Tiếng nổ vừa rồi khiến những người đang bỏ chạy càng cuống cuồng hơn, những người đứng chờ ngoài sảnh lớn cũng trở nên hoang mang. Vài người trẻ thì thất kinh rời đi, đa phần những người khác thì nảy sinh tâm lý tò mò, họ hiếu kỳ nán lại, thậm chí có người còn rụt rè rời khỏi trung tâm mua sắm, đi về phía vụ nổ để xem cội nguồn của mọi việc.
– Anh Kiệt. – Thủy vô thức túm lấy cánh tay Kiệt, run run nói. – Hình như có khủng bố hay sao ấy. Giờ mình phải làm sao vậy anh, có nên trú trong trung tâm thương mại không ? Chết rồi, còn Thu nữa, nhà nhỏ đó cũng đi về hướng kia, không biết nó có bị sao không nữa ?
– Đứng đây đợi anh. – Kiệt nói, nhưng rồi lại thay đổi ý định. – À không, đi theo anh, nhớ bám sát vào.
– Anh định đi đâu … Anh Kiệt, anh lấy dao ra làm gì ? – Thủy ngạc nhiên khi thấy Kiệt lấy con dao làm bếp mà cậu mới mua từ trong ba lô ra.
– Để phòng thân thôi. – Kiệt trấn an Thủy. – Đừng sợ, có anh đây rồi, không sao đâu.
Kiệt vừa dứt lời, đột nhiên có người la toáng lên, giây tiếp theo một chiếc sedan xuất hiện, trước mũi xe là một chiếc xe máy đã bị kéo lê một đoạn, người lái xe máy sớm đã bị cán đến mức tử vong, máu đỏ tươi cùng da thịt vương vãi trên đoạn đường xe đi qua.. Chiếc sedan kia bị chệch hướng, đẩy chiếc xe máy kia lao vào lề đường, cuối cùng bị bồn cây xanh ven đường chặn nên mới dừng lại.
– Đứng đây đợi anh. – Kiệt kéo Thủy lại gần chiếc xe, đoạn một mình đi vòng qua đầu xe, đến bên ghế lái để kiểm tra người bên trong.
Kính chắn gió trước của chiếc sedan bám đầy máu, kính chắn gió bên cạnh ghế lái thì bị vỡ vụn. Túi khí xe đã bung ra, bên trong có một người tài xế úp mặt vào trong túi khí, khắp người anh ta be bét máu me, trên cổ có vết thương khá rộng, máu đỏ sẫm không ngừng túa ra, chứng tỏ anh ta bị thương khá nghiêm trọng, nhìn tình trạng đối phương, Kiệt suy đoán anh ta khó lòng có thể sống sót.
Bỗng dưng tài xế có chút động đậy, Kiệt kinh ngạc khi thấy anh ta còn dấu hiệu sống sót, bèn thử cúi xuống hỏi :
– Này cậu gì ơi, cậu không sao chứ ? Tôi gọi cấp cứu cho cậu nhé ?
Tài xế nghe vậy, đột ngột bật ngửa ra sau, vết thương ở cổ như bị xé toạc ra, khiến máu tuôn ra nhiều hơn, nhưng người kia lại chẳng thấy đau đớn gì, ngược lại gã trừng mắt nhìn Kiệt, nghiến răng ken két, vẻ mặt toát ra một sự hung tợn.
Kiệt thất kinh nhìn đối phương, nhận ra con ngươi gã chuyển màu xám đục, trở nên mờ nhạt hẳn, tròng mắt trắng dã, rất giống với những người bị chuyển hóa thành zombie mà cậu đã từng đối đầu khi còn ở trong biên chế tiểu đoàn đặc công Nam Giang nhiều năm trước.
Đối phương rít lên một cách điên loạn, gã rời khỏi ghế lái, nhảy bổ vào người Kiệt. Cậu hơi nghiêng người qua một bên, tránh được gã zombie, đồng thời xoạc chân, gạt ngã đối phương, khiến gã zombie mất đà ngã sấp mặt ra đất.
Nhân lúc gã còn đang lồm cồm bò dậy, Kiệt không chút thương tình, cầm con dao xẻ một đường thật lớn ngang qua yết hầu gã. Máu đỏ sẫm túa ra, văng tung tóe lên người Kiệt, gã zombie ôm cổ họng, hoảng loạn rít lên, gắng sức hô hấp nhưng bất thành, cuối cùng trừng mắt oán hận nhìn Kiệt, từ từ bất động.
Nói thì chậm, sự việc lại nhanh, chỉ trong chốc lát mà Kiệt đã đoạt mất một mạng người, nhất thời khiến cậu có chút bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.
– Anh Kiệt ! – Thủy gọi, kéo Kiệt thoát khỏi sự thất thần. – Anh vừa làm gì người ta vậy ?
– Đây không phải là người, mà là zombie … Thủy ! Cẩn thận ! – Kiệt chưa dứt lời vội quát lớn, đoạn phóng con dao trên tay, con dao lập tức cắm vào một bên thái dương nữ zombie định tấn công Thủy. – Em không sao chứ ? Chú ý xung quanh !
Kiệt vội chạy lại gần Thủy, lúc này cô đã run rẩy tới mức suýt nữa thì đứng không vững, ánh mắt cô sợ hãi nhìn nữ zombie nằm gục mặt trên đất. Kiệt chầm chậm lại gần nữ zombie kia, thấy đối phương vẫn nằm bất động, bèn rón rén đưa tay rút con dao, vô tình lật ngửa thi thể của đối phương, cảm thấy ngoại hình có chút quen thuộc.
– Thu ! – Thủy kinh ngạc nhìn nữ zombie nằm trên đất, vẻ sợ hãi sớm bị thay thế bởi sự bi ai.
– Thu bây giờ đã là zombie rồi. – Kiệt khuyên nhủ Thủy. – Mình mau đi thôi ! Chỗ này nguy hiểm lắm.
Đoạn đường phía xảy ra vụ nổ ban nãy cực kỳ hỗn loạn, bây giờ Kiệt mới tận mắt nhìn thấy nguồn cơn của vụ kẹt xe trên đại lộ. Xe cộ đâm vào nhau, vô tình tạo thành rào chắn trên đường. Xung quanh là các zombie đang đuổi theo những người dân tán loạn trên đường, bất kỳ ai không may bị zombie vồ phải đều bị chúng đè ra tấn công, lây nhiễm mầm bệnh vào trong người, cuối cùng biến đổi thành zombie, rồi lại đi tấn công những người khác.
Có lẽ thảm họa an ninh quốc phòng mà ông Toàn nhắc đến chính là sự bùng nổ của dịch bệnh zombie. Dịch bệnh đang ngày càng lan rộng, Kiệt biết không thể ở lại đây lâu, cậu định thần lại tâm trí, cầm lấy tay Thủy nói :
– Mau lên xe đi ! Anh sẽ đưa em tới chỗ an toàn !
– Anh định đưa em đi đâu ? – Thủy thắc mắc.
– Tới chỗ ba anh. – Kiệt nói, chỉ vào chiếc xe mà gã tài xế zombie cầm lái ban nãy. – Dịch bệnh zombie bùng phát rồi, có thể quân đội sẽ phong tỏa khu vực này, tụi mình không thể ở lại đây được đâu !
Kiệt đẩy Thủy ngồi vào ghế phụ, còn mình thì vòng qua ghế chính, sau khi vừa cắt bỏ túi khí xe vứt đi, lại phát hiện một ả zombie chạy tới. Cậu không muốn lãng phí sức lực, vội chui vào xe, ả zombie kia chạy tới cạnh cửa, định thò đầu vào trong thông qua lỗ thủng trên kính chắn gió, liền bị Kiệt cắm một con dao vào yết hầu, ả lập tức gục ngã tại chỗ, thi thể liền bị cậu đẩy khỏi xe.
Động cơ xe khởi động, Kiệt đánh vô lăng, chiếc xe khẽ lùi lại, bánh xe cán qua xác ả zombie ban nãy, đoạn chuyển hướng, đi vào làn đường dành cho ô tô trên đại lộ Nguyễn Văn Linh, nhanh chóng bỏ xa những người chạy nạn cùng bọn zombie điên cuồng đuổi theo phía sau.
– Những zombie đó … có phải là zombie ở sự kiện Nam Giang Pearl Center không anh ? – Thủy ngoái đầu lại nhìn, thắc mắc với Kiệt.
– Anh nghĩ là phải. – Kiệt vừa lái xe vừa trả lời. – Tài xế của chiếc xe này, cả Thu bạn em nữa, đều có triệu chứng giống hệt với những zombie mà bọn anh phải đối mặt trong nhiệm vụ ở Nam Giang Pearl Center năm đó.
– Chẳng phải zombie đã bị diệt trừ từ nhiều năm trước rồi sao ? – Trong đầu Thủy có vô vàn câu hỏi túa ra, cô xem Kiệt như Google, không ngừng hỏi. – Sao giờ tụi nó lại xuất hiện ở đây ?
– Anh không biết gì hết, anh chỉ biết là trước tiên phải tránh xa bọn zombie càng nhanh càng tốt ! – Kiệt nói. – Anh sẽ đưa em tới chỗ ba anh, ba anh là thiếu tướng quân khu Bảy, ông ấy có thể bảo vệ em …
– Anh đưa em về nhà thôi được rồi. – Thủy nói. – Em không muốn làm phiền anh …
– Nhưng bây giờ nguy hiểm lắm, không thể đưa em về nhà được ! – Kiệt nói. – Lỡ zombie lan tới chỗ ở của em thì sao ?
– Em nghĩ quân đội sẽ sớm khống chế được zombie thôi. – Thủy cố tìm một tia sáng lạc quan. – Với lại trọ của em ở xa chỗ này lắm, zombie còn lâu mới lây lan tới. Anh nhìn đi, tới đây đâu còn thấy zombie đâu, người ta thấy zombie thì sợ hãi bỏ chạy rồi, zombie không có cơ hội lây lan trên diện rộng đâu, quân đội mà vào cuộc thì mọi chuyện sẽ xong ngay à.
Thủy nói có phần có lý, Kiệt nhỉ ra ngoài, lúc này chiếc xe đã đi vào địa phận huyện Bình Chánh, trái ngược với quận Bảy sầm uất thì nơi này chỉ là đồng không mông quạnh, rớt ít cư dân cũng như người đi đường. Zombie không có cơ hội tìm được con mồi để lây nhiễm, như vậy thì dịch bệnh không thể bùng phát trên diện rộng được nữa.
Nếu nghĩ theo hướng lạc quan hơn một tí, có vẻ như lời dặn của ông Toàn cũng không đến mức quá nghiêm trọng. Việt Nam đã có kinh nghiệm trong việc xử lý ổ dịch zombie ở thành phố Nam Giang sáu năm trước, sớm muộn gì cũng đủ khả năng giải quyết dứt điểm ổ dịch mới bùng phát ở phía nam thành phố Hồ Chí Minh thôi.
– Vậy để anh đưa em về nhà. – Kiệt đưa ra quyết định của mình. – Em chỉ đường cho anh đi, anh không rành đường lắm.
– Anh tới ngã tư kia thì rẽ phải đi. – Thủy hướng dẫn, Kiệt lập tức đánh lại, chuyển theo hướng Thủy chỉ ban nãy.
Suốt quãng đường hai người đều im lặng, Thủy chỉ tựa đầu vào cửa kính nhìn ra ngoài, tránh khỏi ánh mắt của Kiệt. Cậu hiểu rằng Thủy đang khá sốc khi tận mắt chứng kiến cô bạn thân lâu năm của mình chết đi, cậu vốn muốn an ủi nhưng lại chẳng dám bởi cậu cũng góp một tay cho cái chết của Thu.
Chiếc xe lưu thông qua quận Tám, trên đường đi thu hút không ít ánh mắt của người đi đường bởi vệt máu bám khắp xe, cùng với kính chắn gió bị vỡ và đầu xe bị móp, khiến không ít người suy đoán chủ xe vừa gây tai nạn và tìm cách bỏ chạy khỏi hiện trường. Kiệt chẳng buồn đoái hoài gì tới những người đó, cậu điều khiển xe đi qua cầu Chánh Hưng bắc ngang kênh Đôi, khi gần tới cầu Nguyễn Tri Phương đi qua kênh Tàu Hũ thì phát hiện phía trước đường bị tắc nghẽn, bèn chầm chậm dừng xe lại.
Vừa lúc đó, điện thoại của Kiệt đổ chuông. Cậu liếc mắt nhìn, thấy người gọi tới là ông Toàn, bèn chấp nhận cuộc gọi, rồi cầm điện thoại lên nghe máy :
– Alo ba ạ, con đây.
“Ba vừa nhận được báo cáo về sự xuất hiện của zombie ở quận Bảy.” Ông Toàn nói thẳng vào trọng tâm. “Con không sao chứ ? Con đang ở đâu vậy ?”
– Con đang ở quận Tám, đang tìm đường tới sân bay Tân Sơn Nhất. – Kiệt nói, cảm thấy cuộc nói chuyện này Thủy nên được nghe, cậu bèn mở loa ngoài. – Con nghĩ dịch bệnh zombie bùng nổ lần này không quá nghiêm trọng đâu ba. Con ở ngay chỗ dịch bệnh zombie bùng phát, chỗ đó thưa người lắm, dịch bệnh không lây lan nhanh được, ba mau điều động quân đội tới đó để phong tỏa khu vực đi kẻo muộn.
“Muộn rồi con ạ.” Ông Toàn nói. “Ngoài quận Bảy ra, phía quân đội còn ghi nhận dịch bệnh zombie bùng phát ở quận Năm và quận Một nữa. Hai quận đó đều nằm ở nội thành, đất chật người đông, tốc độ lây lan cực nhanh, hiện giờ tình hình đã không thể kiểm soát được nữa.”
– Quận Năm cũng có zombie ạ ? – Thủy kinh ngạc nói. – Từ đây muốn tới nhà em phải đi qua quận Năm đấy ! Chỉ cần qua cây cầu này là tới quận Năm rồi.
Thủy vừa dứt lời, bên ngoài có tiếng người la hét. Hai người theo phản xạ nhìn về phía trước, thấy người trên cầu đang bỏ xe lại, tìm đường bỏ chạy, trong khi phía sau họ có những người đang điên cuồng đuổi theo, hễ gặp ai bỏ chạy liền tấn công người đó, rồi lại đuổi theo tấn công người khác.
Dù ở xa không nhìn rõ được bộ dạng đối phương, nhưng thông qua hành vi của họ, cả Kiệt và Thủy đều chắc chắn rằng con đường phía trước đã bị zombie kiểm soát.
Kiệt không nhiều lời, lập tức đạp chân ga, chiếc xe chếch sang bên phải, húc ngã một chiếc xe máy bị bỏ lại, rẽ phải đi vào một con đường khác chạy dọc theo bờ kênh Tàu Hũ.
“Con định đi đâu thế ?” Ông Toàn quở trách. “Bây giờ dịch bệnh zombie đang tấn công khắp thành phố rồi ! Con đừng có đi lung tung nữa, mau tới sân bay Tân Sơn Nhất đi !”
– Con biết rồi, con cúp máy đây, gọi lại ba sau ! – Kiệt nói rồi đạp mạnh chân ga, chiếc xe lập tức tăng tốc, bỏ lại bầy zombie đang chà đạp lên nhau đuổi theo sau hai người. – Thủy, em biết đường tới sân bay Tân Sơn Nhất không ?
– Em không rõ … – Thủy hơi run run, nói không ra hơi.
– Vậy mau tra Google Map đi ! – Kiệt ra lệnh, nhìn qua kính chiếu hậu, thấy mặc dù zombie bị bỏ lại khá xa, nhưng bọn chúng không ngừng tấn công dân thường ở gần đó, trong lòng có hơi chút bất lực.
– Anh, chạy lên cầu chữ Y đi ! – Thủy bị đẩy lên mức căng thẳng tột độ, cô vừa tra điện thoại vừa luống cuống chỉ đường. – Rẽ trái anh ! Rồi mình rẽ phải xuống cầu là được !
– Phía trước coi chừng có zombie ! – Kiệt lớn tiếng, phát hiện cột khói ngùn ngụt bốc lên từ các tòa nhà trước mặt. – Sao lại bắt anh qua bờ bên này ? Bờ bên này có zombie đấy ! Mau tìm đường qua bờ bên kia đi !
– Anh bình tĩnh, đừng làm em rối ! – Thủy gắt lớn, ánh mắt tức giận nhìn Kiệt.
– Anh xin lỗi, anh hơi nóng quá. – Kiệt hạ hỏa, cảm thấy hơi hối hận khi nổi nóng với Thủy, bèn xuống nước nhỏ giọng. – Em tìm cách qua bờ bên kia đi, anh sợ bờ bên này có zombie mất.
– Phía trước là cầu Nguyễn Văn Cừ, anh cho xe chạy lên đó đi. – Thủy nói. – Cầu nay hơi rối một tí, anh đi chậm thôi để em chỉ đường kẻo lạc.
Ở khu vực này, kênh Tàu Hũ đã sát nhập vào kênh Đôi từ khu vực cầu chữ Y, khi chảy tới cầu Nguyễn Tri Phương thì con kênh này tách ra thành kênh Tẻ và rạch Bến Nghé. Cầu Nguyễn Văn Cừ là một cây cầu có kiến trúc rối rắm phức tạp với những ngả đường quanh co chia thành nhiều hướng khác nhau, uốn lượn bắc ngang giữa kênh rạch, khiến Kiệt suýt nữa bị lạc. Đã vậy trên cầu cậu còn đụng trúng zombie, hai người hoảng hồn, Kiệt đạp ga tăng tốc bỏ chạy, tới khúc cua giữa kênh thì suýt nữa lao vào lan can, may mà cậu kịp giữ thăng bằng, thuận lợi xuống cầu, đi vào địa phận quận Bốn.
Chiếc xe sedan chạy dọc theo rạch Bến Nghé, là ranh giới tự nhiên giữa quận Một và quận Bốn. Kiệt nhìn qua bờ đối diện, quận Một hiện lên với các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát, lúc này đều được bao bọc bởi những làn khói đậm đặc nghi ngút bốc lên, bên dưới là bóng hình lúc nhúc của lũ zombie đang tấn công những người còn sống đang tìm đường bỏ chạy, hoặc tìm cách vượt qua con rạch để sang được bờ bên quận Bốn, tìm kiếm con mồi mới.
Nhìn cảnh tượng trước mắt thế này, vẻ lạc quan ban nãy của Kiệt và Thủy đều đã trở nên lu mờ, thay vào đó là vẻ u tối bao trùm lấy suy nghĩ. Không cần nói cả hai cũng biết, dịch bệnh zombie đã không thể khống chế, thành phố này đã thất thủ rồi.
Đường ngắn nhất để tới sân bay Tân Sơn Nhất là phải đi qua nội thành, nhưng Kiệt cho rằng nội thành có thể đã bị zombie chiếm lĩnh, nếu đi vào trung tâm thành phố có thể gây nguy hiểm tới tính mạng, cuối cùng đành chấp nhận đi đường vòng, từ quận Bốn rẽ vào thành phố Thủ Đức, rất nhanh đã tìm được tới đại lộ Phạm Văn Đồng nối thẳng vùng ngoại ô phía đông bắc thành phố tới tận sân bay Tân Sơn Nhất.
Sân bay Tân Sơn Nhất nằm ở phía bắc thành phố, cách khá xa các ổ dịch được biết tới, vì thế nơi này chưa bị zombie tấn công, cuộc sống yên bình như thường ngày, xe cộ lưu thông bình thường trên đường, gần như chẳng ai rõ được sự tình đang diễn ra ở phía nam thành phố. Gần sân bay có một ngôi trường trung học phổ thông mang tên Phú Nhuận, khi Kiệt lái xe đi ngang qua thì đang là giờ học, các học sinh và thầy cô trong trường vẫn còn đang say sưa giảng dạy học tập, chẳng ai ngờ được thảm họa đã sắp đổ xuống đầu của mọi người.
Kiệt chạy xe tới sân bay Tân Sơn Nhất, thấy các tốp chiến sĩ đang khẩn trương lắp đặt một hàng rào sắt kẽm gai, tạo thành một bức tường bảo vệ, chặn ngang lối vào sân bay. Một đám đông tập trung trước lối vào, liên tục la ó, quát mắng, trong khi chỉ có vài người chiến sĩ đang kiên nhẫn giải thích gì đó với những người bất bình kia.
Kiệt cho xe dừng lại bên mé một trạm xăng nằm gần lối vào sân bay, giục Thủy đi xuống, hai người bỏ lại chiếc xe sedan, chen qua đám đông, tìm cách tiếp cận những người chiến sĩ kia.
Một người lính phát hiện ra Kiệt và Thủy, lại nhận ra trên người và quần áo của Kiệt nhuộm một màu máu đỏ sẫm, bèn có chút căng thẳng, chủ động tiến lại chỗ Kiệt nói :
– Xin lỗi, hiện tại sân bay Tân Sơn Nhất thuộc địa phận của quân đội, nơi này đã đóng cửa, các chuyến bay đều đã bị hủy, cảm phiền mọi người về cho.
– Tôi đến đây để gặp thiếu tướng Lê Đức Toàn. – Kiệt khai báo. – Tôi là Lê Tuấn Kiệt, con trai của ông ấy, ba tôi có dặn tôi phải đến đây.
– Xin lỗi, tôi không được thông báo là người nhà thiếu tướng Toàn sẽ tới đây. – Anh lính kia giải thích.
– Được rồi, vậy đợi tôi một lát. – Kiệt vừa nói vừa rút điện thoại ra, quay số gọi tới ông Toàn. – Ba, con tới sân bay Tân Sơn Nhất rồi, đang ở lối vào ga quốc nội, nhưng mấy cậu lính gác lại chặn không cho con vào.
“Đợi ba một tí.” Ông Toàn nói, sau đó cúp máy.
Vài giây sau, Kiệt thấy một sĩ quan xuất hiện, đi vòng ra bên ngoài hàng rào bảo vệ, tới chỗ Kiệt liền hành quân lễ với cậu, rồi anh ta trực tiếp vào trọng tâm :
– Đồng chí là Kiệt đúng không ? Còn cô gái này là người đi chung với đồng chí hả ? Hai người hãy đi theo tôi.
Kiệt gật đầu, nắm tay Thủy tách khỏi đám đông, đi qua hàng rào bảo vệ bao quanh sân bay Tân Sơn Nhất, bước vào phạm vi bảo vệ của quân đội, lúc này cả hai mới dám thả lỏng người, thở phào nhẹ nhõm, trút bỏ gánh nặng mang theo trong người.
Nhưng nhìn hàng rào mỏng manh thế này, sân bay Tân Sơn Nhất lại nằm ở khu vực đông dân cư, Kiệt sợ khi dịch bệnh zombie lây lan tới đây, nơi này sẽ sớm thất thủ mất. Cậu lại nhìn đám đông phẫn nộ tụ tập ở hàng rào, có chút lo lắng cho họ, nhưng cậu lại chẳng đủ nguồn lực để cứu giúp họ tự bảo vệ mình trước nguy cơ đang ập tới.
Sĩ quan kia dẫn Kiệt và Thủy đi qua ga quốc tế, lúc này Kiệt thấy rất nhiều chiến sĩ đang bận tối mặt tối mũi, tập trung vận chuyển hàng hóa, nhu yếu phẩm cần thiết từ ga quốc nội chuyển qua ga quốc tế, cần như mọi vật chất thiết bị hữu dụng ở đây đều bị đưa đi hết, cậu không nhịn được bèn hỏi :
– Chỗ này có dùng để đón người còn sống sót không ? Sao lại dọn dẹp nơi này đi thế ?
– Ga quốc nội nằm ngay lối vào của sân bay, trong trường hợp zombie lây lan tới khu vực này, bất kỳ hoạt động nào diễn ra ở đây đều có thể thu hút zombie, gây ảnh hưởng tới toàn bộ sân bay Tân Sơn Nhất. – Sĩ quan giải thích. – Hiện nay những dân thường duy nhất trong sân bay là những hành khách đang chờ trong cả hai nhà ga từ trước khi có những báo cáo về zombie, hiện nay tất cả mọi người đều đã được di tản qua ga quốc tế, khu vực ga quốc tế của sân bay Tân Sơn Nhất dự kiến sẽ trở thành căn cứ cứu hộ cứu nạn những người sống sót ở thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh thành thuộc khu vực Đông Nam Bộ. À mà đồng chí là con trai của thiếu tướng Toàn, đồng chí hiện có đang đi nghĩa vụ hay gì không ? Trong thời gian tới có thể chúng tôi sẽ thiếu người đấy.
– Tôi mới giải ngũ ngày hôm qua, có mang theo giấy chứng nhận xuất ngũ đây. – Kiệt vừa nói vừa lấy ra giấy chứng nhận của mình, may mà cậu luôn thủ sẵn trong người cho những trường hợp cần thiết. – Tôi có nhiều thắc mắc về lũ zombie này quá, không biết hỏi đồng chí có phiền không …
– Tôi cũng mù mịt như đồng chí vậy thôi. – Sĩ quan nói. – Lúc đầu tới đây cũng chỉ biết nhiệm vụ là chuẩn bị xây dựng căn cứ tại sân bay này, sau đó tới trưa nay thì nghe được thông báo là dịch bệnh zombie bùng nổ trong nội thành, rồi còn có báo cáo về zombie ở các tỉnh thành khác nữa. Vợ con tôi đang ở Đồng Nai, không biết chỗ đó có bị gì không nữa, đang muốn về nhà lắm nhưng bị kẹt nhiệm vụ ở đây rồi, phải cắn răng chịu đựng thôi.
– Tôi nghĩ vợ con đồng chí sẽ ổn thôi, cố lên. – Kiệt nghĩ cách trấn an, đồng thời cũng hơi ngạc nhiên trước thông tin zombie không chỉ bùng phát duy nhất tại thành phố Hồ Chí Minh.
– Cảm ơn đồng chí. – Sĩ quan kia nói.
– Vậy là Nam Giang cũng có zombie à ? – Thủy hoang mang. – Em lo cho ba mẹ em quá.
– Anh nghĩ ba mẹ em sẽ ổn thôi. – Kiệt cũng chỉ có thể an ủi Thủy. – Em cứ lo cho an toàn của bản thân đi đã.
Suốt quãng đường còn lại, không khí trở nên nặng nề, ba người chẳng ai nói gì thêm nữa. Sĩ quan đẫn Kiệt và Thủy tới bãi đỗ máy bay, lên xe di chuyển tới khu vực doanh trại của lực lượng phòng không – không quân chuyên phụ trách bảo vệ an toàn bay ở miền Nam Việt Nam, sau khi dẫn hai người tới Bộ Tổng chỉ huy tạm thời của sân bay, sĩ quan liền từ biệt Kiệt và Thủy, sau đó quay trở về nhà ga quốc tế.
Bên trong Bộ Tổng chỉ huy, thiếu tướng Toàn đang liên lạc với ai đó, thấy Kiệt xuất hiện với bộ dạng nhếch nhác, áo quần nhuộm máu, bèn khá ngạc nhiên, sau khi kết thúc cuộc gọi, ông hớt hải lại chỗ hai người, ân cần hỏi :
– Con bị sao vậy Kiệt ? Có bị thương chỗ nào không ?
– Không sao đâu ba, đây là máu của zombie, con chưa có bị cắn đâu. – Kiệt nói. – Ba, đây là Thủy, ờ … người quen của con hồi còn ở Nam Giang.
– Chào cháu. – Ông Toàn gật đầu với Thủy, đoạn quay qua tiếp tục nói với Kiệt. – Hai đứa tạm thời nghỉ ngơi tại đây đi, ba sẽ sắp xếp cho hai đứa lên chuyến bay sớm nhất tới Đà Nẵng.
– Đi Đà Nẵng làm gì vậy ba ? – Kiệt thắc mắc hỏi.
– Nhiều cái cần phải giải thích lắm, nói chung là giờ con chỉ cần hiểu đơn giản như vầy. – Thiếu tướng Toàn giải thích ngắn gọn. – Hiện giờ dịch bệnh zombie đã bùng nổ tại tất cả các tỉnh thành trên cả nước, đồng thời cũng được báo cáo trên phạm vi toàn cầu. Bộ Quốc phòng và Bộ Y tế xác nhận đã không thể khống chế được dịch bệnh này nữa, trước nguy cơ lây nhiễm trên diễn rộng, Chính phủ đã thiết lập một trung tâm tị nạn cấp quốc gia ở vùng đồi núi thuộc dãy Trường Sơn, nằm giữa Đà Nẵng và tỉnh Thừa Thiên – Huế nhằm bảo tồn và cứu trợ những người còn sống sót trong phạm vi lãnh thổ Việt Nam, không phân biệt chủng tộc hay quốc tịch. Hiện nay Bộ Quốc phòng đang phối hợp với Bộ Giao thông Vận tải và Cục Hàng không Việt Nam, thiết lập các cầu hàng không giữa sân bay Đà Nẵng và sân bay Phú Bài ở Thừa Thiên – Huế với các sân bay khác trên toàn quốc, sẵn sàng cứu trợ những đồng bào sống sót đang bị kẹt lại trong vùng dịch.
– Dịch bệnh zombie xảy ra trên toàn cầu … – Thủy ngần ngại hỏi. – Đấy chẳng phải là tận thế sao ?
– Loài người đang dần thất thủ, đây đúng là ngày tận thế. – Thiếu tướng Toàn nói. – Hiện giờ Chính phủ ta cùng với Liên Hiệp Quốc đang thực hiện công tác cứu hộ tất cả các giáo sư, thạc sĩ, tiến sĩ của các trường và các viện đại học, những nhân tài dẫn đầu của các ngành nghề, bằng mọi giá phải bảo tồn được nguồn tri thức khổng lồ của nền văn minh nhân loại, biến đó thành nguồn tài nguyên giúp loài người chống chọi qua đại dịch lần này.
Lần này thì mọi sự lạc quan ít ỏi còn tồn đọng đều đã bay biến sạch sẽ. Kiệt biết rằng mọi chuyện đã không còn đơn giản như hồi ở Nam Giang hay Philippines nhiều năm trước nữa. Có thể nói không ngoa rằng, nhân loại đang mở ra một trang sử mới, chín tỉ người trên thế giới cùng nhau bước vào thời đại của sự diệt vong.
– Hèn gì hôm bữa giảng viên hướng dẫn luận văn thạc sĩ của em có mở form đăng ký đi công tác thực tế vào ngày hôm nay, mà em lười quá nên không đăng ký. – Thủy tỏ vẻ hối hận. – Hóa ra form đăng ký đó chính là tấm vé cứu lấy mạng này của em …
– Không sao, ở đây cháu sẽ an toàn. – Thiếu tướng Toàn trấn an. – Thôi hai đứa nghỉ ngơi đi, ba phải tiếp tục công việc của mình …
Đầu Kiệt đột ngột nhảy số, cậu chắn ngang trước mặt thiếu tướng Toàn, khiến ông hơi bất ngờ, đoạn nói ra quyết định của mình :
– Ba, con muốn phụ ba và mọi người ở đây.
– Không được ! – Thiếu tướng Toàn nghiêm nghị nói. – Đây là nhiệm vụ của phía quân đội, bây giờ con là dân thường rồi, không cần phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề này đâu.
– Bây giờ đang trong giai đoạn khủng hoảng về mặt an ninh quốc phòng, bất kỳ ai là cựu quân nhân đều có thể tái nhập ngũ, vừa hay con lại mang theo giấy chứng nhận xuất ngũ của mình. – Kiệt nói. – Với lại cho dù con trở về làm dân thường, nhưng ý chí của một người chiến sĩ vẫn không ngừng chảy trong huyết mạch của con. Con có lương tâm của một người lính quân đội nhân dân, con không thể trơ mắt nhìn đồng bào của mình đang dần bị gϊếŧ hại được.
Giữa hai cha con dường như có một chút căng thẳng, đến Thủy còn cảm nhận được áp lực đang đè nén trong từng ngụm không khí, khiến cô vô thức hơi lùi lại sau, tạo không gian riêng tư cho cả hai cha con Kiệt.
– Làm gì mà ồn ào ngoài này thế ? – Một vị sĩ quan từ trong Bộ Tổng chỉ huy bước ra, nhìn cầu vai thì có vẻ cũng quân hàm thiếu tướng giống ông Toàn. – Đồng chí Toàn, đây là con trai đồng chí hả ? Đồng chí tên gì ?
– Tôi tên Kiệt. – Kiệt nói.
– Nghe nói đồng chí là quân nhân phải không ? – Thiếu tướng kia nói. – Tốt quá, hiện tại căn cứ đang có thể thiếu người bất kỳ lúc nào, cần một lực lượng dự bị để bổ sung trong trường hợp khẩn cấp …
– Con tôi giải ngũ rồi. – Thiếu tướng Toàn cắt lời. – Thằng bé sẽ tới trung tâm tị nạn quốc gia bằng chuyến bay sớm nhất.
– Không, con sẽ ở lại giúp mọi người. – Kiệt nói, đoạn quay qua nói với thiếu tướng kia. – Tôi từng có kinh nghiệm chiến đấu với zombie ở trong sự kiện Nam Giang Pearl Center sáu năm trước, hiện tại đất nước đang lâm nguy, tôi sẵn sàng tái nhập ngũ bất cứ khi nào !
– Tốt lắm ! – Thiếu tướng kia nói. – Tinh thần của đồng chí rất đáng biểu dương ! Ở lại đây đi, chúng tôi rất cần những người như đồng chí !
– Bây giờ ở đây rất nguy hiểm, tôi không dám mạo hiểm để con mình ra ngoài đó được nữa. – Ông Toàn nói với thiếu tướng kia, đoạn quay qua Kiệt. – Kiệt, ba chỉ còn mỗi con là người thân trên đời. Nấm mồ mẹ con giờ đã bị kẻ thù chiếm lĩnh, ba không thể nào nhang khói tử tế được, bây giờ nếu con ra ngoài đó, ngộ nhỡ không may vùi thân giữa bầy zombie, làm sao ba có thể chịu đựng được sự mất mát này được nữa.
Giọng điệu ông Toàn giống như đang tha thiết van xin, khiến Kiệt có chút mủi lòng, khí thế hừng hực ban nãy như bị tạt phải một gáo nước lạnh, dần dần hạ nhiệt. Kiệt bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn, cậu cảm thấy ba mình nói có lý, cậu có thể sẵn sàng cứu người, nhưng những người thân, những người bên cạnh cậu lại chưa sẵn sàng với điều đó.
Tinh thần có phần lung lay, Kiệt nhìn qua Thủy, như muốn tìm kiếm một lời khuyên từ người ngoài cuộc, nhưng Thủy chẳng thể quyết định giúp người khác, cô đành ra hiệu cậu hãy tự lựa chọn cho chính mình.
– Đâu nhất thiết phải vùi thân vào bầy zombie gì đó đâu. – Thiếu tướng kia nói. – Sắp tới chúng ta sẽ đón người dân sống sót tới tị nạn ở sân bay trước khi đưa tới trung tâm tị nạn quốc gia, như vậy cần phải thành lập một phòng ban phụ trách thu nhận ghi chép thông tin của những người sống sót cũng như những công việc giấy tờ khác. Đồng chí Toàn, nếu đồng chí không muốn con trai mình phải mạo hiểm tính mạng chiến đấu với zombie, như vậy có thể để cậu Kiệt đây làm việc trong phòng ban đó, như vậy cũng coi như có đóng góp cho nơi này rồi.
– Con thấy vậy cũng được đó ba. – Kiệt tỏ vê đồng ý, cho dù không hài lòng lắm vì công việc bàn giấy vốn không phải sở trường của cậu.
Ông Toàn nghe lời đề xuất của thiếu tướng, đăm chiêu một lát, Kiệt để ý cơ mặt ông khẽ giãn ra, không còn vẻ căng thẳng từ trước, có vẻ như ông đã tìm được một tia sáng xua tan khúc mắc trong lòng.
– Được rồi, ba đồng ý để con ở lại. – Ông Toàn nói. – Nhưng chỉ được làm trong nhà ga sân bay thôi. Con sẽ được cấp súng tiểu liên AK – 47, đó là trang bị cơ bản nhất, nhưng tuyệt đối không được trốn ra tiền tuyến đâu đấy.
– Con biết rồi. – Kiệt nói.
– Ba sẽ cho người dẫn con đi nhận việc. – Ông Toàn dặn dò, đoạn quay qua Thủy. – Thủy, cháu về cùng với thằng bé đi, khi nào có chuyến bay di tản tới Đà Nẵng, bác sẽ gọi cháu lên máy bay.
– Cháu biết rồi. – Thủy nói.
– Hai đứa quay về nhà ga đi, ba còn có việc phải làm. – Ông Toàn nói, quay người bước về phía Bộ Tổng chỉ huy, không quên nói với thiếu tướng kia. – Đồng chí, chúng ta quay về tiếp tục chỉ đạo thôi.
***
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, dịch bệnh zombie đã lây lan hầu hết các châu lục trên thế giới, ngoại trừ châu Nam Cực vốn ít người ở quanh năm. Dân số thế giới từ chín tỉ người, đã có bốn tỉ người biến đổi thành zombie, con số này không ngừng tăng lên, tất cả các quốc gia trên thế giới đều tuyên bố thất thủ, bắt đầu thiết lập các trung tâm tị nạn quốc gia cho công dân của nước mình.
Buổi tối hôm đó, zombie đã chiếm lĩnh toàn bộ thành phố Hồ Chí Minh. Bởi vì sân bay Tân Sơn Nhất nằm ở khá gần nội thành, số lượng zombie bao quanh nơi này khá nhiều, phía quân đội phải ngoan cường chiến đấu, vất vả lắm mới có thể đẩy lùi sự tấn công của zombie, đảm bảo an toàn cho sân bay.
Nhưng lòng người đều hiểu được rằng, cục diện này sẽ không thể duy trì được lâu. Những vị lãnh đạo cấp cao đã tính tới trường hợp này, vì thế ngoài sân bay Tân Sơn Nhất, quân đội còn trưng dụng cả sân bay Long Thành, trong trường hợp xấu nhất sẽ dùng sân bay này trở thành một căn cứ cứu hộ mới, thay thế cho sân bay Tân Sơn Nhất.
Cho dù có rủi ro nào, quân đội đều đã dự trù được hết, mà Kiệt cũng chẳng hơi đâu quan tâm. Tối nay, quân khu Bảy cho phát thanh, công bố về sự hiện diện của căn cứ cứu hộ quân khu Bảy đóng quân tại sân bay, đồng thời triển khai rất nhiều trực thăng tỏa ra khắp khu vực Đông Nam Bộ, giải cứu tất cả những đồng bào còn may mắn sống sót đang phải vật lộn với zombie.
Hoàng hôn hôm đó, chuyến bay đầu tiên chở người sống sót tới Đà Nẵng bắt đầu khởi hành. Thủy là một trong số những hành khách trên chuyến bay, vì thế Kiệt trực tiếp đưa cô đến tận cửa khởi hành.
– Anh không cần phải đưa tiễn em đâu. – Thủy thỏ thẻ. – Anh chuẩn bị nhận nhiệm vụ mới đi kìa
– Sợ mốt không có cơ hội được gặp em nữa thôi. – Kiệt nói. – Tranh thủ nhìn mặt em lần cuối.
– Anh nói gì xui thế. – Thủy dư dứ nắm đấm với Kiệt. – Em sẽ ổn mà. Anh ở đây nếu có tin tức gì về ba mẹ em thì báo cho em một tiếng nhé.
– Anh biết rồi. – Kiệt nói, dù không chắc sau lần này, hai người còn có thể giữ được liên lạc hay không, nên cậu ráng nhìn cô lâu thêm chút nữa.
– Sao anh cứ nhìn em hoài thế ? – Thủy ngại ngùng nói. – Biết em ngại lắm không ?
– Em … – Bị hỏi đột ngột, Kiệt có phần hơi ấp úng. – Nhìn em có nét giống Thanh quá …
Chuyện xưa cuồn cuộn ùa về trong tâm trí, Kiệt cản thấy có hơi chút nặng nề trong lòng.
– Chắc chắn chị Thanh sẽ phù hộ cho tụi mình. – Thủy nói, thấy không biết phải nói gì nữa bèn kết thúc cuộc trò chuyện. – Thôi em lên máy bay đây, hẹn gặp lại anh sau.
Kiệt vẫy tay tạm biệt Thủy, nhìn theo cô đến khi cô mất dạng sau cánh cửa máy bay, cậu cứ đứng đó xem, đến khi chuyến bay bắt đầu lăn bánh, tung mình cát cánh, hòa mình vào ánh hoàng hôn rực rỡ, lúc này mọi cảm xúc trong lòng đều đã lắng xuống, bèn quay về nhà ga quốc tế, bắt đầu nhiệm vụ của mình.
***
Những ngày tiếp theo, nhiệm vụ chính của Kiệt là thu thập thông tin cá nhân của những người sống sót được đưa tới đây, ghi chép những kinh nghiệm chiến đấu với zombie của họ để phát thanh hướng dẫn những đồng bào sống sót khác, rồi sau đó lại hỗ trợ điều phối, hướng dẫn nạn dân lên máy bay di tản tới trung tâm tị nạn quốc gia. Đồng thời cậu phải chịu đựng đủ mọi cảm xúc tiêu cực từ những người đó, những lời van xin dai dẳng hoặc những lời chửi rủa cay nghiệt nhằm vào Kiệt khi cậu không thể đảm bảo quân đội cứu được người thân của họ.
Chẳng biết tự bao giờ, Kiệt đã học được sự nhẫn nại đến cùng cực, đối mặt với những đồng bào mang theo sự tiêu cực, cậu vẫn luôn cố gắng tỏ ra thân thiện, là bộ mặt đại diện cho quân đội đảm bảo những người dân thường đó rằng họ đã được an toàn.
Hai ngày sau khi đại dịch zombie bùng nổ, Kiệt đã gặp một nam sinh trung học phổ thông, nghe nói đối phương đã cùng bạn bè của mình chiến đấu với zombie, quá trình đó chết không ít người, cuối cùng cũng giữ được cái mạng của mình mà tìm tới sân bay Tân Sơn Nhất.
Ấn tượng đầu tiên của Kiệt đối với nam sinh đó, chính là dáng người dong dỏng cao, ngũ quan ưa nhìn, có điều ngoại hình hơi nhếch nhác, áo đồng phục trắng tinh nhuộm màu máu đỏ sẫm của zombie. Kiệt tò mò nhìn phù hiệu của cậu ta, thấy máu đã che mờ mất tên, chỉ còn lộ ra dòng chữ “Trường Trung học Phổ thông Phú Nhuận”, có lẽ là học sinh của ngôi trường cấp Ba ở gần đây mà Kiệt và Thủy đã đi ngang qua khi đang tìm tới sân bay Tân Sơn Nhất hai ngày trước.
– Chào anh. – Nam sinh kia có phần rụt rè, bàn tay run rẩy đưa một xấp giấy báo danh cho Kiệt. – Tụi em tới đây theo nhóm, em thay mặt mọi người tới đây nộp giấy báo danh ạ.
– Em để đó đi, ngồi xuống đây. – Kiệt chỉ vào chiếc ghế nhựa ở đối diện, lấy ra một tờ giấy A4 và bút máy đưa cho nam sinh. – Em có thể tường thuật chi tiết lại hành trình của mấy đứa khi tới đây được không ?
– Tại sao phải làm vậy ? – Nam sinh kia thắc mắc.
– Kinh nghiệm mà các em dùng để đến được đây có thể được dùng để hướng dẫn những người khác tự thoát thân. – Kiệt nói, dường như cảm nhận được suy nghĩ nội tâm của nam sinh, bèn nói thêm. – Nếu như có nhiều chuyện đau buồn quá xảy ra thì không phải ghi hết đâu, chỉ cần ghi lại cách đến được đây thôi.
Nam sinh kia gật đầu đã hiểu, đặt bút xuống bắt đầu hí hoáy viết. Nhìn bàn tay run run của cậu ta đang cố nắn nót từng nét chữ, trong lòng Kiệt có chút xót thương cho những gì mà nam sinh này đã trải qua, lại mang theo một lòng khâm phục cậu bé này, dù chỉ là học sinh, chưa từng có kinh nghiệm chiến đấu mà đã có thể tự mình chiến đấu với zombie, tìm được đường sống từ cửa tử, làm được điều mà nhiều người không thể làm được, thậm chí nếu là Kiệt, cậu cũng chưa chắc có thể sống sót khi phải vượt qua một thành phố tràn ngập zombie.
Tựa hồ có một dự cảm truyền về từ tương lai, Kiệt mơ hồ cảm thấy, sau này có thể cậu và nam sinh này còn gắn bó với nhau dài dài.
Nhìn phù hiệu của nam sinh đã bị máu che mất tên, trong lòng Kiệt có chút tò mò, cậu bèn bắt chuyện với nam sinh kia :
– Em là học sinh à ? Em tên gì ?
Nam sinh kia thấy Kiệt bắt chuyện với mình, khẽ dừng bút, ngẩng đầu lên nhìn cậu mà trả lời rõ ràng :
– Em tên là Phạm Minh Quốc.
—- HẾT —-