Nam Sủng Của Vương Gia Bá Đạo

Chương 8: Tâm tư



Giữa trưa Sở Du vội vàng chạy tới nhưng Sở Lăng đã rời đi, Vân Tiên một mình nằm ở trên giường sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều. Sở Du đau lòng nghĩ muốn cầm tay hắn, lại bị hắn khéo léo né tránh. Sở Su cũng không chú ý ngược lại thân thiết nói:“Vân Tiên, khỏe hơn chút nào chưa?”

Vân Tiên hé mặt ra nói nhỏ:“Vân Tiên đã tốt hơn nhiều, Hoàng Thượng không cần lo lắng.”

“Trẫm có thể nào không lo lắng?” Trong mắt Sở Du tràn đầy thâm tình.

Vân Tiên nhìn hắn, trong ánh mắt bách chuyển thiên hồi giống như không có việc gì hết. Sở Du nhìn ánh mắt trong suốt của hắn rốt cục nhịn không được cúi đầu hôn lên môi hắn.

Cánh môi mang theo một tia kham khổ, Sở Du lại nói không ra vui sướng, hắn cạy mở răng hắn ra tùy ý đặt một nụ hôn sâu.

Vân Tiên như có như không đáp lại, như vậy càng khơi mào dục vọng của Sở Du, hắn sờ soạng đi xuống đột nhiên môi đau xót.

Nổi giận nhìn lại con ngươi trong suốt của Vân Tiên, Vân Tiên chỉ thản nhiên nói:“Hoàng Thượng xin tự trọng, Vân Tiên không phải nam luyến.”

Tức giận một chút một chút tiêu tán, Sở Du thở dài một hơi nói:“Trẫm đã nói qua, mặc kệ ngươi là nam là nữ, trẫm đều phải có được. Nhưng trẫm  đã nói qua không ép ngươi thì nhất định làm được.”

Mắt hắn gắt gao khóa trụ hắn“Trẫm  tin tưởng, sẽ có một ngày ngươi cam nguyện thần phục trẫm.”

Khóe môi của Vân Tiên bên môi phiếm ra một nụ cười nhạt, lau vết máu đỏ sẫm bên môi.

Vừa lúc cung nữ bưng thuốc đến, Sở Du cẩn thận giúp hắn uống xong, buông bát, Sở Du nói:“Qua hai ngày nửa đó là đại thọ năm mươi của Thừa tướng Đoan Mộc Lượng, trẫm muốn cho ngươi cùng đi, khảy một bản đón khách khứa được không?”

Ánh mắt Vân Tiên lóe lên,Sở Du nghĩ hắn không đáp ứng vội nói:“Ngươi không muốn trẫm cũng không ép ngươi, đây vốn là bữa yến tiệc mình, ngươi không vui cũng là tự nhiên.”

“Ta nguyện ý đi.” Vài chữ của Vân Tiên nói có chút vội vàng làm cho Sở Du  cảm thấy kinh ngạc.

Vân Tiên ảm đạm cười, nói:“Nghe đồn họ Đoan Mộc Thừa tướng là nhân tài quốc gia không thể thiếu,Vân Tiên ngưỡng mộ đã lâu.”

Sở Du mỉm cười“Thật không? Vậy là tốt rồi.”

Vân Tiên nhắm mắt lại.

Lần này là cơ hội tốt báo thù.

Hai ngày tới Vân Tiên vỏn vẹn nằm ở trên giường, Sở Du ngoài việc xử lý quốc sự ra một lát cũng không rời người hắn. Hắn hành động quái dị như vậy đương nhiên khiến cho hoàng hậu Đoan Mộc mộng chú ý.

Nàng vẻn vẹn qua hai tháng nửa liền có thể hạ sinh long tử. Cùng lúc đó nàng tất nhiên là so với ngày thường chú ý nhất cử nhất động của Hoàng Thượng hơn. Vân Tiên vào cung nàng cũng biết nhưng không quan tâm, nàng cho là Hoàng Thượng thỉnh thoảng tìm niềm vui. Nhưng hành động mấy ngày qua của Hoàng Thượng rốt cục khiến cho nàng lo lắng.

Đoan Mộc Mộng ngồi ở tẩm cung thỉnh nhìn xung quanh ngoài phòng, rốt cục nhìn bóng người mình đang chờ,nàng lộ ra nụ cười thản nhiên, nghênh đón vừa vặn có thể nói chuyện, người nọ đã cung kính nói:“Tham kiến Hoàng hậu nương nương.”

Nụ cười trên mặt Đoan Mộc mộng đông lại, nhìn Sở Lăng nói nhỏ:“Sở đại ca,huynh còn trách muội sao.”

Mặt Sở Lăng không chút thay đổi nói:“Hoàng hậu nương nương hay là gọi tên thần đi.”

Đoan Mộc Mộng dịu dàng cười mời hắn ngồi xuống, lại tự mình bưng trà đưa cho hắn. Sở Lăng không có uống chỉ nói:“Hoàng hậu nương nương tìm thần đến có chuyện gì?”

Đoan Mộc mộng đỡ bụng,nhình bộ dạng người phục tùng nói nhỏ:“Ta nghe nói, ngươi đưa một người khảy đàn cho Hoàng Thượng?”

“Đúng”

“Hoàng Thượng hình như rất thích người đó, mỗi ngày đều đến đó.”

Sở Lăng nói có nề nếp:“Người khảy đàn kia tài nghệ cao siêu, huống chi hoàng huynh vốn là thích cầm luật cho nên mới yêu thích.”

Đoan Mộc Mộng cười nhạt nhìn thẳng vào mắt hắn nói:“Sở đại ca,muội biết huynh vẫn còn giận muội.”

“Hoàng hậu nương nương còn có chuyện gì khác để nói sao? Nếu không có, thần đệ bận rộn nhiều việc xin lỗi không tiếp được.”

Đoan Mộc Mộng há miệng thở dốc nhưng vẫn còn lắc đầu, cười khổ nói:“Đã không có.”

Sở Lăng hành lễ sau đó rời đi.

Trong cung thị san sát, Sở Lăng ngẩng đầu đột nhiên nhìn ánh mặt trời chói mắt. Khóe môi hắn hình thành một độ cong châm chọc.

Lần này đi ra ngoài, chẳng lẽ nội tâm chính mình thật sự không giống như trước sao? Trước kia mỗi khi đối mặt với Đoan Mộc mộng tâm trạng hắn luôn phức tạp, ánh mắt luôn chuyển động theo nàng, nhưng hiện giờ lại cảm thấy như châm chọc.

Châm chọc chính mình vì sao lâu như vậy vẫn còn động tâm, vì sao cho tới bây giờ mới hiểu được nàng đối với mình chỉ có lợi dụng.

Thế giới của nàng không có yêu chỉ có lợi dụng.

Nụ cười nở ra,hai hàng lông mày nhíu lại được thả lòng.Trong lúc nghiêng đầu hắn thấy được một bóng người thanh lệ.

Cách đó không xa,trong muôn hoa đua nở  Sở Du ngồi trên đình cùng Vân Tiên,khuôn mặt Sở Du mỉm cười chân thật còn mặt Vân Tiên lại vẫn như cũ chỉ có lạnh lùng, ngón tay hắn chỉ giương nhẹ khuấy động đàn ngọc,hắn đột nhiên ngẩng đầu lên ánh mắt trong suốt chạm vào mắt Sở Lăng.

Vân Tiên đột nhiên cười.

Sở Lăng đi qua hành lễ nói:“Hoàng huynh.”

Khuôn mặt Sở Du vẫn tươi cười nói:“Hoàng đệ có thời gian đến nơi này sao? Vừa lúc, có thể tán gẫu với trẫm.”

“Dạ” Khom người ngồi xuống,Sở Lăng nhìn về phía Vân Tiên nói:“Mấy ngày nay ngươi có tốt không?”

Môi mỏng buộc quanh ý cười, Vân Tiên nói:“Hoàng Thượng nói, ngày mai đưa Vân Tiên đi đến Đoan Mộc phủ chúc thọ Thừa tướng.”

Sở Lăng cả kinh nhưng sắc mặt lại chưa biến, uống ngụm trà nói:“Hoàng huynh,tài nghệ Vân Tiên ít ỏi cho nên không thích hợp lắm thì phải?”

“Cầm nghệ Vân Tiên chỉ sợ thế gian này không ai có thể bằng, hoàng đệ không cần lo lắng? Ngày mai có thể cùng trẫm đi xem xét. Nhạc phụ cả đời mệt nhọc lập  công lao hạn mã cho quốc gia,để cho ông ấy nghe một chút tiên nhạc cũng tốt lắm.”

Sở Lăng đành phải nói:“Tùy hoàng huynh làm chủ, thần đệ chỉ là sợ Vân Tiên không hiểu quy củ.”

Sở Du mỉm cười, cúi đầu ánh mắt lại không cười nói:“Vân Tiên tính tình lạnh lùng, trẫm sẽ không ủy khuất hắn.”

Sở Lăng trầm mặc. Vân Tiên chỉ thản nhiên khảy đàn vang lên.

Ánh trăng say lòng người, Vân Tiên mặc tố sam đứng ở phía trước cửa sổ nhìn lên. Trong đêm yên tĩnh một tiếng vang rất nhỏ cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.

“Ngươi thật sự muốn đi?” Giọng của Sở Lăng vang lên.

Vân Tiên đóng cửa cửa sổ, quay đầu cười khẽ nhưng không có trả lời vấn đề mà hắn nói:“Hoàng Thượng tại đây bày ra vô số trạm gác ngầm, lần trước Dạ Thần đến còn bị hắn phát giác, mà Vương gia tiến vào lại không ai biết, xem ra võ công của Vương gia học thật cao,Vân Tiên lúc trước tầm nhìn thật hạn.”

Sở Lăng nhìn thẳng vào mặt hắn, đột nhiên cảm thấy không thể chịu được thái độ thản nhiên của hắn, hắn mạnh mẽ bắt lấy vai hắn lạnh lùng nói:“Ngươi thật sự muốn đi?”

“Vân Tiên chẳng qua chỉ đi đàn một khúc nhạc, Vương gia không cần nổi giận như thế?”

“Ngươi không phải muốn được sủng ái, ngươi là muốn ám sát đúng không?” Khóa trụ mắt hắn,Sở Lăng cắn răng.

VânTiên vẫn cười nhạt nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra nói:“Ngày mai là cơ hội tốt.”

“Ngươi giết không được bọn họ thì ngươi chỉ có chết.” Tim đột nhiên cảm thấy đau Sở Lăng nói.

Vân Tiên ngồi ở trên giường, buồn cười nhìn hắn:“Ta không phải nữ tử, Hoàng Thượng dù có mê luyến ta cũng không có thể lập ta nha.”

Sở Lăng nhíu mày, hắn đột nhiên phát hiện Vân Tiên vốn tính toán không nói cho hắn biết chuyện kia.

Hắn muốn vào cung chỉ là vì tiếp cận Hoàng Thượng rồi tìm cơ hội giết cả nhà Đoan Mộc.

Trong suy nghĩ của Sở Lăng đột nhiên chấn động một chút.

Nếu hắn vốn không muốn được sủng ái, vậy hắn tại sao lại làm với mình như vậy?

Trong mắt đều là câu hỏi,Vân Tiên tất nhiên là biết hắn có ý gì:“Ta nói rồi, chúng ta chỉ là giao dịch. Làm như vậy chỉ là vì đáp tạ ngươi.” Đoan Mộc Mộng không được giết, Sở Lăng đương nhiên cũng không đến được với nàng, cho nên hắn cố ý dùng phương thức này.

Sở Lăng ngạc nhiên, mắt bắt đầu u ám.“Lợi dụng? Đáp tạ?”

Vân Tiên cười nhạt không sợ hàn ý trong mắt hắn nói:“Tất nhiên là như thế. Ngoại trừ thân thể Vân Tiên ra,Vân Tiên còn có cái gì có thể cho Vương  gia.”

Thân thể run rẩy, âm thanh Sở Lăng càng them lạnh lùng nói:“Có phải vừa bắt đầu ngươi đã nghĩ như thế không? Ngươi đối ta chẳng qua chỉ là lợi dụng?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.