện hạ trong lòng mừng rỡ, nhưng sắc mặt như trước bất biến nói: “Nhi thần lĩnh chỉ!” Trong thanh âm mang theo một tia hưng phấn.
Sau khi bãi triều, các đại thần theo thứ tự rời khỏi đại điện.
Ngoài điện, Thái tử khuôn mặt tươi cười đưa các đại thần rời đi sau, dùng sức vỗ vỗ Tam hoàng tử bả vai, cao hứng nói: “Lão tam, thực sự nhờ ngươi, cư nhiên có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.”
Tam hoàng tử xoay người cười nói: “Này còn không phải nhờ mỗi ngày đi theo Thái tử ca ngươi học tập, không có Thái tử ca, làm sao có ta hôm nay. Huống hồ ý tưởng đơn giản như vậy, Thái tử ca sớm đã nghĩ tới, tam đệ ta cũng chỉ là vận khí tốt, nào có lợi hại như Thái tử ca ngươi.”
Thái tử vừa nghe lời này, trong lòng càng thích, cao hứng nói: “Vẫn là tam đệ ngươi có kiến thức, ha ha ha ha ~~~”
Phía sau Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử đi ra nhìn Thái tử cười ha ha cùng Tam hoàng tử thí điên thí điên đi theo, bất mãn hừ vài tiếng.
Lục hoàng tử bên người cái gì cũng chưa nói liền ly khai.
Cách Ca nhìn tâm tình không tốt lão tứ cùng lão ngũ, kỳ quái hỏi: “Tứ ca ngũ ca hôm nay làm sao vậy, ngày thường không phải vừa nghe có mỹ nữ liền hưng phấn lên, hôm nay nghe Bắc Tần công chúa sắp tới, các ngươi cư nhiên một chút phản ứng cũng không có, hay là sinh bệnh rồi?”
“Có cái gì cao hứng, không phát hiện Thái tử như vậy sao? Công chúa sớm đã là thịt của hắn, nào có phần của huynh đệ chúng ta.” Tứ hoàng tử vô tình nói.
“Đúng vậy, nhìn bộ dáng của hắn, sớm muộn gì cũng có chuyện.” Ngũ hoàng tử tức giận nguyền rủa nói.
Cách Ca khóe miệng một trận run run, đầu đầy hắc tuyến, bấc đắc dĩ lắc đầu.
“Ta nghe nói lần này đến hòa thân là Bắc Tần Tam công chúa.” Cách Ca xem bộ dáng bọn hắn, vụng trộm ở bên tai hai người nói một câu.
Quả thực, lão tứ cùng lão ngũ lập tức biến sắc mặt.
“Cái gì, Tam công chúa! Ha ha ha ha ~~~”
“Đi thôi, đi xem diễn đi!”
Hai người không nói hai lời kéo Cách Ca bước đi.
– —****—-