“Chúng ta kết hôn đi!” Mấy chữ này nói ra thì nhẹ nhàng đơn giản, nhưng ngẫm nghĩ lại thì lại có sức nặng vô cùng lớn.
Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch cùng nhau đi qua sáu thế giới, cho nhau chờ đợi nhưng cuối cùng đều không có cho nhau nửa lời hứa hẹn nào, mà Lục Bạch khi đó ăn bữa nay lo bữa mai, cậu thậm chí không thể khẳng định trăm phần trăm bản thân mình nhất định có thể chạy thoát ra khỏi nhiệm vụ của Chủ Thần, chân chính trở về bên người Hạ Cẩm Thiên.
Hiện tại nhìn lại chuyện cũ đều có loại cảm giác dường như đã có mấy đời.
Trên đường trở về, hai người khó được lúc trầm mặc.
Mãi cho đến thời điểm dừng xe dưới lầu của công ty, Hạ Cẩm Thiên mới quay đầu hỏi Lục Bạch “A Bạch, phía trước em có phải cũng chuẩn bị cầu hôn với anh không?”
Lục Bạch sửng sốt một chút, sau đó mới hậu tri hậu giác ảo não “Đúng vậy! Kết quả anh nói trước mất rồi, những thứ em chuẩn bị đó liền không có chỗ dùng.”
Hạ Cẩm Thiên xoa xoa tóc của cậu “Vậy đừng để nó vô dụng.”
“A?”
“Anh chờ em chuẩn bị tốt.” Hạ Cẩm Thiêm túm lấy cà vạt của Lục Bạch làm cậu cúi đầu xuống, sau đó hôn hôn bờ môi của cậu “Dù sao em đã đồng ý rồi, chuyện lãng mạn này chẳng lẽ không phải càng nhiều càng tốt sao?”
Lục Bạch cũng nhẹ nhàng mà cười, hôn đáp lại Hạ Cẩm Thiên, nghiêm túc đáp ứng nói “Được.”
Sau đó liền xoay người đi làm.
Hạ Cẩm Thiên chờ Lục Bạch vào công ty xong cũng quay xe trở lại thị cục.
Anh xin tạm một ngày nghỉ phép, công việc bên phía thị cục vẫn còn nhiều, lần này trở về cũng nên nhanh chóng đi xử lý một chút.
Ở trong mắt Lục Bạch, lời cầu hôn của Hạ Cẩm Thiên là ỷ vào thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên hết thảy mọi thứ nhìn như đột ngột rồi lại thuận lý thành chương.
Mà lời cầu hôn của bản thân Lục Bạch lại tràn ngập cảm giác đường hóa học công nghiệp tự tay chế tạo. Ngay cả cái gọi là trùng hợp cũng đều là sự an bài tỉ mỉ chu toàn.
Nhưng mặc dù là như vậy, đối với Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên mà nói đều là tốt nhất. Bởi vì tình yêu giữa bọn họ là thật sự, đường cũng chính là ngọt nhất.
Huống chi, Lục Bạch muốn cho Hạ Cẩm Thiên không chỉ là một đời bên nhau, mà còn là đời đời kiếp kiếp làm bạn.
Lục Bạch muốn đem lời hứa hẹn lúc trước Hạ Cẩm Thiên muốn nói lại không thể nói ra, cậu muốn cho lại không có cơ hội, hoàn hoàn chỉnh chỉnh toàn bộ đều cho Hạ Cẩm Thiên.
Vì thế, Hạ Cẩm Thiên dưới tình huống cảm kích mơ hồ, rõ ràng chính xác nhận được sáu lần cầu hôn của Lục Bạch.
Lần đầu tiên ở bệnh viện.
Lục Bạch muốn đi kiểm tra, Hạ Cẩm Thiên đi cùng cậu.
Lục Bạch mượn một phòng bệnh riêng để nghỉ ngơi, cho nên thời điểm Hạ Cẩm Thiên đẩy cửa đi vào, ngay từ đầu cũng không cảm thấy bất ngờ lắm, thẳng đến khi anh thấy Lục Bạch dựa vào đầu giường đùa nghịch tờ báo trong tay, mới bừng tỉnh cảm thấy một màn này có chút quen thuộc.
Như là bộ dạng thời điểm Lục Bạch mới gặp anh ở thế giới cuối cùng. Khác biệt duy nhất chính là, khi đó Lục Bạch mình đầy thương tích, làm đầu quả tim của anh đều bị nắm đau theo. Nhưng lần này, bộ dạng của Lục Bạch vô cùng khỏe mạnh, ý cười trên mặt cũng tràn ngập ấm áp.
Hạ Cẩm Thiên đi đến bên mép giường Lục Bạch, cúi người ôm lấy cậu.
Lục Bạch hôn hôn sườn mặt Hạ Cẩm Thiên, giống như biết ma thuật mà từ trong chăn lấy ra một bông hoa hồng, đặt ở trong tay Hạ Cẩm Thiên, cười hỏi anh “Học trưởng, anh muốn mang em về nhà không?”
Đây là lời Hạ Cẩm Thiên ở thế giới kia muốn nói với Lục Bạch nhất, nhưng cuối cùng bởi vì thân phận của hai người mà chỉ có thể đứng từ xa canh gác lẫn nhau.
Hạ Cẩm Thiên giật mình, trên tay dùng thêm sức bế Lục Bạch từ trên giường lên, trực tiếp đi ra ngoài, trong miệng còn nói “Được! Học trưởng mang em về nhà.”
Thời điểm đi ra bên ngoài bệnh viện, dưới sự ám chỉ của Lục Bạch thả cậu xuống, ngoài ý muốn phát hiện quần áo Lục Bạch mặc trên người chính là một bộ tây trang màu xám gọn gàng.
Quần áo của Lục Bạch đại đa số đều là do Hạ phu nhân tự tay chuẩn bị. Bởi vì Lục Bạch lớn lên nhỏ nhắn, Hạ phu nhân ngày thường cũng rất ít khi chuẩn bị cho cậu bộ quần áo nghiêm túc như vậy.
Bà cũng không sợ người khác xem nhẹ Lục Bạch, dù sao lấy thanh danh cùng khí chất của Lục Bạch đã không cần dựa vào vẻ bề ngoài để áp chế người khác. Cho nên luôn luôn chuẩn bị cho Lục Bạch bộ đồ vừa thoải mái lại vừa đẹp mắt.
Dùng lời nói của Hạ phu nhân chính là “Con trai nhỏ của ta đẹp như vậy, như thế nào có thể mặc đồ xám xịt cả ngày?”
Lục Bạch đối với quần áo bên ngoài cũng không để ý quá nhiều, bởi vậy vẫn luôn rất phối hợp.
Hạ Cẩm Thiên quen nhìn cách ăn mặc ngày thường của cậu, thình lình ăn mặc tây trang đầy đủ như vậy, trong nháy mắt có loại ảo giác Lục Bạch có phải mặc quần áo của cha Hạ hay không.
Nhưng ngay sau đó Hạ Cẩm Thiên liền phản ứng lại, một thân quần áo này của Lục Bạch là quần áo cậu mặc thời điểm anh ở bệnh viện ngoại tỉnh gặp cậu ở thế giới thứ tư.
Lục Bạch thế giới kia tuổi còn nhỏ đã cầm quyền, khí thế không đủ, vóc người cũng suy nhược, chỉ có thể dựa vào mấy bộ đồ đó làm bản thân thoạt nhìn càng thêm nghiêm túc lạnh nhạt, nhờ đó khiến bản thân không rơi vào thế hạ phong.
“Có phải quá thành tâm rồi không?” Hạ Cẩm Thiên tức khắc hiểu ra Lục Bạch rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng trái tim lại bởi vì chờ mong mà đập càng thêm kịch liệt.
Lục Bạch thanh thanh giọng, nói với Hạ Cẩm Thiên “Học trưởng, anh về sau vẫn luôn bồi em đúng không?”
Thế giới thứ tư là thế giới nghỉ phép của Lục Bạch, ở thế giới này, nhiệm vụ của Lục Bạch phá lệ đơn giản, cũng đúng là bởi vì vậy mà lần đầu tiên cậu cảm nhận được cái gì gọi là hương vị tình yêu. Đáng tiếc thời gian quá ngắn, lại cố kỵ không phải thân thể của mình, cho dù là làm bạn cũng rất ít khi thân mật, không biết có bao nhiêu tiếc nuối.
Ít nhất, Hạ Cẩm Thiên khi đó không có cách nào có thể trọn vẹn hôn môi A Bạch của anh.
Điều này đối với Hạ Cẩm Thiên mà nói là tiếc nuối lớn nhất ở thế giới thứ tư.
Anh muốn dùng vô số loại phương pháp hứa hẹn vĩnh viễn với Lục Bạch, cuối cùng lại chỉ có thể đột nhiên im bặt, bảo vệ cho điểm mấu chốt cuối cùng của bọn họ.
Mà yêu cầu hiện tại của Lục Bạch chính là đang nói cho anh biết, không cần kìm nén nữa, từ giờ trở đi Lục Bạch đã thuộc về anh.
Hạ Cẩm Thiên nâng tay sờ sờ gương mặt của Lục Bạch, rất muốn lập tức hôn môi cậu. Nhưng mà bận tâm đến người ở bên người bọn họ, cuối cùng vẫn là nhẫn nại kéo cậu đi về phía bãi đỗ xe ngầm.
Nói đến cũng khéo, thang máy vẫn luôn không tới. Hạ Cẩm Thiên nhíu nhíu mày, dẫn theo Lục Bạch nhanh chóng đi xuống cầu thang thoát hiểm.
Cầu thang còn tính là sạch sẽ, nhưng một đoạn cầu thang cuối cùng bởi vì không có đèn cảm ứng bên tường mà vô cùng tối tăm.
Hạ Cẩm Thiên bị Lục Bạch nhẹ nhàng đẩy một cái, lưng dựa vào trên vách tường, sau đó liền bị Lục Bạch hung hăng mà hôn lên.
Khác với Lục Bạch ngây ngô ngày thường, Lục Bạch lần này so với bất cứ lần quá khứ nào đều càng thêm nhiệt tình hơn. Mà âm thanh áo ngoài rơi xuống đất cũng nhẹ nhàng đập vào ngực Hạ Cẩm Thiên, làm trái tim anh theo đó mà có một chút ngừng đập ngắn ngủi.
Hai người thở dốc tách ra, Hạ Cẩm Thiên cúi đầu nhìn đến áo sơ mi trên người Lục Bạch.
Áo sơ mi tơ lụa màu đỏ rượu treo lỏng lẻo trên người, từ góc độ của anh, chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp, cùng da thịt trắng nõn. Cảm giác vừa yêu nghiệt vừa quyến rũ này, rõ ràng là của đại minh tinh tắm lửa tái sinh mà đến của thế giới thứ hai.
Mà nơi Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch gặp lần đầu trong thế giới đó cũng là ở gara. Lục Bạch hãm sâu trong sợ hãi, là anh nắm lấy bàn tay của Lục Bạch, ôm cậu từ trong bóng tối vô tận ra ngoài.
“Đây là phúc lợi sao?” Hạ Cẩm Thiên kiềm chế, không có lưu lại dấu vết ở trên cổ Lục Bạch.
Lục Bạch lại sợ Hạ Cẩm Thiên không bị trêu chọc nên lại giống như đang dụ hoặc anh “Là phúc lợi, em xinh đẹp như vậy, học trưởng chẳng lẽ không vì em mà xúc động sao?”
Đương nhiên là xúc động, Lục Bạch thế giới kia một lòng gắt gao mà nắm chặt Hạ Cẩm Thiên ở trong tay, cố tình bệnh của Lục Bạch làm anh muốn ôm Lục Bạch cũng đều trở thành một loại xa xỉ. Càng không dám đối với Lục Bạch lộ ra nửa đinh điểm dục vọng nào, cho dù anh đã sớm bởi vì mị lực của Lục Bạch mà lún xuống càng sâu, không chịu khống chế mà phát cuồng.
Không thể thành thật nói ra khát vọng của anh đối với Lục Bạch, đây là tiếc nuối lớn nhất của Hạ Cẩm Thiên ở thế giới thứ hai. Anh không có cách nào nói ra tiếng lòng của mình cho Lục Bạch biết, không có cách nào làm cho A Bạch của anh ý thức được rằng, mị lực của cậu là cỡ nào khổng lồ, làm lòng người đảo điên.
Bất quá may mắn, hiện tại anh có thể nói, cũng có thể làm.
Bởi vì Lục Bạch yêu anh. Mà anh cũng yêu Lục Bạch sâu đậm.
Hạ Cẩm Thiên hít sâu một hơi, ôm Lục Bạch vào trong lòng, để cậu cảm nhận được hơi thở nóng rực của mình.
Lục Bạch vỗ vỗ phía sau lưng của Hạ Cẩm Thiên, cười nói “Chờ về đến nhà…….”
Còn chưa nói xong đã bị Hạ Cẩm Thiên ôm nhét vào trong xe.
Một chân đạp ga, xe đã phóng ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.
Đây là lần lái xe với tốc độ nhanh nhất của Hạ Cẩm Thiên, anh lái vô cùng nghiêm túc, thậm chí thời gian nói chuyện cũng đều không có.
Mà Lục Bạch cũng vẫn luôn trầm mặc, như là đang chuẩn bị cái gì đó.
Hạ Cẩm Thiên biết, có lẽ về nhà còn có nghi thức khác đang chờ anh, nhưng mà anh đã gấp không chờ nổi muốn biết phía sau rốt cuộc còn có kinh hỉ gì đang chờ mình.
Quả nhiên, thời điểm Hạ Cẩm Thiên và Lục Bạch về đến nhà, Hạ phu nhân còn có cha Hạ cũng ở đó. Lục Bạch lên lầu thay quần áo trước, còn Hạ Cẩm Thiên dưới sự dẫn dắt của quản gia, đi phòng vẽ tranh của Lục Bạch chờ cậu.
Chính giữa phòng vẽ tranh đặt một cái giá vẽ có khăn che. Hạ Cẩm Thiên theo bản năng đi qua đó, xốc khăn che lên, sau đó liền ngây ngẩn cả người.
Là cảnh tượng anh và Lục Bạch mới gặp nhau ở thế giới thứ nhất.
Hạ Cẩm Thiên ngồi trước giá vẽ, đối với vải vẽ tranh vô cùng chật vật và hết đường xoay xở. Mà phía sau anh, Lục Bạch nắm lấy tay anh, gần như đem anh ôm vào trong lòng, dẫn dắt cọ vẽ trên tay của anh từng chút từng chút sửa chữa lại đường nét.
Tuy chỉ là bóng dáng nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại nhớ lại vô cùng rõ ràng, lúc ấy thời điểm Lục Bạch đụng vào trái tim đã đập thình thịch như thế nào.
Trong thế giới hiện thực, anh canh giữ ở nơi cách gần Lục Bạch nhất, tự cho là đúng làm một người anh trai muốn bảo vệ cậu.
Nhưng trong thế giới thứ nhất mất đi ký ức, thời điểm mới gặp trái tim đập gia tốc làm anh hiểu rõ, tình cảm của anh đối với Lục Bạch có lẽ đã sớm ở nơi không nhìn thấy mà không ngừng thay đổi.
Cho dù không có sự ảnh hưởng bởi quá khứ, cho dù không có ấn tượng gì dính líu tới nhau, nhưng chỉ cần là linh hồn của Lục Bạch thì đều có thể làm anh lập tức trầm mê.
Hạ Cẩm Thiên duỗi tay, muốn vuốt ve bóng dáng của Lục Bạch trên bức tranh. Lại bị người từ phía sau ôm lấy eo, mà bàn tay của anh cũng bị tay của Lục Bạch nắm lấy.
Hạ Cẩm Thiên quay đầu, đối diện với đôi mắt hàm chứa ý cười của Lục Bạch.
Lục Bạch lại thay đổi một bộ quần áo.
Áo phông mềm mại, cùng quần jean bạc trắng thẳng tắp, đúng là quần áo Lục Bạch thường xuyên mặc nhất lúc còn ở trường học trong thế giới thứ nhất.
Một cái là bởi vì thuận tiện cho việc vẽ tranh, một cái khác cũng là vì thoải mái.
Mà Lục Bạch hiện tại, tuy rằng tuổi so với thời điểm đó đã lớn hơn nhiều, nhưng mặc lên lại không có bất cứ cảm giác không hợp nào, phảng phất như thời gian cũng bởi vì cậu mà dừng lại.
Kỳ thật ngay cả bản thân Hạ Cẩm Thiên cũng giống vậy.
Sự si mê cùng rung động của anh đối với Lục Bạch năm đó chưa từng có nửa điểm thay đổi.
Từ đầu đến cuối đều nhiệt liệt giống nhau.
Lục Bạch nắm lấy tay của Hạ Cẩm Thiên, cùng mười ngón tay của anh đan vào nhau, cuối cùng cũng nói ra câu mà Hạ Cẩm Thiên chờ mong đã lâu “Học trưởng, em yêu anh, kết hôn với em nhé!”
Đây là lời Hạ Cẩm Thiên ở thế giới thứ nhất luôn muốn nói với Lục Bạch.
Anh từ lúc bắt đầu liền mạnh mẽ kiên quyết mang Lục Bạch về Hạ gia. Nhưng cuối cùng lại bởi vì sự kiên trì của Lục Bạch mà chỉ có thể lùi bước xuống vị trí anh trai, ngay cả việc nói ra lời yêu cũng đều phải kiềm chế một cách gắt gao.
Thẳng đến khi Lục Bạch rời đi, anh cũng không dám tiết lộ nửa phần, sợ trở thành gông xiềng kìm hãm Lục Bạch.
Mà hiện tại, anh không cần phải nhẫn nại nữa. Anh không cần che giấu cái gì cả, mà Lục Bạch cũng rõ ràng chính xác yêu anh, bằng lòng nắm lấy tay anh hứa hẹn bên nhau đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời.
Nhìn chiếc nhẫn Lục Bạch đeo ở trên tay, Hạ Cẩm Thiên cười nói “A Bạch, anh đồng ý, chúng ta kết hôn đi!”