Thành phố Nam Giang, ngày 30 tháng 9 năm 2022.
Từ sớm tinh mơ, Kiệt đã trở lại doanh trại để báo danh, ngay khi vừa tới trước phòng làm việc chung của đại đội đã thấy ê kíp thực hiện chương trình cùng các chiến sĩ tham gia phỏng vấn có mặt đầy đủ.
Sau khi phân chia công việc xong xuôi, Kiệt đi cùng với tổ phỏng vấn của mình tới nơi được chỉ định để quay cảnh nền, mấy người bên phía quay phim và phụ trách kĩ thuật đi trước, còn cậu thì tản bước theo sau, lát sau lại thấy nữ phóng viên tên Tiên bước tới, cùng đi song song với cậu.
– Hôm qua đồng chí đi đâu vậy ? – Tiên bắt chuyện. – Tôi tìm mãi mà không thấy đồng chí đâu cả.
– Hôm qua tôi về nhà. – Kiệt xã giao trả lời. – Có chút chuyện riêng tư cần giải quyết thôi.
– Ừm. – Tiên gật gù. – Tôi cứ sợ đồng chí bị chuyện cũ làm ảnh hưởng tới tâm trạng rồi rút khỏi chương trình lắm.
– Không tới mức đó đâu. – Kiệt mỉm cười trấn an. – Đây là nhiệm vụ do cấp trên giao xuống cho tụi tôi, tụi tôi bắt buộc phải chấp hành thôi.
– Nên vậy. – Tiên nói. – Đồng chí cố lên, đừng nghĩ đây chỉ đơn thuần là nhiệm vụ. Đồng chí kể lại câu chuyện của mình trên đài truyền hình quốc gia là để mọi người biết được những gì mà đơn vị đồng chí đã trải qua, cũng như không để những hi sinh của đồng đội không bị người đời lãng quên.
– Tôi biết rồi. – Kiệt chỉ gật đầu, rồi hai người yên lặng, không ai biết phải nói gì nữa, cùng song song bước đi theo sau ê kíp quay phim.
Mọi người tới được địa điểm ghi hình, tổ ghi hình nhanh chóng lắp đặt thiết bị phục vụ cho việc ghi hình. Đạo diễn hướng dẫn Kiệt và Tiên vào vị trí, sau khi mọi thứ được chuẩn bị êm xuôi, ông ta quay về vị trí chỉ đạo của mình, bắt đầu đếm ngược thời gian.
– Ráng giữ bình tĩnh. – Tiên tranh thủ động viên. – Cố gắng thả lỏng cơ thể nhé.
– Cảm ơn. – Kiệt hít một hơi, làm theo lời Tiên, giữ cho tinh thần mình được thư giãn.
– Bắt đầu ghi hình ! – Đạo diễn hô lớn khẩu lệnh, rồi bắt đầu theo dõi quá trình phỏng vấn. Thái độ ông ta trở nên gắt gao hơn, con ngươi không ngừng lia qua lại giữa màn hình máy quay và hai người trước mặt, cố gắng giữ cho lần ghi hình này suôn sẻ, không gặp phải bất trắc gì như lần trước.
– Tôi tiếp tục câu hỏi còn đang dang dở hôm bữa nhé ? – Tiên nhìn Kiệt dò hỏi, thấy cậu không có ý phản đối liền nói tiếp. – Cảm giác đối diện với zombie khi đồng chí tiến vào khu đô thị Nam Giang Pearl Center như thế nào ?
Dòng ký ức bị ngưng lại từ hôm kia được giải thoát, tiếp tục lả lướt trong tâm trí, mỗi khoảnh khắc hiện lên trước mắt đều sống động như thật, tưởng chừng như cậu một lần nữa quay trở lại đêm hôm đó.
Nhưng lần này Kiệt giữ cho mình cái đầu lạnh, tâm trạng trong người đều bị đè nén không cho phát tiết, cậu tự ám thị chính mình rằng những hình ảnh hiện lên trong đầu cậu lúc này chỉ như một cuốn phim nói về cuộc đời của người khác. Vai trò của cậu chỉ là tường thuật lại cho thế giới này biết, còn bản thân hoàn toàn chẳng hề can dự gì tới chuyện này.
Có những lúc trong quá trình phỏng vấn, Kiệt lại không quản lý tốt cảm xúc, vài lần trong lòng chùng xuống, nhưng may mà cậu ổn định lại tâm trạng kịp thời, không để cho buổi ghi hình hôm nay bị gián đoạn.
Đến khi chiều tà buông xuống, buổi phỏng vấn mới kết thúc. Mọi người cùng xem lại bản ghi hình thô của ngày hôm nay, nét mặt và cách kể chuyện của Kiệt cực kì tự nhiên, tất cả mọi thứ đều trơn tru hiệu quả, không tìm ra sai sót nào, lúc này đạo diễn mang theo sắc mặt vui vẻ thoải mái, đi tới bên Kiệt, vỗ vai cười nói với cậu :
– Hôm nay đồng chí làm tốt lắm đấy ! Buổi ghi hình hôm nay cực kì trơn tru luôn, không cần phải cắt ghép chỉnh sửa gì nhiều cả !
– Mọi người vất vả rồi. – Kiệt lịch sự cười đáp lại.
– Mấy bữa sau ráng giữ phong độ như ngày hôm nay nhé. – Đạo diễn nói tiếp. – Thôi đồng chí đi trước đi, tôi phải ở lại giúp tổ quay phim tháo dỡ thiết bị cái đã.
Kiệt gật đầu với đạo diễn, đoạn ghé qua tạm biệt những người của tổ quay phim, rồi mau chóng rời đi, tập hợp trở lại với đại đội của mình.
Tiên cùng ê kíp quay phim đang xem lại bản phim thô được ghi lại ngày hôm nay, thấy Kiệt tạm biệt mọi người thì cô chào lại, đoạn ánh mắt cô cứ dõi theo cậu. Vầng tịch dương phủ ánh hoàng hôn màu cam đỏ xuống bóng lưng Kiệt, cậu một mình bước đi, trong giây khắc Tiên cảm thấy bóng hình đó có chút mạnh mẽ, nhưng cũng toát lên một vẻ tịch liêu cô độc.
***
Đoàn làm phim của đài truyền hình thực hiện việc ghi hình kéo dài gần một tuần lễ, sau khi bản phim thô đã được quay xong, nhiệm vụ của các chiến sĩ đặc công liền hoàn thành, công đoạn biên tập còn lại sẽ được ê kíp chương trình thực hiện sau khi bọn họ trở về Hà Nội.
Đêm cuối cùng trước khi đoàn làm phim rời đi, tiểu đoàn trưởng cho phép đại đội đặc công chống khủng bố tổ chức lửa trại, cùng nhau đốt lửa nướng thịt, cùng nhau sinh hoạt, chơi các trò chơi tập thể cùng với người của nhà đài, ăn mừng một tuần hợp tác vui vẻ cũng như chia tay bọn họ. Tối hôm đó những người vui nhất là các chiến sĩ đặc công, họ quanh năm suốt tháng chỉ sống bên trong quân doanh, mở mắt chỉ thấy một đám đực rựa đồng đội, nay có người ngoài cùng tới chung vui, trong nhóm người ngoài còn có cả người khác giới, lại là nhữngnữ phóng viên xinh đẹp mà mọi người lại thỉnh thoảng thấy trên TV, những ngườilính trẻ đều vui như trẩy hội, họ tranh thủ cơ hội thả thính những nữ phóng viên, được đối phương hồi đáp lại càng trở nên thích thú, mọi người cùng vui vẻ với nhau, tựa hồ mọi mệt mỏi trong người đều hóa thành dòng suối trong lành, lả lướt mơn trớn qua tâm trí, nhanh chóng tiêu biến đi hết, để lại một sự sảng khoái dễ chịu.
Kiệt cùng với Trọng và các tiểu đội trưởng khác thì ngồi một góc nướng thịt, như một nhóm người tách riêng khỏi đám đông, không cuồng nhiệt như những chiến sĩ khác, vừa nướng thịt vừa nói chuyện. Lần đầu tiên Trọng mở lòng, nói nhiều với những người khác, dù chỉ là những câu chuyện lẻ tẻ đứt quãng về cuộc đời, nhưng chẳng ai cắt ngang, cứ để cậu ta chìm trong những ký ức tươi đẹp của mình.
– Kiệt, Trọng ! – Khải đột nhiên xuất hiện, đứng sau lưng hai người. – Hai cậu ra chung vui cùng mọi người đi, để tôi nướng thịt cho.
– Sếp cứ ra chơi cùng mọi người đi. – Kiệt giả vờ khách sáo. – Tụi em nướng thịt được rồi.
– Tôi già rồi, không hiểu nổi tuổi trẻ các cậu nữa. – Khải cười sảng khoái nói. – Với lại mấy cậu cũng chưa ăn nhiều, lấy vài đĩa thịt vừa ăn vừa giao lưu cùng mọi người đi. Tôi ăn no rồi, ngồi không cũng chẳng biết làm gì, ra đây thay mấy cậu nướng thịt lại tranh thủ ngồi cho tiêu cơm bớt thôi.
– Vậy sếp nướng thịt giùm em nhé ! – Kiệt lật mặt nhanh chóng, cậu vội đứng lên nhường một khoảng trống.
– Sếp nướng cẩn thận nhé, đừng để thịt bị cháy. – Trọng cũng chẳng câu nệ gì mà đứng lên, không quên dặn dò.
Khải : “…”
Khải còn đang định rút lại lời nói, Kiệt và Trọng đã vội vàng cầm hai xiên thịt cùng một ly to đầy ắp nước ngọt chuồn đi. Anh ta nín lặng, nhìn xiên thịt cháy xèo xèo trên vỉ nướng, chỉ đành ngồi xuống, nhìn xiên thịt óng ánh mỡ, không nhịn được bèn lấy một xiên cắn một miếng, cảm nhận sự mềm mại của thịt mỡ hòa quyện cùng mùi vị của nước xốt đã tẩm ướp lên miếng thịt từ trước, cảm thấy xung phong nướng thịt giùm hai người kia quả thật là lựa chọn đúng đắn.
Ở giữa sân tập trung của đại đội, các chiến sĩ và người của nhà đài tập trung thành từng nhóm lớn nhỏ đủ loại, có nhóm thì đàn hát các kiểu, có nhóm lại bày ra các trò chơi tập thể, khắp nơi đều là một màn sôi nổi vui vẻ hiếm có trong doanh trại. Kiệt và Trọng tách ra, rất nhanh Trọng đã hòa nhập cùng một nhóm đang chơi trò “Thật hay Thách”. Còn Kiệt thì tìm tiểu đội của mình, cậu thong thả đi qua đám đông, thỉnh thoảng lại dừng lại chào hỏi đồng đội hoặc những người của nhà đài mà cậu từng tiếp xúc qua, mãi một lúc sau mới tìm thấy người của tiểu đội cậu ngồi quây quần thành vòng tròn ở rìa sân tập, dường như có một đồng chí mang theo guitar, mọi người cùng nhau ca múa hát hò, mang theo không khí vui tươi không khác gì những nhóm khác.
Chợt Kiệt nhận ra Tiên cùng hai cô gái khác đang ngồi trong vòng tròn tiểu đội của mình, lúc này Tiên đang ôm theo cây đàn guitar gỗ, ngồi đối diện với góc nhìn của Kiệt, ngón tay thuôn dài thon gọn của cô nhảy múa trên từng sợi dây đàn, âm nhạc từ cây đàn tuôn ra như một dòng suối trắng trẻo tinh khiết, xoa dịu đi mọi muộn phiền chất chồng, khiến người nghe cảm thấy có chút nhẹ nhõm thư thái trong lòng.
Kiệt chỉ lẳng lặng đứng một bên thưởng thức âm nhạc, cảm tưởng như bản thân hòa làm một với giai điệu. Khi tiếng đàn vừa dứt, Kiệt thoáng giật mình, vòng tròn người vỗ tay hoan hô Tiên, có người lại xung phong đánh đàn, chỉ có Tiên là ngẩng đầu, phát hiện ra Kiệt đầu tiên, bèn đứng lên xin phép cả nhóm, đoạn tiến lại chỗ cậu.
– Ơ, sếp Kiệt ? – Một chiến sĩ trong tiểu đội ngạc nhiên. – Hai người quen nhau à ?
– Sếp à ? – Tiên ngạc nhiên. – Đồng chí là cấp trên của những người này à ?
– Đúng rồi. – Kiệt gật đầu với chiến sĩ cấp dưói của mình, đoạn quay qua khẳng định với Tiên. – Tôi là tiểu đội trưởng, vòng tròn này là tiểu đội dưới quyền tôi. Mà sao cô không ở lại đàn hát với mọi người nữa đi, cần kiếm tôi có chuyện gì à ?
– Sao đồng chí biết ? – Tiên làm mặt ngạc nhiên, đoạn hơi cúi gằm nói. – Tôi muốn nói chuyện này với đồng chí, nhưng đây là chuyện riêng tư, nói ở chỗ đông người không tiện, không biết đồng chí có muốn tìm chỗ nào yên tĩnh có được không ?
Không biết là do nhìn nhầm hay không mà Kiệt thấy gò má của Tiên có chút ửng hồng. Trong thoáng chốc, cậu dường như đọc được tiếng lòng trong tim của người đối diện, thoáng chút do dự, cuối cùng khẽ cúi người, ghé sát tai Tiên lịch sự nói :
– Đang trong cuộc vui mà, đừng có lựa lúc này mà làm tôi tụt mood chứ.
Dứt lời, Kiệt hơi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Tiên thoáng chút ngờ nghệch, dường như cô chưa kịp nhìn ra ẩn ý trong câu nói vừa rồi, cậu bèn bổ sung thêm :
– Có những bí mật chỉ nên cất giấu trong lòng, tôi e rằng nếu cô nói ra sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của tụi mình mất. Mọi người trong vòng tròn đang đợi kìa, đừng đứng đây nữa, mau nhập cuộc với mọi người thôi.
Lời Kiệt nói ra tựa như mang theo một luồng gió lạnh, trong tích tắc Tiên có chút rùng mình, bèn thu lại ý định bày tỏ tình cảm của mình cho cậu. Thân làm phóng viên, cô từng trải qua đủ loại người, cũng hiểu rằng ý tứ của Kiệt đang gián tiếp từ chối mình, cũng như ngầm cảnh báo rằng chỉ cần cô thổ lộ tình cảm thầm kín trong lòng, mối quan hệ của hai người sẽ không thể vãn hồi được nữa.
Dù chỉ là ẩn ý nhưng Kiệt lại cực kỳ tuyệt tình, cậu bóp nghẹt mối quan hệ yêu đương tiềm năng của mình với Tiên ngay từ trong trứng nước. Ký ức về Thanh vẫn còn âm ỉ trong lòng, cậu cố gắng lắm mới có thể tạm thời không để tâm tới, chỉ nhiêu đó thôi đã khiến tâm trí cậu đã quá mệt mỏi rồi, cậu chẳng còn hứng thú mà bắt đầu một mối quan hệ mới nữa.
Kiệt thầm nghĩ bản thân đã mắc phải hội chứng Philophobia. Cậu sợ bản thân lại sa vào mối tình nhạt nhẽo nào đó, trái tim không còn rộng cửa để đón người mới vào nữa.
Kiệt giục Tiên nhập bọn trở lại cùng tiểu đội mình, lúc này anh lính kia cũng vừa trình bày tiết mục của mình. Thấy Kiệt ngồi vào vòng tròn, anh lính liền chuyền cây đàn guitar qua cho cậu, nói :
– Sếp Kiệt, chơi một bài tặng anh em đi sếp.
– Ừ, cho tôi mượn cây đàn với. – Kiệt nói, đón lấy cây đàn guitar. – Mọi người muốn tôi đàn bài gì nào ?
Cả vòng tròn nhao nhao đề cử, chỉ có Tiên là giữ yên lặng. Cô ngại ngùng ngồi ở đầu kia vòng tròn, xa Kiệt nhất có thể, tránh không muốn nhìn vào mắt Kiệt.
Kiệt tinh ý nhận ra thái độ đó của Tiên, nhưng cậu chẳng để tâm nữa. Trong tâm trí lóe lên một giai điệu, Kiệt lập tức nhận ra bài hát, không nghĩ ngợi gì nhiều bèn đưa tay xuống bắt đầu gảy đàn, vừa chơi đàn vừa ngân nga hát :
– Love you to the moon … and back … I can let you know … this fact … Love you to the moon … and back … I’m so freaking missing you …
Những người trong vòng tròn cũng bắt đầu đồng ca cùng Kiệt :
– Aim for the moon yet … so far … I can’t land among … the stars … Love you to the moon … and back … I’m so freaking missing you …
Người ta thường nói chỉ có thời gian mới có thể xóa nhòa được hình bóng người đã khuất, nhưng không ai biết rõ phải mất bao lâu. Kiệt cũng chẳng quan tâm đến điều đó, cậu chỉ biết bây giờ mình đang nhớ Thanh rất nhiều.
***
Buổi tiệc tối hôm đó kết thúc, ngày hôm sau ê kíp chương trình trở về Hà Nội. Khi Tiên rời đi, Kiệt còn đang huấn luyện tiểu đội của mình sau một tuần bỏ bê nên không đi tiễn cô cùng đoàn làm phim, hai người cũng chẳng để lại cách thức liên lạc cho nhau, sau hôm đó cậu chẳng biết được tin tức của đối phương, giống như cả hai vốn dĩ chỉ là hai người bước qua đời nhau, rất nhanh sau đó đã hóa thành kẻ xa lạ.
Bẵng qua gần một thời gian, đến cuối tháng Mười, chương trình VTV đặc biệt mà đơn vị của Kiệt hợp tác cùng phía Đài Truyền hình Việt Nam đã hoàn thành, chia thành sáu tập phim khác nhau, được chiếu rộng rãi trên các phương tiện truyền thông dưới tên gọi “Nam Giang Pearl Center : chiến trường mới ở Việt Nam thế kỉ 21”. Bởi vì tính chất bảo mật thân phận nên Kiệt không xuất hiện trên TV dù cậu đã dành một tuần để ghi hình, nhưng câu chuyện của cậu vẫn được đưa vào tập cuối cùng với thời lượng khá dài, được chiếu vào ngày 30 tháng 10, cũng là ngày mà một năm trước đã diễn ra sự kiện Nam Giang Pearl Center ngoài đời thực.
Những buổi tối khi VTV phát sóng chương trình, phía đơn vị lại yêu cầu các chiến sĩ phải tập trung theo dõi, giống như một cách tri ân lại những người đồng đội cũ đã ngã xuống của đơn vị. Bởi vì bản thân trực tiếp tham chiến ở sự kiện Nam Giang Pearl Center, trong phóng sự lại gợi nhiều kỷ niệm buồn xưa cũ, Kiệt thường tìm cách thoái thác không xem cùng mọi người, cấp trên cùng hiểu ý nên mắt nhắm mắt mở cho qua.
Qua lời kể của những người đã xem phóng sự, phía VTV vẫn giữ nguyên nguyên mẫu câu chuyện, chỉ có một số chi tiết liên quan đến bảo mật quân đội thì cần được thay đổi. Ví dụ như tên đơn vị thì được đặt biệt hiệu thay vì gọi theo số như thông thường, trung đội Một khi đó là trung đội đã bị diệt toàn quân trong lúc được không vận tới khu đô thị Nam Giang Pearl Center được gọi là đơn vị Hải Âu, trong khi trung đội Ba là đơn vị bảo toàn được gần như là đầy đủ quân số, chỉ phụ trách cứu người sống sót được ê kíp chương trình lấy tên là đơn vị Cuồng Nộ.
Trong khi đó trung đội Hai cũng là trung đội của Kiệt là đơn vị bị thiệt hại nhiều nhất, suýt nữa bị diệt toàn quân, nhưng chính nhờ công lao của Kiệt và Sơn năm đó đã bắt sống được tên chủ mưu khủng bố Taing Kheang nên được lấy tên là đơn vị Thợ Săn.
Bởi vì Kiệt ít khi truy cập vào mạng xã hội nên cậu chẳng biết đơn vị Thợ Săn đã trở thành huyền thoại, được nhân dân cả nước khâm phục, nhiều năm sau còn có một vị đạo diễn lấy cái tên này để sản xuất một bộ phim điện ảnh có nội dung cải biên từ sự kiện Nam Giang Pearl Center, trở thành bộ phim đề tài zombie đầu tiên trong lịch sử điện ảnh Việt Nam.
Bàn về đề tài chính trị, Kiệt vốn cho rằng việc hai nước Việt Nam và Thái Lan nắm giữ sinh phẩm zombie khiến hai nước phải hứng chịu sức ép từ quốc tế, dù cho khi đó nhóm của Kiệt đã cố gắng giữ vững bí mật quốc gia trước sự tra khảo của người Mỹ. Đầu năm 2023, Kiệt nghe ngóng được tin tức rằng nước Mỹ cùng Trung Quốc triệu tập cuộc họp Hội đồng Liên Hiệp Quốc, đây là một cuộc họp bí mật, chỉ có nguyên thủ quốc gia cùng một người phiên dịch được tham dự. Nội dung cuộc họp cũng được giữ kín như bưng, chỉ biết sau cuộc họp này, quan hệ quốc tế trở nên nồng ấm, dường như các quốc gia trên thế giới dưới sự dẫn dắt của Liên Hiệp Quốc đang cùng chung tay thực hiện một dự án dài hạn nào đó cho tương lai.
Tương lai xa xôi đầy rẫy những chuyện bất ngờ không ai dự đoán được, chi bằng cứ sống tốt cuộc sống của mình hiện nay đi đã.
***
Cuộc sống của mọi người dần trở lại quỹ đạo vốn có, cho dù từng bị xáo trộn, từng bị tổn thương, nó vẫn trơn tru chậm rãi trôi về phía trước, buông bỏ mọi đau thương, mọi hận thù, mọi buồn bã ở lại phía sau.
Thành phố Nam Giang, tháng 2 năm 2023.
Kiệt nhận được thư của thượng tá Toàn, trong thư bảo rằng đã xin cho cậu thuyên chuyển tới một đơn vị của lực lượng đặc biệt bí mật đóng quân tại thành phố Hồ Chí Minh, thời hạn mười ngày sau phải lập tức tới báo danh tại đơn vị mới đó.
Tin tức đến một cách đột ngột, thời hạn báo danh cũng không nhiều, Kiệt bị làm cho bất ngờ. Thành phố này có nhiều quá nhiều kỉ niệm, trong giây lát Kiệt cảm thấy có chút lưu luyến, hơi hối hận vì quyết định của mình tối hôm đó, nhất thời không biết phải làm gì tiếp theo.
Khải là cấp trên trực tiếp của Kiệt, anh ta tất nhiên biết được tin tức này trước cậu, là đồng đội lâu năm nên cũng hiểu được trăn trở trong lòng cậu, bèn đưa ra lời khuyên :
– Cậu chỉ còn lại mười ngày ở Nam Giang, chi bằng tận dụng khoảng thời gian này đi thăm hết tất cả người quen của cậu ở nơi này đi.
– Có nhiều người em không dám gặp lại lắm. – Kiệt thú nhận.
– Cố gắng đi thăm họ đi. – Khải khuyên nhủ. – Sau này cậu chuyển công tác tới Sài Gòn rồi, cả năm cũng chỉ quanh quẩn trong quân doanh, thời gian được ra ngoài vốn đã ít, khó có dịp về thăm Nam Giang được nữa đâu.
Thấy Kiệt còn đang tần ngần, Khải bèn tiếp lời :
– Không sao đâu, tôi sẽ nói với Thành ký giấy nghỉ phép tối đa hai ngày tới cho cậu. Cậu sắp xếp thời gian sẽ đi thăm người quen đi, bây giờ không đi thì sau này khó gặp lại người ta lắm.
Nghe Khải thuyết phục vậy, Kiệt đành miễn cưỡng chấp nhận. Hiệu suất làm việc của Khải cực nhanh, tối hôm đó đã mang giấy nghỉ phép đến cho cậu, trong ba ngày tới cậu được tùy ý rời khỏi quân doanh, đến mọi địa điểm trong phạm vi thành phố Nam Giang.
Kiệt dành hẳn một ngày để thăm hỏi cô dì chú bác hai bên nội ngoại trước tiên, đến tối thì ghé qua khu đô thị Nam Giang Pearl Center một chuyến. Khu đô thị này đã được ngân hàng thu mua sau khi công ty chủ quản phá sản, từng tòa nhà được sang nhượng lại cho các nhà đầu tư khác nhau, tòa nhà Pearl Tower cao nhất thành phố cũng được bán lại cho một công ty bất động sản nổi tiếng. Toàn bộ khu đô thị cũ đã được tu bổ, chính quyền dựng một đài tưởng niệm những nạn nhân và chiến sĩ đã hi sinh trong sự kiện Nam Giang Pearl Center ở khoảng đất trống gần rìa khu đô thị cũ, các dấu vết của một vụ khủng bố sinh học sớm bị xóa bỏ, người dân chuyển tới ở trong các tòa chung cư, sức sống dần quay trở lại như trước.
Qua ngày tiếp theo, Kiệt định bụng dành hẳn một ngày, ngồi xe buýt xuống huyện An Trạch để thăm mẹ của Sơn. Lần duy nhất Kiệt tới nhà Sơn là hồi Tết Nguyên đán của hai năm trước, cậu dựa vào trí nhớ của mình mà tìm đường, mất nửa ngày mới tới được nhà của Sơn. Căn nhà đóng cổng kín mít, cửa nhà cũng cài then chốt chặn, sân nhà dường như lâu ngày không được quét dọn, mặt sân phủ một lớp cát bụi mỏng, khắp nơi vương vãi cành lá khô giòn rách nát.
– Cậu đến tìm ai đấy ? – Một người phụ nữ trung niên thấy Kiệt đang đứng trước cổng nhà Sơn, thấy trên người cậu mặc bộ quân phục bộ đội, bèn tò mò lại gần hỏi.
– Cháu tới … tìm người phụ nữ sống ở nhà này … – Kiệt nhận ra mình không biết tên mẹ của Sơn, cố nghĩ chứng minh cậu có quen biết với chủ nhà. – Bác ấy … có một cậu con trai tên Sơn, hồi trước từng đi bộ đội đấy ạ.
– À, thằng Sơn hi sinh từ hồi năm ngoái rồi … – Bà cô kia chưa dứt lời đã tinh ý nhận ra lời mình nói có vấn đề. – Chắc cậu là đồng đội cũ của thằng bé đó hả ? Tôi xin lỗi, tôi có hơi lỡ lời một chút …
– Không sao đâu ạ, chuyện qua lâu rồi. – Kiệt tỏ vẻ bình thường. – Cháu đến thăm mẹ của Sơn thôi, hình như bác ấy ra ngoài rồi.
– Bà ấy mất được nửa năm rồi. – Bà cô trung niên nói tiếp. – Cái nhà này giờ bỏ không, không có ai ở trong đó đâu …
Kiệt thoáng có chút bất ngờ, vội hỏi lại cho chắc chắn : “Thế ạ ?”
– Ừ. – Bà cô trung niên khẳng định. – Nghe bảo bà nhà này bị ung thư trực tràng cũng lâu rồi, tới hồi tầm tháng Tám năm ngoái bệnh trở nặng, đưa vào bệnh viện không kịp cứu chữa, bác sĩ trả về nhà rồi cứ thế lẳng lặng ra đi luôn.
– Vâng cháu biết rồi, cháu cảm ơn ạ. – Kiệt nói, tâm trí có chút mông lung, chậm rãi tiêu hóa tin tức này vào đầu.
Người phụ nữ kia chỉ khẽ lắc đầu rồi thở dài đi tiếp, lúc đi ngang qua còn bình phẩm đôi câu than thở mà Kiệt không chú ý. Cậu nhìn lại ngôi nhà hoang chẳng còn ai ở, con chó mực nhà Sơn nuôi năm đó từng vẫy đuôi rối rít khi Kiệt cùng Sơn về thăm nhà cũng không còn. Cảnh còn nhưng người đã mất, cả ngôi nhà đều toát lên vẻ tịch mịch không một chút hơi ấm của con người.
Cuộc sống của mẹ Sơn có khó khăn nghèo khổ, nhưng hai năm trước cùng Sơn về thăm nhà, Kiệt lại cảm nhận được nụ cười lạc quan cùng sự hi vọng vẫn le lói bừng sáng trong ngôi nhà nhỏ bé của vùng quê xa xôi này. Trong lòng có chút xót xa pha chút hoài niệm, Kiệt nhìn lại ngôi nhà thêm một lúc lâu nữa, cảm nhận ánh sáng hi vọng năm đó đã lụi tàn từ lâu, chỉ đành quay gót rời đi.
Buổi chiều, Kiệt quyết định đến thăm gia đình của Thanh.
Lần này khi Kiệt tới nơi, gia đình Thanh đều có mặt đông đủ ở nhà, ba mẹ của Thanh đều nhận ra Kiệt, bèn mời cậu vào nhà, còn niềm nở muốn giữ cậu lại ăn tối cùng gia đình, nhưng Kiệt đành khéo léo từ chối, cậu chỉ đến thắp một nén hương cho Thanh, nhìn cô lần cuối trước khi chuyển công tác tới thành phố Hồ Chí Minh.
– Anh có muốn đến thăm mộ chị em không ? – Khi nghe mục đích của Kiệt tới đây, Thủy bèn gợi ý.
– Hình như hôm hạ huyệt con bé, đồng chí đâu thể có mặt đâu đúng không ? – Ba của Thanh hỏi. – Thủy, ba mẹ có chút công chuyện ở nhà nên không đi được, con dẫn đồng chí Kiệt đi viếng mộ chị đi.
Thủy không phản đối, cô lấy xe máy ra, để Kiệt cầm lái còn cô thì ngồi sau chỉ đường, trên đường đi còn dừng lại mua ít vàng mã cùng bó hoa cúc vàng rực, rồi hai người tiếp tục hành trình rong ruổi về phía nam, rất nhanh đã tới nghĩa trang thành phố Nam Giang.
Nghĩa trang thành phố vắng tanh, từng ngôi mộ đều xếp thành từng hàng dài thẳng tắp tạo thành một ma trận quy mô lớn. Kiệt và Thủy nhanh chóng tìm tới nơi an nghỉ của Thanh nằm ở rìa ngoài của một dãy mộ. Tấm bia mộ được xây bằng đá hoa cương, được chạm khắc đầy đủ tên tuổi cùng ngày tháng năm sinh kèm theo năm mất của Thanh, phía trên là tấm di ảnh của cô, gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười tươi tắn nổi bật trên nền ảnh xanh lam, mang lại một chút sức sống ảo tưởng duy nhất trên tấm bia mộ lạnh lẽo như muốn hút cạn thân nhiệt của người nhìn vậy.
Một cơn gió nhẹ nhàng nổi lên, cuốn theo vô số lá vụn rải rác trên mặt đất, Kiệt cùng Thủy cắm nén nhang còn đỏ lửa lên khoảng đất nhỏ giữa mộ, khói trắng tỏa ra bị gió cuốn lên, mang theo một sự mờ ảo phủ lấy ngôi mộ. Thủy quỳ xuống chắp hai tay lại, rì rầm nói gì đó trong miệng, còn Kiệt chỉ vái lạy ba cái, sau cùng giữ nguyên tư thế, giống như cô lập tâm trí mình khỏi thế giới xung quanh, trước mắt chỉ còn là tấm hình Thanh đang mỉm cười với cậu mà thôi.
– Anh Kiệt, sao anh yên lặng quá vậy ? – Thủy hỏi. – Anh không có gì muốn nói với chị Thanh à ?
– Anh thì thầm trong đầu rồi. – Kiệt trả lời.
– Thì thầm trong đầu thì ai nghe được gì. – Thủy trề môi.
Kiệt không đáp lại lời của Thủy, cậu quả thật có vạn lời muốn trút ra, nhưng người thì đã chết rồi, thể xác hóa thành tro cốt nằm sâu dưới ba tấc đất, nếu trên đời này có tồn tại linh hồn thì người cũng đã ở một thế giới khác rồi. Cho dù Kiệt có dùng loa với âm lượng lớn, gào thét điên cuồng thì âm thanh mình nói ra vĩnh viễn không thể tới tai người ta được nữa.
Cảm tưởng có bàn tay vô hình nào đó đang bóp nghẹt trái tim của Kiệt, trong một khoảnh khắc cậu cảm thấy ná thở, trong lòng có chút quặn thắt lại. Kiệt vội quay người tránh đi, một cơn gió mát rượi mơn trớn da thịt làm tinh thần cậu có chút thả lỏng, hô hấp trở lại bình thường, chậm rãi bình ổn lại cảm xúc của mình.
Thủy tinh ý hiểu được nỗi lòng của Kiệt, cô chỉ lẳng lặng đứng lên, dõi theo hình bóng cậu đang quay về phía cô. Khi thấy lưng Kiệt có chút nhấp nhô, kèm theo đó là một tiếng thở dài não nề, lúc này cô mới tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu, dè dặt hỏi :
– Anh Kiệt, anh muốn về chưa ?
Giọng nói dịu nhẹ thuần khiết của Thủy như đánh thức Kiệt, đưa cậu về với thực tại. Cậu hơi cúi người nhìn Thủy, chợt nhận ra lâu lắm rồi cậu không thấy cô, lần trước đến viếng tang Thanh cũng không để ý Thủy nhiều lắm, lúc này mới nhận ra Thủy ngày càng giống Thanh, hay nói đúng hơn là giống một phiên bản trẻ hơn của Thanh mà cậu tưởng tượng trong đầu. Đôi mắt tinh nghịch mà Kiệt thấy hồi mới gặp Thủy lần đầu đã mờ nhạt dần, được thay thế bởi sự trưởng thành và sắc sảo như nhìn thấu được tâm can người đối diện, phản chiếu hình bóng gương mặt Kiệt giữa con ngươi đen láy, giống hệt với ánh mắt của Thanh ngày trước mỗi khi nhìn thẳng vào cậu.
Trong tích tắc tim Kiệt khẽ lệch một nhịp, cậu cảm thấy mình có chút yếu lòng, dường như không kiểm soát được bản thân mà sa vào lưới tình thêm một lần nữa.
Kiệt tự đánh thức chính mình, đây không phải là tình yêu. Người trước mặt giống với người thương cũ, cậu chẳng qua chỉ đang hoài niệm một đoạn tình cảm ngày trước còn dang dở mà thôi.
– Anh Kiệt. – Thủy gọi lại một lần nữa.
– Hả ? – Kiệt giật mình, hỏi ngược lại cô.
– Anh nghĩ gì mà đăm chiêu quá vậy ? – Thủy hỏi, nhưng không có ý tọc mạch thêm. – Anh muốn về nhà chưa ?
– Đợi anh một tí nữa. – Kiệt nói, rồi đi dọc theo hàng bia mộ, Thủy lấy làm lạ nhưng cũng không hỏi, cô chỉ lẳng lặng đi theo phía sau cậu.
Nếu không có đề nghị của Thủy, Kiệt vẫn sẽ tới nghĩa trang thành phố để viếng một người khác. Cậu đi dọc theo hàng bia mộ, men theo con đường đã in hằn trong trí nhớ cậu nhiều năm, rất nhanh đã tìm thấy mộ phần của mẹ cậu, lại phát hiện một bóng lưng quen thuộc đang quỳ xuống trước phần mộ đó, chợt hơi sững lại.
– Anh Kiệt, sao thế ? – Thủy suýt đâm sầm vào lưng Kiệt, dưới góc nhìn của cô, Kiệt chẳng khác gì một bức tường vững chãi, không tài nào xê dịch được.
Người kia nghe thấy tiếng Thủy gọi Kiệt, theo phản xạ vội ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tỏ vẻ ngạc nhiên nói :
– Kiệt hả con ?
– Ba, nay ba không đi làm hả ? – Kiệt hỏi ngược, chợt nhớ ra có việc cần làm. – Ba, đây là Thủy, em gái của một người đồng đội cũ. Thủy, đây là ba anh, còn đây là … nơi an nghỉ của mẹ anh.
Ông Toàn và Thủy gật đầu chào nhau, cả ba người cũng chẳng biết nói gì nhiều. Kiệt đặt bó hoa cúc đã mua sẵn từ trước lên mộ phần mẹ cậu, châm lửa thắp nhang rồi chia cho Thủy cùng ông Toàn. Ba người quỳ xuống đất thành một hàng ngang, thành tâm khấn vái, mỗi người mang theo một suy nghĩ của riêng mình, rồi cắm trở lại vào lư hương.
Xong việc, Kiệt và Thủy đứng lên, thấy ông Toàn vẫn còn giữ nguyên tư thế của mình, cậu không nhịn được bèn khuyên nhủ ông :
– Ba, trời hơi lạnh đấy, ba về sớm chút đi.
– Hai đứa cứ về trước đi. – Ông Toàn dặn dò Kiệt, khẽ liếc nhìn về phía Thủy. – Nhớ đưa cô gái này về nhà cẩn thận nhé. Ba ở lại với mẹ con một chút xíu.
Kiệt vốn định khuyên thêm, nhưng thấy Thủy đã níu lấy tay áo mình khẽ giật, ánh mắt tỏ ý nên để ba cậu một chút không gian riêng tư. Kiệt từ bỏ ý định của mình, rời đi cùng Thủy, trước khi còn quay đầu nhìn ba mình một cái, thấy ông vẫn giữ nguyên tư thế quỳ của mình, đôi mắt mơ hồ nhìn di ảnh của mẹ cậu, tựa hồ có một làn sương đang che mờ lấy ánh mắt, để tâm trí của ông chìm vào những ký ức tươi đẹp xưa cũ.
Con người có tính cách cứng ngắc điển hình của một người quân nhân, vậy mà cũng có những khoảnh khắc yếu lòng như vậy. Đối diện với mộ phần của vợ mình, ông tháo bỏ hình tượng một vị thượng tá uy nghiêm thường ngày, để lộ ra bên trong là một tâm hồn già luôn cô độc với chính những hoài niệm của mình.
***
Thời hạn mười ngày ngày càng ngắn lại, một buổi chiều cuối tháng Hai, Kiệt chia tay đơn vị của mình, cùng ông Toàn rời khỏi thành phố Nam Giang.
Ngày Kiệt rời đi chẳng có tiệc tùng gì, nhưng cả đại đội đặc công vẫn dành hẳn một buổi chiều để đưa tiễn cậu. Hành lý của Kiệt hết sức đơn giản, cậu lưu luyến tạm biệt Thành, Khải, Trọng, những người đồng đội cũ đã cùng cậu học tập chiến đấu suốt hai năm gắn bó ở đơn vị, cả những người mới gia nhập cũng xem như một người thân quen lâu năm, không sót một người nào.
Một chiếc sedan chờ sẵn trước cổng quân doanh, bên trong là ông Toàn cùng đồng chí tài xế của đơn vị cũ của ông cử đi cùng đang chờ đợi. Kiệt nhanh chóng bước ra, chào hai người cảnh vệ gác cổng, ngoái đầu nhìn một lượt lần cuối doanh trại, gửi lại một quãng đời lính tràn ngập kỷ niệm và ký ức đẹp lại ở nơi đây, đoạn nhanh chóng bỏ hành lý vào cốp xe, ngồi vào hàng ghế sau của chiếc xe, ra hiệu với tài xế rằng mình đã sẵn sàng khởi hành.
Chiếc xe bắt đầu khởi động, doanh trại lùi lại phía sau, ánh chiều vàng rực chiếu xuyên qua ô cửa kính. Trong lòng Kiệt thoáng chốc nhẹ nhõm hẳn, cậu cảm thấy không còn luyến tiếc gì nơi này nữa.
Tựa hồ như một cuộc sống mới đã mở ra, mọi lo âu đau khổ đều đã chôn vùi cùng quá khứ, Kiệt lặng lẽ nhìn phố phường lướt qua trước mắt, cảm thấy thành phố Nam Giang quen thuộc mà cậu đã dành một đời để lớn lên, trong chớp mắt bỗng hóa thành một nơi xa lạ.