Suy đi tính lại một hồi, Kiệt cảm thấy đầu mình sắp vỡ tung tới nơi.
– Điều mà tụi mình khám phá ra vừa rồi là chủ đề tuyệt mật tối cao của đất nước, hai cậu nhất định không được nói cho ai biết, ngay cả cấp dưới thân thiết nhất hoặc người thân ruột thịt của mình. – Khải dặn dò. – Hai cậu đi về nghỉ ngơi trước đi nhé, tôi còn có việc phải làm, tạm biệt.
Khải dứt lời, quay người rời đi, Kiệt và Trọng cũng không nán lại lâu, bởi vì Trọng là người đảm nhận phần lớn khối lượng công việc phiên dịch nên giờ có chút mệt mỏi, hai người lập tức tách ra, Trọng vội vã quay về khu vực nghỉ ngơi của tiểu đội mình, còn Kiệt thì định bụng sẽ đi dạo hóng mát cho sảng khoái tinh thần, xua tan áp lực ban nãy.
– Hey Kiệt ! – Đột nhiên Ritthirong gọi lại phía sau. – Where are you going ? (Cậu đi đâu thế ?)
– I’m … jogging. (Tôi đi dạo.) – Kiệt quay người trả lời. – Do you want to go with me ? (Cậu muốn đi cùng tôi không ?)
– Sure. (Được thôi.) – Ritthirong gật đầu. – You are having a confidant, right ? You seem worried about something. (Cậu đang có tâm sự hả ? Nhìn cậu có vẻ đang lo lắng chuyện gì đó.)
– Not quite. (Không hẳn.) – Kiệt nhún vai. – Hey Rit, would you mind if I ask you a question ? (Rit này, tôi hỏi cậu cái này được không ?)
– Sure. (Được thôi.) – Ritthirong lại gật đầu. – What’s problem ? (Sao thế ?)
– Is there any province called Lampang in north Thailand ? (Ở bắc Thái Lan có tỉnh nào tên là Lampang không ?) – Kiệt hỏi. – Is it far from Golden Triangle ? (Chỗ đó có xa Tam Giác Vàng không ?)
– Lampang is my hometown. (Quê tôi ở Lampang mà.) – Ritthirong hồ hởi nói. – It is not far from Golden Triangle. How do you know Lampang ? (Chỗ đó cách Tam Giác Vàng không xa lắm. Mà sao cậu hỏi vậy ?)
– Nothing. (Không có gì.) – Kiệt lấp liếm. – I’m just … curious. (Tôi chỉ tò mò thôi.)
Ritthirong hoàn toàn không nghi ngờ gì Kiệt, cậu ta chỉ gật đầu, rồi hai người lại rơi vào yên lặng.
Lampang là quê nhà của Ritthirong, chẳng liên quan đến chuyện mầm bệnh zombie mà người Mỹ đang nhọc công truy tìm, thế nhưng lại trở thành bia đỡ đạn cho sự thật đằng sau nó, giúp cho Gia có thể bảo toàn được bí mật lớn nhất của Chính phủ Việt Nam.
Bản thân Kiệt không có chút dây tơ rễ má gì tới đất nước Thái Lan, nhưng dù sao cũng gây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với quân nhân nước bạn. Nghĩ tới việc thời gian tới Tổ quốc của Ritthirong sẽ bị làm khó về vấn đề mầm bệnh zombie.
Chính trị là một đề tài phức tạp, nhưng hậu quả của những vấn đề chính trị gây ra chỉ có công dân của đất nước đó phải lĩnh hội.
– Hey, I have a good new. (À, tôi có tin vui này.) – Ritthirong đột ngột phá vỡ sự yên lặng. – My team returned. (Đội của tôi trở về rồi.)
– Congratulation ! (Chúc mừng cậu !) – Kiệt cũng chia vui. – When did they come back ? (Họ quay lại khi nào thế ?)
– Tonight. (Tối nay.) – Ritthirong nói. – Half of my team … died, others got seriously injured. (Gần một nửa thành viên đội tôi đã hi sinh, những người còn lại đều bị thương nặng.)
– I’m sorry. (Tôi rất tiếc.) – Kiệt hạ giọng tỏ vẻ thông cảm.
Hai người một lần nữa lại im lặng, chẳng biết nên nói gì, câu chuyện vừa được Ritthirong gợi ra đã nhanh chóng lâm vào bế tắc.
Đột nhiên có tiếng động cơ ô tô vang lên từ phía cổng vào căn cứ lâm thời của liên quân, cả Kiệt và Ritthirong đứng cách đó không xa liền tò mò nhìn theo, thấy một chiếc xe bọc thép Humvee màu nâu đất đặc trưng của quân đội Mỹ đang xuất trình phía trước thanh chắn ở cổng căn cứ, thân xe bám đầy vết khói thuốc súng xạm đen. Từ vị trí của Kiệt và Ritthirong, hai người căn bản không hiểu người gác cổng và người trên xe đang nói chuyện gì với nhau, chỉ thấy người gác cổng gật gù một hồi, đoạn kéo thanh chắn barrier lên, để cho chiếc xe bọc thép chầm chậm tiến vào.
– Who are they ? (Mấy người đó là ai vậy ?) – Kiệt hỏi.
– Maybe they are soldiers surviving after assaulting into enemy’s base last night. (Có lẽ họ là những binh sĩ sống sót sau cuộc đột kích vào căn cứ địch tối qua.) – Ritthirong suy đoán. – There are many assault teams returning sporadically from this morning, so I think those guys are one of them. (Có nhiều đơn vị đột kích đã trở về lẻ tẻ từ sáng nay, nên tôi nghĩ mấy người này là một trong số những người đó.)
Kiệt chỉ “Ồ” lên một cái, cũng chẳng tọc mạch gì thêm. Chiếc xe bọc thép kia được hướng dẫn đưa tới nơi đỗ xe, đoạn có ba người từ trên xe bước xuống, trên người mặc bộ quân phục dã chiến quá mức sạch sẽ của quân đội Mỹ, trái ngược với vẻ ngoài dơ bẩn của chiếc xe bọc thép, tay xách nách mang đủ loại vũ khí tiến vào khu vực hạ lều trại nghỉ ngơi của liên quân.
Trong lòng Kiệt lập tức nảy sinh linh cảm không lành, nhưng lại chẳng thể diễn giải được linh cảm đó thành lời.
– Kiệt. – Ritthirong gọi. – Don’t stare at them, let’s go. (Đừng có nhìn chằm chằm vào họ, đi thôi.)
Kiệt nán lại nhìn mấy người lính Mỹ kia thêm một lượt, sau cùng thầm nhủ chắc mình nghĩ nhiều rồi, thôi không để ý tới mấy người đó nữa, bèn tiếp tục đi dạo với Ritthirong.
Phía trước hai người là khu vực bệnh viện dã chiến của căn cứ liên quân, là một trong những khu vực chung do quân đội ba nước đóng góp lực lượng của mình mà xây dựng, nơi đây giống như một lãnh thổ quốc tế, có thể thấy quân nhân của năm nước liên quân cùng các nạn dân Philippines đang nằm trị thương ở đây. Khu vực này ồn ào huyên náo, cảnh tượng chẳng khác gì các trại tị nạn thường thấy ở châu Phi, người bị thương không có giường nằm, phải trải bạt hoặc chiếu ra đất để ngủ, trong khi người nhà bệnh nhân liên tục kiếm chuyện cãi nhau với các y bác sĩ, yêu cầu người ta phải ưu tiên thăm khám cho người nhà mình, vô hình tạo nên áp lực cho các chiến sĩ quân y.
Khi Kiệt và Ritthirong vừa đi ngang qua một lều trại, từ bên trong lều có hai người lính quân y bước ra, sau lưng lại có một dân thường đuổi theo, người đó dồn hết sức chạy vượt mặt hai quân y kia, cuối cùng đứng chặn đường, mặt đối mặt với hai người kia.
Kiệt nhận ra nạn dân kia chính là người phụ nữ trung niên có con gái mà Kiệt từng nghi ngờ bị zombie cắn, còn hai người quân y kia, một người là nữ quân y được quân đội Mỹ cử tới để hỗ trợ, người còn lại chính là Thanh. Ba người đó đang tranh cãi với nhau bằng tiếng Anh, bình thường Kiệt sẽ ngó lơ mấy người này, nhưng khi thấy Thanh đang bị làm khó, cậu không giấu nổi tò mò, bèn rủ Ritthirong lại gần tìm hiểu sự việc.
– Hey, what’s up ? (Này, chuyện gì vậy ?) – Kiệt chen ngang, hết nhìn người phụ nữ trung niên, lại nhìn qua Thanh cùng nữ bác sĩ kia.
– Ủa Kiệt, đi đâu đây ? – Thanh ngạc nhiên nhìn Kiệt.
– Em đang đi dạo thì thấy ở đây có cãi nhau nên ghé qua coi thử. – Kiệt đáp. – Có chuyện gì thế chị ?
– Bên liên quân định đưa các nạn dân tới Zamboanga để có thể dễ dàng chữa trị, nhưng bà này muốn nhờ người Mỹ đưa mẹ con bà tới nước Mỹ để chữa bệnh. – Thanh kể lại. – Con gái bà ấy bị chó dại cắn, tụi tôi giải thích hết cỡ rằng không thể đưa hai mẹ con bà bay thẳng tới Mỹ hiện giờ, mà người bị chó dại cắn chắc chắn sẽ tử vong, ngay cả nền y học hiện đại bậc nhất thế giới cũng chưa chắc đã cứu chữa được.
Kiệt có chút cảm thông đối với người phụ nữ này, con gái bà không may bị chó cắn, xui xẻo hơn là bị chó dại nữa, tỉ lệ tử vong là 100%. Một người làm mẹ như bà chắc chắn không thể chấp nhận được sự thật này, bà ta như chơi vơi giữa biển cả rộng lớn, cố tìm lấy một phao cứu sinh để vớt vát hi vọng sống cho con gái mình.
– My daughter can be saved. (Con gái tôi vẫn có thể cứu được.) – Người phụ nữ trung niên kia cầu xin, nhưng ánh mắt vẫn đề phòng nhìn Kiệt. – Just take her to America, so that they can cure my daughter. (Cứ đưa con gái tôi tới Mỹ, họ có thể chữa được cho con gái tôi.)
– As I said, you and your daughter must move to Zamboanga first, so that we can check carefully your daughter’s state of condition. (Như tôi đã nói, bà và con gái phải tới Zamboanga trước, như vậy chúng tôi mới có thể kiểm tra cẩn thận bệnh tình của con gái bà được.) – Nữ bác sĩ người Mỹ cặn kẽ nói, sự kiên nhẫn của cô dường như đã sắp chạm đáy. – If your daughter’s injure become more serious, we will take her to Manila in order to supply her a better healthcare, but I don’t think your daughter can’t alived. After all, rabies patients are definitely die, nobody can cure them. (Nếu vết thương của con gái bà trở nên nghiêm trọng, chúng tôi sẽ đưa con gái bà tới Manila để cung cấp hệ thống chăm sóc sức khỏe tốt hơn, nhưng tôi không nghĩ con gái bà có thể sống sót. Suy cho cùng thì người bị bệnh dại chắc chắn sẽ tử vong, không ai có thể chữa trị được cho họ.)
– It will be late ! (Như vậy thì trễ mất !) – Người phụ nữ kiên trì nói. – And I don’t think hospitals in Manila can cure my daughter ! Only medical system in developed countries, especially in America can help us ! (Với lại tôi không nghĩ các bệnh viện ở Manila có thể chữa được cho con gái tôi ! Chỉ có hệ thống y tế ở những nước phát triển, đặc biệt là ở Mỹ mới có thể giúp chúng tôi !)
Trong đầu Kiệt lập tức nảy sinh suy nghĩ, bà già từng này tuổi rồi nhưng lại có tư tưởng sính ngoại, chẳng hề tin tưởng gì vào đất nước mình. Cậu thầm nghĩ việc muốn đưa con gái tới Mỹ để chữa trị chỉ là cái cớ để bà ta rời bỏ quê hương của mình mà thôi.
– Nobody can cure rabies ! (Không ai chữa được bệnh dại hết !) – Nữ quân y người Mỹ mất hết kiên nhẫn. – Even the US ! (Ngay cả nước Mỹ cũng vậy !)
– I saw a lot of people got bitten, but they still alived, although they become crazy ! (Tôi đã thấy nhiều người bị cắn, nhưng những người đó vẫn còn sống, có điều họ đều hóa điên thôi !) – Người phụ nữ trung niên níu kéo. – Those people can survive after getting bitten, so I think my daughter can alive too, but she is too weak right now ! (Những người đó có thể sống sót sau khi bị cắn, nên tôi nghĩ con gái tôi cũng có thể sống sót, nhưng giờ con bé đã quá yếu rồi !)
Một lời người phụ nữ nói ra khiến quân y nước Mỹ choáng váng, lần đầu tiên nghe nói nhiều người bị chó dại cắn mà vẫn còn sống sót khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ kiến thức chuyên môn của chính mình. Nữ quân y người Mỹ cũng chẳng phải người mạnh mẽ gì, nghe một nạn dân Philippines chửi bới mình như vậy, cộng thêm áp lực công việc, cô bắt đầu trở nên hoang mang, nhìn biểu cảm như muốn trốn thoát khỏi nơi đây.
Kiệt lập tức giải thích :
– Even if people can cure rabies, you won’t have enough time to fly to America. If you want to save your daughter, you can go to Manila, or maybe Singapore, those places are near you and doctors in there can help you. (Ngay cả khi người ta có thể chữa khỏi bệnh dại, bà sẽ không có đủ thời gian để bay đến Mỹ. Nếu bà vẫn muốn cứu con gái mình, bà có thể đến Manila, hoặc có thể là Singapore, những nơi đó đều ở gần và các bác sĩ ở đó có thể giúp bà.)
– I want to take my daughter to Singapore, please help me. (Tôi muốn đưa con gái mình tới Singapore, làm ơn giúp tôi với.) – Người phụ nữ trung niên như tìm được tia hi vọng.
– You and your daughter need move to Zamboanga first. (Mẹ con bà phải tới Zamboanga trước.) – Ritthirong quả quyết.
– But my daughter is dying, it will be late if she move to Zamboanga. (Nhưng con gái tôi đang hấp hối, nếu chuyển con bé tới Zamboanga thì sẽ trễ mất.) – Người phụ nữ trung niên nói, đoạn quay qua van nài bác sĩ người Mỹ. – Please help me take her to Singapore in the next morning … No, in tonight please … (Làm ơn giúp tôi đưa con bé tới Singapore vào sáng mai với … Không, vào đêm nay cũng được …)
Người Mỹ kia bị xoay như chong chóng, chỉ nhìn người phụ nữ trung niên chứ không còn hơi sức đáp lại.
– There will be a helicopter flight to the US Navy ship tonight. (Sẽ có một chuyến bay bằng trực thăng tới tàu Hải quân Mỹ tối nay.) – Kiệt chợt nhớ ra. – I think you can ask them for a lift. (Tôi nghĩ bà nên xin họ quá giang.)
– Why do you know that flight ? (Sao cậu biết chuyến bay đó ?) – Nữ quân y người Mỹ ngạc nhiên nhìn Kiệt.
– I heard from Virginia. (Tôi nghe được từ Virginia.) – Kiệt nói, rồi lại bổ sung thêm. – I just worked with her a few minute ago. (Tôi vừa làm việc với cô ấy vài phút trước.)
– OK, I will ask my boss for two slots on that helicopter. (Được rồi, tôi sẽ xin sếp của tôi hai ghế trên chiếc trực thăng đó.) – Nữ quân y người Mỹ thở dài. – Don’t hope so much, you will be dissapointed. (Đừng hi vọng quá nhiều, bà sẽ thất vọng đó.)
Nói rồi nữ bác sĩ người Mỹ bèn rời đi, vấn đề của người phụ nữ trung niên cũng được giải quyết ngay lập tức. Người phụ nữ rối rít cảm ơn Kiệt, cái nhìn của bà ta về cậu cũng dần được thay đổi, không còn ghét bỏ gì cậu nữa.
Bởi vì vấn đề bất đồng ngôn ngữ, lại có một chút hiểu lầm từ trước, vậy nên hiểu biết về bệnh tình của con gái người phụ nữ trung niên trong trí nhớ của Kiệt và người phụ nữ là khác nhau. Đêm hôm đó Kiệt xác định sai vị trí con gái bà, vì vậy nên Thanh cũng kiểm tra nhầm người, cứ ngỡ người bị chó dại cắn là con gái của bà. Còn người phụ nữ trung niên cứ ngỡ Kiệt sẽ tìm cách trừ khử con gái bà giống như cậu đã làm đối với những người bị zombie lúc ở trường tiểu học, nhưng cuối cùng Kiệt lại hết mực giúp đỡ bà ta, lại còn tạo điều kiện cho con gái bà được ưu tiên chữa bệnh.
Nếu Kiệt biết con gái bà bị zombie cắn chứ không phải chó dại, chưa chắc đã cố gắng giúp đỡ bà như vậy, thậm chí có khi còn nổ súng gϊếŧ luôn con gái bà ta.
Người phụ nữ trung niên tạm biệt Kiệt, Thanh và Ritthirong, quay về chăm sóc cho con gái mình. Ba người dõi theo hình bóng của người đàn bà khắc khổ bước vào bên trong lều, Thanh đăm chiêu một hồi, ánh mắt lướt qua người Ritthirong, ngẩng đầu nhìn Kiệt nói :
– Cảm ơn cậu nhiều nhé. Nếu không có cậu với cậu Rit đây gỡ rối thì chắc tụi tôi đau đầu với bà này luôn quá.
– Có gì đâu chị. – Kiệt khẽ cười nói. – Em thấy nạn dân gặp vấn đề thì chạy lại giúp thôi.
– Chứ không phải là thấy tôi gặp vấn đề à ? – Thanh hơi xụ mặt, giả bộ dỗi nói.
– Đúng rồi đó. – Kiệt gật đầu. – Không phải ai cũng được em giúp đâu.
– Thấy gớm. – Thanh bĩu môi, khẽ đánh nhẹ vào cánh tay của Kiệt.
Ritthirong nhìn hai người Kiệt và Thanh đùa giỡn với nhau, dù không hiểu hai người đang nói gì nhưng vẫn cảm nhận được một chút tủi thân, bèn lên tiếng hỏi, tìm cớ chuồn đi :
– I want to visit my injured teammates. Where can I find them ? (Tôi muốn thăm mấy người đồng đội bị thương của tôi. Họ ở đâu thế ?)
– Go straight, then turn right. (Đi thẳng rồi rẽ phải.) – Thanh hướng dẫn. – Most of Thai soldiers convalesce there. (Đa phần quân nhân Thái đều dưỡng thương ở đó.)
– Thank you. (Cảm ơn.) – Ritthirong chắp tay cúi đầu một cái, rồi vội vàng lỉnh đi mất.
Kiệt và Thanh nhìn theo Ritthirong khuất bóng sau mấy chiếc lều, cảm thấy không gian riêng tư chỉ có hai người cuối cùng cũng được trở lại, xung quanh không có bao nhiêu người, lúc này Kiệt mới khẽ cúi người, để mặt mình ngang tầm nhìn với Thanh, thủ thỉ vào tai cô :
– Chị làm cho người ta thấy ngại quá nên người ta chuồn đi rồi kìa.
– Tại tôi đó hả ? – Thanh giả bộ ngạc nhiên. – Vậy thôi tôi bơ cậu đi nhé, không quan tâm cậu nữa, để cho người ta khỏi ngại.
Thanh quay lưng định bỏ đi, Kiệt tỏ ra hối hận, bèn nắm lấy tay cô, giữ cô lại :
– Thôi em đùa đấy, giỡn xíu mà đã dỗi rồi.
– Ai rảnh đâu mà dỗi. – Thanh trừng mắt nhìn Kiệt. – Ai cho nắm tay tôi đấy ?
Kiệt ngớ người, vội buông tay Thanh ra, vẻ mặt tỏ ra chút ăn năn. Không khí bỗng chốc đông cứng lại, cậu ngượng đến chín người, đầu óc cứng đơ không biết phải xoay sở thế nào.
– Tôi mệt quá, từ tối tới giờ cứ phải đi thăm khám các nạn dân. – Thanh nói. – Tối giờ tôi chưa được ăn gì hết, cậu đi kiếm cái gì cho tôi ăn với.
– OK chị, chị đợi em tí nhé. – Kiệt nói, nhanh chóng chạy đi, rất nhanh đã khuất dạng.
Trong ánh mắt của Thanh, Kiệt đối xử với cô một cách ngây ngô, hồn nhiên như một đứa trẻ. Dù vậy, cậu lúc nào cũng nghiêm túc trong công việc, hết lòng vì nhiệm vụ mà mình đảm nhận, khiến Thanh cảm thấy vị thế của mình trong lòng Kiệt có chút đặc biệt, nhờ vậy mà cô có thiện cảm và ấn tượng với cậu hơn bất kỳ cậu trai nào cô từng gặp.
Nhưng rồi đứa trẻ nào cũng phải lớn, Thanh có cảm giác, những ngày tháng được nhìn thấy sự hồn nhiên vui tươi của Kiệt sẽ không còn nhiều nữa.
Thanh lắc đầu, cố xua tan ý nghĩ vừa rồi, thầm nghĩ mình làm việc mệt mỏi mà nghĩ ngợi linh tinh, bèn quay người vào bên trong lều dưỡng thương của mình tiếp tục làm việc.
Kiệt băng qua trước cửa lều của mình, giải tán đám cấp dưới của mình đang tụ tập đánh bài, sau đó rất nhanh đã đến trước cửa lều hậu cần. Lều hậu cần quân đội Việt Nam nằm trong khu vực hạ trại của bộ đội Việt Nam, ngoài cung cấp vũ trang còn bảo quản khẩu phần ăn và nhu yếu phẩm thiết yếu tiêu chuẩn hằng ngày cho các chiến sĩ. Trước cửa lều có bày một bàn inox, đằng sau là một cái ghế nhựa không ai ngồi, Kiệt ghé mắt vào trong lều, thấy bên trong có hai người lính đang kiểm kê trang bị, bèn đánh tiếng gọi, xin một suất cơm dã chiến tiêu chuẩn và một chai nước khoáng cho Thanh.
Vừa nhận lấy khẩu phần ăn, Kiệt quay người lại, thấy Bảo đến trước cửa lều, liền vui vẻ hỏi :
– Đi đâu đấy Bảo ?
– Đi xin một ít miếng cao dán giảm đau. – Bảo nói. – Ban nãy lính của tôi rủ nhau hít đất, rồi một ông tướng háu thắng nên cứ gồng sức đấu chọi với người ta, nên giờ bị đau cơ, phận làm tiểu đội trưởng như tôi phải đi xin miếng cao dán cho lính của mình. Còn cậu, hồi tối thấy ăn cơm rồi mà, sao giờ còn đi lĩnh thêm phần ăn đây ?
– Đồng chí ăn rồi hả ? – Lính hậu cần nghe lỏm được liền hỏi. – Thế sao còn giờ lại lấy thêm cơm vậy ?
– Tôi lấy cho bạn tôi. – Kiệt bình tĩnh nói. – Cô ấy ở bên quân y, tối giờ đi thăm khám cho các nạn dân, bận bịu tới mức chưa ăn cơm tối nữa.
– À … – Bảo sực nhớ ra. – Có phải là cô bác sĩ tên Thanh mà cậu hay thân lắm đúng không ? Ghê nha ghê nha, mang cơm ngon cho người ta ăn, tiện thể cho tụi này ăn cơm chó luôn hả ?
– Nói nhiều quá, tôi đi đây. – Kiệt cười nói, vội vàng lỉnh đi chỗ khác, cố gắng không để lọt tai mấy lời chế giễu châm chọc của Bảo nữa.
Kiệt vừa rẽ qua một lối khác, chợt nhìn thấy ba người ngoại quốc cao to đi ngang qua mình theo hướng đối diện, ba người đó đều mặc trên người quân phục dã chiến của quân đội Mỹ, trên tay mỗi người đều cầm theo vali đen bóng, dài tầm cỡ hơn một mét. Kiệt cảm thấy ngoại hình ba người này có chút quen thuộc, chợt nhớ ra ba người họ chính là những người tự nhận là lính Mỹ đã lái xe bọc thép Humvee đi vào căn cứ này vài phút trước.
Dù người Mỹ và người Trung Quốc không đóng trại chung căn cứ với quân đội ba nước còn lại, nhưng căn cứ liên quân vẫn dành riêng một khu vực để các binh sĩ hai nước này tập kết nghỉ ngơi sau trận đột kích tối qua. Những binh sĩ của hai nước ở đây đa phần đều mất liên lạc với tàu Hải quân của Mỹ và Trung Quốc ở ngoài khơi, họ không có nơi nào để đi, cũng chẳng thể trú chân trong thành phố Isabela tràn ngập zombie, chỉ có thể nương náu nhờ ở căn cứ liên quân, chờ được hội họp trở lại với đồng đội của mình.
Nhưng ba người lính Mỹ này quá mức sạch sẽ, ngoại trừ chiếc xe bọc thép mà họ dùng để tới đây, căn bản trên người họ chẳng tìm được chút dấu vết nào cho thấy họ đã từng tham chiến với liên quân.
Kiệt chợt nhớ tới lời khai của Gia, anh ta nói rằng Peregrine Eyes sẽ cho người tấn công căn cứ để cứu anh ta. Cậu không biết mặt mũi mấy người Peregrine Eyes tham chiến với liên quân đợt này sẽ như thế nào, nhưng trong lòng có linh cảm ba người lính Mỹ có dính dáng tới tổ chức đánh thuê kia.
Kiệt tỏ ra tốt bụng, định hỏi thăm có phải mấy người kia lạc đường hay không, nhưng lại thấy ba người đó ghé vào lều hậu cần, nói chuyện gì đó với Bảo và hai người lính kia, cậu thầm nghĩ ba người chiến sĩ Việt Nam đủ sức lo liệu nếu ba người lính Mỹ là người của Peregrine Eyes cải trang, cậu không cần phải lo chuyện bao đồng nữa.
Kiệt quay trở lại khu lều của quân y, thấy Thanh đang thoa thuốc lên vết thương cho một thiếu nữ Philippines, biểu cảm nhẫn nại mà dịu dàng. Đèn trong lều là đèn dây tóc, ánh sáng có chút yếu ớt, khi đó Thanh hơi cúi người, bóng tối che phủ lên một nửa gương mặt thanh tú của cô, trải dài theo chiều dọc sống mũi, hàng mi cong vút chìm đắm trong màn đêm, toát lên vẻ bí ẩn quyến rũ nhưng vẫn giữ được nét thanh tao nhẹ nhàng của Thanh.
Kiệt có chút ngẩn ngơ, lặng người nhìn Thanh làm việc, đến khi Thanh nhận ra sự hiện diện của cậu, vừa hay cô cũng đã lau sơ qua vết thương cho thiếu nữ kia, bèn tiến lại gần Kiệt, lúc này cậu mới lúng túng đưa phần cơm trên tay mình cho cô :
– Chị nghỉ ngơi ăn uống chút đi, đừng có cố sức làm việc quá.
– Cảm ơn nhé. – Thanh đón lấy phần cơm và chai nước từ tay Kiệt, đoạn đặt sang một bên. – Để lát tôi ăn.
– Không được. – Kiệt trừng mắt nhìn Thanh, cố tỏ ra nghiêm túc. – Chị phải ăn bây giờ, đừng có ăn trễ quá, cũng đừng có làm việc mệt quá, hại sức khỏe lắm.
– Ái chà. – Thanh nhìn Kiệt. – Nay cũng biết lo cho người khác rồi hả ?
– Đương nhiên. – Kiệt phổng mũi nói. – Không phải ai cũng được em lo lắng cho đâu.
– Gớm, có một câu nói hoài. – Thanh bĩu môi. – Vậy kiếm chỗ nào để ăn đi, tôi đói lắm rồi.
Kiệt định bụng dẫn Thanh ra ngoài bãi biển để vừa ăn cơm lại tiện thể hóng mát, nhưng ngay khi ra khỏi lều, liền thấy nữ quân y người Mỹ ban nãy quay trở về. Nữ quân y kia thấy Kiệt và Thanh liền đứng chặn trước mặt hai người, thở dốc nói :
– I got two seats on that flight, but they said they were ready to leave and they wouldn’t wait for the women and her daughter. Where are they ? I need them to go right now or they will miss that flight ! (Tôi xin được hai chỗ trên chuyến bay rồi, nhưng họ nói họ chuẩn bị khởi hành và sẽ không đợi hai mẹ con người phụ nữ đâu. Mấy người đó đâu rồi ? Tôi cần họ đi gấp nếu không muốn lỡ chuyến bay này !)
– I don’t see the women. (Tôi không thấy bà ta đâu cả.) – Thanh nói.
– Just take her daughter first. (Cứ đưa cô con gái đi trước đi.) – Kiệt nói. – We will announce the women later. (Chúng ta sẽ thông báo cho người phụ nữ sau.)
– Good idea. (Được đó.) – Nữ quân y người Mỹ nói. – But do you know who is her daughter ? (Nhưng hai người có biết con gái bà ta là ai không ?)
– Yes, follow me. (Vâng, đi theo tôi.) – Thanh nói, ra hiệu cho Kiệt cùng nữ quân y nước Mỹ đi theo.
Thanh dẫn Kiệt và nữ quân y người Mỹ đi vào lều, bên trong có hơn ba mươi người trải tấm bạt hoặc giấy báo ra nền đất rồi nằm san sát nhau, ngoài ra còn có người khỏe mạnh đang thăm nom chăm sóc cho người nhà phải trị thương của mình. Thanh dẫn Kiệt và quân y người Mỹ đi đến bên một thiếu nữ, người này mặt mũi tái xanh, không còn một tí nhựa sống nào, nhịp thở cũng rất yếu ớt, cơ hồ bất kỳ khi nào cũng có thể trút lấy hơi thở cuối cùng của mình.
Nhìn tình trạng của bệnh nhân trước mắt mình, Kiệt cảm thấy hi vọng sống của cô gái này cực kỳ mong manh, hi vọng sống sót chỉ là giấc mộng hão huyền. Nhưng vì cậu đã lỡ hứa sẽ giúp người phụ nữ kia đưa con gái mình tới nơi chữa bệnh tốt nhất, không thể rút lại được, chỉ đành miễn cưỡng giúp bà ta tới cùng mà thôi.
Kiệt và Thanh ăn ý với nhau, mỗi người xốc nách một bên cô gái kia, đi theo sự dẫn đường của nữ quân y người Mỹ, nhưng Thanh chưa được ăn tối, lại có chút mệt nhọc do phải làm việc nhiều, cân nặng của cô con gái có hơi lớn, Thanh nhiều lần suýt nữa thì không nâng nổi, may mà có Kiệt đỡ giùm, không thì chắc giờ Thanh đã té sấp mặt ra đất. Kiệt định nhờ nữ quân y người Mỹ thế chỗ cho Thanh, nhưng người Mỹ đó lại khá nhỏ con, cũng phải làm việc liên tục trong thời gian dài, lại phải chạy đi chạy lại, xem chừng cũng không khá hơn Thanh là bao.
May mà vừa ra tới cửa lều, ba người chạm mặt Ritthirong đi ngang qua, Kiệt liền ngỏ ý nhờ chàng quân nhân người Thái này giúp đỡ, đoạn quay qua nói với Thanh :
– Chị Thanh, chị về ăn uống nghỉ ngơi đi, để em với Rit đưa cô bé này đi cũng được.
– Ừ vậy cẩn thận nhé. – Thanh dặn dò Kiệt, đoạn quay qua nói với Ritthirong. – Thank you very much. (Cảm ơn cậu rất nhiều.)
– You’re welcome. (Không có gì.) – Ritthirong hòa nhã cười. – Let’s go. (Đi thôi.)
Nữ quân y người Mỹ mở đường, Kiệt và Ritthirong xốc nách cô con gái theo sau. Ba người rời khỏi khu vực hạ trại của liên quân, băng ngang qua bãi cát, ở sát bờ biển có một chiếc trực thăng đợi sẵn ở đó, cánh quạt quay vù vù, cát cuộn thành từng cơn lốc, tỏa ra như sóng nước, ập vào người ba người, khiến Kiệt và Ritthirong phải đưa một tay lên che mặt, tránh để cát bắn vào mắt.
Nữ quân y người Mỹ đến bên cửa trực thăng, hét to gì đó với người ở bên trong, lát sau Kiệt liền thấy Virginia nhoài đầu nhìn ra ngoài, đoạn thấy Virginia hỏi :
– Why are there three people ? You just need only two seats. (Sao lại có ba người ? Cô chỉ cần hai chỗ thôi mà.)
– I couldn’t find the mother, so I decided take the daughter go first. (Tôi không tìm thấy người mẹ, nên tôi quyết định để cô con gái đi trước.) – Nữ quân y giải thích. – Two soldiers are just helping me take this girl to here, they won’t go with you. (Hai người lính này chỉ giúp tôi đưa cô gái tới đây thôi, họ không đi cùng cô.)
Virginia nhìn hai người lính mà nữ quân y nói, nhận ra Kiệt là người quen ban nãy làm việc cùng mình. Cô chỉ gật đầu xã giao, đoạn nói tiếp :
– Take the girl to helicopter, hurry ! (Đưa cô gái
Nữ quân y gật đầu, rồi ra hiệu cho Kiệt và Ritthirong đưa cô gái lên trực thăng.
Khoang trực thăng chật hẹp, có hai hàng ghế nằm ở đầu và đuôi trực thăng, ngồi đối diện với nhau. Kiệt và Ritthirong dìu cô gái lên trực thăng, vừa ổn định chỗ ngồi, liền thấy Gia đang ngồi ở hàng ghế đối diện, hai tay bị còng, đang vô thức nhìn về khoảng không phía trước.
Gia không nhận thức được có người ngoài lên trực thăng, vậy nên anh ta chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn Kiệt một cái. Kiệt thầm nghĩ hai người chẳng có quan hệ thân thích gì, vậy nên cũng chẳng hơi đâu mà hỏi han anh ta.
Kiệt và Ritthirong ổn định chỗ ngồi cho cô con gái xong xuôi, vừa xuống khỏi trực thăng, người ngồi trong trực thăng liền đóng sầm cửa lại trước mặt hai người, không một chút nương tình gì. Hai người cũng chẳng để ý gì nhiều, vội vàng theo chân nữ quân y người Mỹ kia.
– Hey, you know the women on the helicopter, huh ? (Này, cậu biết người phụ nữ trên chiếc trực thăng đó hả ?) – Ritthirong hỏi. – I saw her nodding at you. (Tôi thấy cô ấy gật đầu với cậu.)
– Yes, I just worked with her a moment ago. (Đúng rồi, tôi vừa làm việc với cô ấy.) – Kiệt gật đầu. – Her name is Virginia, you can ask the doctor in front of you for more information about her. (Tên cổ là Virginia, cậu có thể hỏi cô bác sĩ trước mặt cậu để có thêm thông tin về cô ấy.)
– Don’t ask me, I absolutely know nothing about her. (Đừng hỏi tôi, tôi không biết gì về cô ấy hết.) – Nữ bác sĩ quay người lại, lém lỉnh lè lưỡi với Kiệt và Ritthirong.
– You had better not drag out female. (Cậu tốt nhất đừng dây dưa vào phụ nữ.) – Kiệt khuyên nhủ. – Women are like slow-explosion bomb, you think they are good with you, but in someday, they will find how to maltreat you. (Phụ nữ như những quả bom nổ chậm, cậu nghĩ họ đang đối tốt với cậu, nhưng đến một lúc nào đó, họ sẽ hành hạ cậu đến thừa sống thiếu chết mới thôi.)
Ritthirong : “…”
– Hey, don’t backbite women ! (Này, đừng nói xấu phụ nữ vậy chứ !) – Nữ quân y người Mỹ phản cảm. – Do you want to see those bombs ? I will tell Thanh what you said about her ! (Anh muốn thấy mấy quả bom đó không ? Tôi sẽ nói Thanh những gì anh nói về chị ấy !)
– Hey, stop … (Này, dừng lại đi …) – Kiệt cuống cuồng níu kéo nữ quân y người Mỹ lại.
Bùm ! Bùm !
Đột nhiên hai vụ nổ lớn đồng loạt bùng lên từ phía căn cứ liên quân, một vụ nằm ở khu hạ trại của quân đội Philippines, vụ nổ còn lại diễn ra ở khu của người Thái Lan. Ngay sau vụ nổ, một luồng khói trắng cuồn cuộn bốc lên, mang theo mùi hắc khó chịu thoang thoảng bao trùm lấy cả một vùng biển.
– F*ck ! – Ritthirong chửi thề. – That is white phosphorus ! (Đó là phốt pho trắng !)
Ritthirong vừa dứt lời, lập tức thêm một vụ nổ nữa xảy ra, lần này vụ nổ nằm ở ngay khu vực hạ trại của bộ đội Việt Nam. Theo như Kiệt nhớ được, vị trí vụ nổ nằm ngay kho hậu cần của bộ đội Việt Nam, cách không xa lều của tiểu đội cậu là mấy.
Trong lòng Kiệt có chút dự cảm không lành, không nói không rằng, vội vàng chạy về phía căn cứ.
– Kiệt, wait for me ! (Kiệt, đợi tôi với !) – Ritthirong cũng hoảng loạn chạy theo, nữ quân y cũng hốt hoảng theo chân hai người, chạy về phía căn cứ chìm trong khói bụi mù mịt.