*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit+Beta: 明明
Chờ đến mộ viên, hồi ức của Nhạc Chính Nhị cũng rốt cuộc ngừng lại, nhìn nơi hằng năm đều phải đến một lần, Nhạc Chính Nhị không khỏi sinh ra loại cảm giác xưa đâu bằng nay, thiếu chút nữa, cậu cũng phải nằm ở chỗ này yên giấc.
Hai người cùng người trông coi mộ chào hỏi, Nhạc Chính Nhị quen việc dễ làm mang theo Hách Liên Lâm đi tới mộ bia theo như lời cậu nói.
“Chính là chỗ này.” Nhạc Chính Nhị đến bên cạnh mộ bia nói, chỉ là rất nhanh lại nhíu mày thầm nói: “Kì quái, như thế nào sạch sẽ như vậy, chẳng lẽ là có người làm chuyện tốt.”
Tuy trước đây cậu cũng xuất tiền tìm người mỗi tháng đều đến quét dọn một lần, nhưng cậu đã sớm chết, như thế nào còn sẽ có người tới quét dọn, Nhạc Chính Nhị cảm thấy thật sự là một đầu sương mù.
“Mộc Mộc?” Hách Liên Lâm cúi đầu nhìn chữ được khắc trên bia mộ, nhìn không rõ vẻ mặt hỏi ngược lại.
“Đúng vậy.” Nhạc Chính Nhị có chút ngượng ngùng gật đầu: “Em ấy có chút ngốc, mỗi lần bị người ăn hiếp cũng không biết đánh lại, tên này vẫn là tôi đặt cho em ấy, đáng tiếc, tôi cũng không biết thi thể của em ấy ở chỗ nào.” Nói đến câu cuối, thanh âm của Nhạc Chính Nhị càng hụt hẫng: “Cho nên nuôi chó cũng gọi là Mộc Mộc, coi như kỉ niệm, tuy con chó kia đã bị nuông chiều càng ngày càng ngốc, chẳng qua cũng là chuyện tốt, nếu như em ấy còn, sống như vậy cũng không tệ.”
Hách Liên Lâm:…
Đặt tên cho con chó kia là Mộc Mộc còn nói là hoài niệm, Hách Liên Lâm nghe xong lời này không biết nên cười hay nên khóc, nhéo sống mũi, Hách Liên Lâm ngẩng đầu nhìn mộ viên hoang vu này, trong lòng cũng bình tĩnh, quay đầu nhìn người có chút thương cảm, bỗng dưng cười, hỏi: “Em thật sự thích cậu ta? Không hối hận?”
“Ừm.” Nhạc Chính Nhị tuy cảm thấy Hách Liên Lâm lúc này thoạt nhìn, ừm, rất đáng thương, lại khiến cho cậu nhìn thấy có chút không thoải mái, nhưng đau dài không bằng đau ngắn, cho nên vẫn rất dứt gật đầu.
“Thích cậu ta chỗ nào?” Hách Liên Lâm kiên nhẫn hỏi.
“…” Nhạc Chính Nhị mấp máy môi, đối với một người không nhớ rõ bộ dáng, cậu thật sự không biết nên kéo ra như thế nào, chỉ có thể nhạt nhẽo nói: “Chỗ nào, chỗ nào cũng thích.”
“Bởi vì cậu ta là omega? Mà tôi là alpha?” Hách Liên Lâm tiếp tục nhìn giống như không cam lòng hỏi.
“Này…” Nhạc Chính Nhị gãi đầu, trong lòng yên lặng rơi lệ, kì thật cậu cái nào cũng không thích, cậu thích nhất chính là beta nữ mềm mại. Chỉ có điều nhìn Hách Liên Lâm đáng thương như vậy, Nhạc Chính Nhị nghẹn họng nuốt nước miếng nói ra: “Kì thật, tôi chính là thích em ấy người này mà thôi, cùng alpha, beta, omega thật sự không quan hệ.” Cho nên anh vẫn là nhanh chóng từ bỏ đi.
“Thật sự.” Hách Liên Lâm lại lần nữa giống như xác nhận hỏi.
“Đương nhiên là thật sự, so với trân châu còn thật hơn.” Nhạc Chính Nhị vỗ ngực cam đoan.
“Thực sự không ngờ, Tiểu Nhạc, em sớm như vậy liền thích anh.” Hách Liên Lâm ôm lấy Nhạc Chính Nhị lời thề son sắt: “Cảm ơn Tiểu Nhạc thích anh nhiều năm như vậy, như thế nào không sớm nói cho anh biết?”
Nhạc Chính Nhị:…?
Giống như nghe thấy thứ gì không đúng, nhất định là phương thức nghe của cậu không đúng. Nhạc Chính Nhị vẻ mặt ngây ngốc bị Hách Liên Lâm ôm lấy, đầu óc đang xoay chuyển “ken két”, vòng vo cả buổi mới tìm thấy thanh âm hỏi: “Anh nói cái gì? Anh gọi tôi là gì?”
“Anh nói cảm ơn Tiểu Nhạc thích anh như vậy?” Hách Liên Lâm thanh âm thỏa mãn lại lần nữa vang lên.
“Không đúng, nhất định là tôi nghe nhầm.” Nhạc Chính Nhị tránh khỏi cái ôm của Hách Liên Lâm, ôm mộ bia không buông tay nói: “Anh để tôi bình tĩnh một lát.”
Hách Liên Lâm cũng không quấy rầy cậu, miệng cười toe toét cũng không ngại bẩn chân ngồi ở bên cạnh Nhạc Chính Nhị, so với bộ dạng khí phách ngày thường quả thật cực kì ngốc.
Tiểu Nhạc? Thích? Những từ mấu chốt này đang xoay chuyển ở trong đầu Nhạc Chính Nhị, giống như về tới mười năm trước, một bé trai xinh đẹp đáng yêu theo sau cậu hô hào: “Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, cậu thích cái gì?”
“Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, tớ rất thích cậu.”
“Tiểu Nhạc Tiểu Nhạc, lớn lên gả cho tớ được không?”
Mà câu trả lời của Nhạc Chính Nhị vẫn luôn là: “Thích nhất Mộc Mộc.”
“Ừ, tớ rất thích cậu.”
“Anh Tiểu Nhạc sau này lớn lên không được lấy người khác, chỉ là Mộc Mộc sau này lớn lên nhất định sẽ lấy người mình thích.”
Lúc Nhạc Chính Nhị còn nhỏ, đối với phân biệt alpha, beta, omega còn không thể nào linh mẫn, hơn nữa đều là đứa nhỏ tin tức tố không quá rõ ràng, cho nên Nhạc Chính Nhị đã nghĩ bé trai đáng yêu mềm mại này là omega, nhưng bây giờ cậu nghĩ sai rồi, vừa nghĩ đến Hách Liên Lâm thanh âm giống như ma quỷ gọi Tiểu Nhạc, Nhạc Chính Nhị khóe miệng co rút.
Cho nên bé trai đáng yêu = Hách Liên Lâm?
Đây là lừa bịp cậu đi? Điều này sao có thể, loại tương phản này cũng quá lớn rồi, còn từng là bé trai ngây thơ đáng yêu của cậu. Cậu rốt cuộc biết được nguyên nhân Hách Liên Lâm đối với cậu chấp nhất như vậy, cảm tình thằng này là bởi vì bóng mờ lúc nhỏ? Không, nói bóng mờ cũng không đúng, đây là mộng tưởng lúc nhỏ…
“Anh, anh là Mộc Mộc?” Nhạc Chính Nhị ôm mộ bia do dự hỏi.
“Phải.” Hách Liên Lâm sáp đến gật đầu, nụ cười trên mặt cũng rất dịu dàng: “Em không phát hiện trong tên anh có hai chữ này sao? Mặc dù Tiểu Nhạc đem tên này cho một con chó, nhưng anh vẫn là rất vui.” Đúng vậy, đây là nguyên nhân Hách Liên Lâm nhìn con chó ngu xuẩn kia vô cùng khó chịu, một con chó cũng dám dùng tên của anh, thật sự là khiến anh vô cùng tức giận, nhìn liền biết vị này có bao nhiêu nhỏ nhen.
“…Ồ.” Nhạc Chính Nhị đờ đẫn gật đầu, không trách người khác không nhắc nhở cậu, xác thực là bản thân cậu quá ngốc, thật không phát hiện huyền cơ trong tên Hách Liên Lâm, Lâm, bên dưới không phải hai chữ Mộc sao, vừa nghĩ như vậy, Nhạc hính Nhị cảm thấy càng bi thương, luôn cảm thấy lại đào hố hãm hại, tự bản thân nhảy vào, còn có đặt tên cho chó chuyện này nói rõ cậu thật sự rất tưởng niệm tiểu đồng bọn. Vì cái gì tên khốn kia nói ra bộ dạng rất ghét bỏ: “Anh, anh như thế nào không chết?”
“Ai nói cho em biết anh chết.” Hách Liên Lâm cười hỏi: “Anh chẳng qua là được người mang đi, chỉ có điều chưa kịp nói cho Tiểu Nhạc biết, thật sự xin lỗi.”
Nhạc Chính Nhị:…
Cho nên tất cả đều là cậu tự mình đa tình? Nhạc Chính Nhị cảm thấy ngực nghẹn một búng máu quả thật chính là im lặng rơi lệ, giống như lên án nói: “Vậy anh vì cái gì không nói cho tôi biết, lão tử hằng năm đều đến lãng phí cảm tình rất buồn cười chứ gì? Có cái gì phải xin lỗi, anh được người nhận đi là quyền tự do của anh, thiệt thòi lão tử còn bảo vệ anh như vậy.” Cuối cùng bảo vệ kẻ gây phiền phức cho mông của bản thân, thật sự vừa nghĩ liền hối hận.
“Tôi sợ em hận tôi.” Hách Liên Lâm cẩn thận nói, lại tiến đến lần nữa ôm Nhạc Chính Nhị nói: “Thực xin lỗi, anh chỉ là sợ em không tin anh, dựa vào tình huống trước kia anh thật sự sợ hãi.”
“Anh có cái gì phải sợ? Lão tử là loại người kia sao?” Nhạc Chính Nhị gạt tay Hách Liên Lâm ra nói: “Hay là anh cảm thấy tôi đối với anh tạo thành uy hiếp quá lớn, anh cảm thấy gạt tôi rất vui?”
“Không có.” Hách Liên Lâm tiếp tục không sợ chết ôm lấy, giống như thỏa hiệp nói: “Anh thích em, anh sợ anh không kìm chế được.”
Nhạc Chính Nhị:…
Cho nên nói đến nói đi làm sao lại kéo đến vấn đề này, nghe thấy thanh âm Hách Liên Lâm mang theo áp lực, Nhạc Chính Nhị cảm thấy không được tự nhiên, cậu thật không ngờ bé trai từng chạy theo sau mông cậu trong nháy mắt trưởng thành thành một alpha lợi hại như vậy, càng không nghĩ tới bé trai đã từng hô hào muốn lấy cậu thật sự nhớ rõ câu kia, nghiêm túc đến phụ trách thực hiện lời hứa, trong lòng Nhạc Chính Nhị vô cùng phức tạp, vui vẻ nhìn thấy đã từng là tiểu đồng bọn, lại hối hận lời vừa nói ra, càng không biết làm sao phản bác hủy bỏ, thở dài một tiếng, Nhạc Chính Nhị sâu sắc cảm thấy tên khốn Hách Liên Lâm này chính là ông trời phái xuống trừng phạt cậu, mềm cứng đều không được, cứ như vậy dây dưa với cậu.
“Tôi, tôi lời vừa nói kia, là tùy tiện nói.” Nhạc Chính Nhị vừa mới dâng lên kiêu ngạo lại tiêu biến đi, thanh âm yếu ớt nói.
“Tiểu Nhạc.” Hách Liên Lâm ngẩng đầu ánh mắt nhìn chằm chằm Nhạc Chính Nhị nói: “Em từng nói người em thích chính là tôi, cùng omega hay là alpha không quan hệ, sao có thể là tùy tiện nói?”
“Tôi, tôi…” Nhạc Chính Nhị bị anh nhìn một trận bực dọc nóng nảy trào lên, cậu vừa rồi thật sự là nói bừa, loại cảm giác đào hố cho mình nhảy vào này thật sự là rất tuyệt vọng, lau mặt, Nhạc Chính Nhị giống như không đếm xỉa đến nói: “Tôi thật sựkhông biết làm sao cùng anh ở bên nhau, tôi là alpha, anh biết không? Tôi không thể chịu được bị người khác đè dưới thân, tôi căn bản không tưởng tượng được tình cảnh kia? Nói như vậy, anh có hay không hiểu rõ một chút?”
“Anh biết.” Hách Liên Lâm trầm mặc một lát nói: “Cho nên anh vẫn luôn không muốn đi cưỡng cầu cái gì, cho đến khoảnh khắc khi nhìn thấy thi thể lạnh như băng của em, anh mới hiểu được, cái gì alpha, beta, omega những điều này đều không có ý nghĩa, giống như em nói, anh thích em, chính là thích em người này, trước kia anh không bài xích tin tức tố của em, chỉ có điều em không biết, hiện tại em biến thành omega, anh cũng sẽ không bởi vì tin tức tố hấp dẫn mà đối với em như vậy. Người anh thích chính là em, nếu như sinh mệnh cũng có thể dùng một loại phương thức khác tiếp tục một lần nữa, như vậy cần gì phải đi so đo những chủng loại kia, Tiểu Nhạc, vì cái gì không thử một lần? Chẳng lẽ nói em đối với anh một chút cảm giác cũng không có?”
“Anh.” Nhạc Chính Nhị trừng mắt nhìn vẻ mặt chân thành của người đàn ông, muốn phản bác nhưng lại tìm không thấy lời nào, kể từ khi biết người đàn ông này từng là bé trai vẫn luôn đi theo cậu, Nhạc Chính Nhị cảm thấy khoảng cách giữa cậu và người đàn ông này giống như lại càng tiến lên một bước, đến cùng có cảm giác hay không? Nhạc Chính Nhị cảm thấy vấn đề này quá sâu xa, cậu biết bản thân không có suy nghĩ giống như Hách Liên Lâm, tuy trong tư tâm cậu cũng rất hưởng thụ cuộc sống mỗi ngày ba bữa có người chuẩn bị, nhưng cậu thật sự không biết loại việc này là làm sao định nghĩa: “Tôi không biết đối với anh có cảm giác hay không, dù sao chính là coi anh như anh em.”
“Anh em? Em sẽ để cho anh em của em sờ đầu em, em sẽ để cho anh em của em sờ bụng em? Em sẽ để cho anh em của em dấu hiệu em?” Hách Liên Lâm không hề xấu hổ hỏi, thanh âm cũng mang theo một tia buồn rầu, đồng thời trong lòng cũng bóp chết những tiểu đệ dám làm như vậy.
“Không, đương nhiên sẽ không.” Nhạc Chính Nhị lắc đầu, nói ra, thằng ranh con nào dám làm như thế, cậu nhất định sẽ không hề nương tay.
“Cho nên em đối với anh là có cảm giác.” Hách Liên Lâm chắc chắn nói.
“Như, như vậy sao?” Nhạc Chính Nhị ngây thơ hỏi ngược lại.
“Đúng, chính là như vậy. Em còn có thể thử như vậy.” Hách Liên Lâm vừa nói xong liền kéo người qua chặn miệng lại, cạy mở miệng người trong ngực, giống như dụ dỗ câu đầu lưỡi triền miên, dịu dàng mà lại mang theo một chút cường thế không thể cự tuyệt, vừa bắt đầu Nhạc Chính Nhị còn muốn giãy dụa, sau đó dứt khoát vò đã mẻ liền bắt đầu phối hợp, dần dần cũng bị kĩ thuật hôn đỉnh cao của Hách Liên Lâm hấp dẫn.
Vừa hôn xong, Hách Liên Lâm khẽ cười một tiếng: “Có cảm giác đi?”
“À? Giống như có một chút.” Nhạc Chính Nhị chép miệng chậc lưỡi, cảm thấy loại cảm giác mềm mại này thật sự đừng nói, thực rất thoải mái.
“Cho nên, thử xem chứ?” Hách Liên Lâm giống như dụ dỗ nói.
“Được” Nhạc Chính Nhị gật đầu, giống như tráng sĩ chặt tay đồng ý.
Cho nên lại lần nữa bị lừa dối thành công, cậu cũng không suy nghĩ lần ra manh mối gì cậu đơn thuần chính là bị ép buộc…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Anh Nhị: Mẹ nó, tình hình giống như lại bị lừa rồi.
Tác giả: = = thắp nến.
Hách Liên: Đến, tiếp tục chơi hôn hôn.