Nam Gia Tiểu Nhị Phải Lập Gia Đình

Chương 26



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit+Beta: 明明

chapter content

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Nhạc Chính Nhị khóe miệng co rút nói, tuy cậu tỏ vẻ rất hài lòng với mị lực của bản thân, hơn nữa trước mắt còn có thể cùng Hách Liên Lâm đánh vỡ ấn tưởng vốn có trước đây, hai người ở chung coi như hòa hợp, nhưng cái này cũng không có nghĩa cậu phải cùng với thằng cha này cô nam quả nam đơn độc ở chung một phòng, cái này tính nguy hiểm quá lớn.

“Nhiều hay không là do tôi đến nói.” Hách Liên Lâm híp mắt cười nói, sau đó tiếp tục ngồi xuống ăn cơm.

Nhạc Chính Nhị:…

Vì cái gì trước kia không phát hiện thằng cha này mặt dày như vậy? Nhìn Hách Liên Lâm từ tốn ăn cơm, Nhạc Chính Nhị thật sâu cảm thấy hình ảnh lạnh lùng nghiêm trang của thằng cha này tuyệt đối là làm ra vẻ, hơn nữa thằng cha này từ khi vừa cùng cậu đâm thủng tầng cửa sổ, có vẻ như biến thành càng thêm không cố kị, chỉ có điều xét thấy bữa cơm này là do Hách Liên Lâm làm, Nhạc Chính Nhị quyết định vẫn là đợi thằng cha này ăn xong lại so đo, chẳng qua nghĩ tới, tên kia cười rộ lên thật đúng là đẹp…

“Ô ô.” Mộc Mộc sau khi cơm nước xong xuôi, cũng tò mò đi đến bên người Nhạc Chính Nhị, rầm rì muốn vuốt lông.

Sau khi Nhạc Chính Nhị vuốt lông cho chó gấu này cả buổi, rốt cục chờ được Hách Liên Lâm ăn xong bữa cơm tối dài đằng đẵng, nhìn thấy Hách Liên Lâm vừa để đũa xuống, Nhạc Chính Nhị không thể chờ được nói: “Nha, ăn cũng ăn xong, chúng ta ngày mai gặp.”

“Không cần, hôm nay có thể trực tiếp gặp.” Hách Liên Lâm đứng dậy, không hề có ý định rời đi, mà là từng bước thu dọn bát đũa đi về phía nhà bếp, cuối cùng lại thêm một câu: “Tôi thấy em còn có một căn phòng trống, đợi lát nữa bảo người mang chút đồ đến, vừa vặn có thể tạm thời ở.”

Nhạc Chính Nhị:… = 口 =

Nhất định là phương thức nghe của cậu không đúng, ở lại cái gì tuyệt đối là đang nói linh tinh, còn tạm được là gì? Bộ dáng nói giống như còn rất oan ức, Nhạc Chính Nhị nhất định không thể nào đồng ý, trước không nói thằng cha này vốn có mưu đồ làm loạn với cậu, việc này nếu như bị mẹ Nam biết, vậy tuyệt đối là chịu không nổi, vừa nghĩ tới mẹ Nam lải nhải cả đêm, Nhạc Chính Nhị liền cảm thấy đau đầu: “Anh đây là tự ý xông vào nhà dân có biết hay không? Còn có lão tử lúc nào đồng ý anh rồi hả? Tôi nói cho anh biết tôi mà nói việc này ra ngoài anh tuyệt đối sẽ rất xui xẻo.” Nhạc Chính Nhị cũng không tiếp tục ngồi bộ dáng đại gia nữa, mà là chập choạng đứng dậy chạy về phía nhà bếp vừa đấm vừa xoa vừa uy hiếp.

Chỉ có điều Hách Liên Lâm là hạ quyết tâm, nói đùa, thật vất vả cạy cho người này mở miệng, anh đợi nhiều năm như vậy dễ dàng sao? Vậy nhất định phải mặt dày kiên cường bám lấy, trên sách nói liệt nữ sợ triền lang, a không đúng, là liệt 0 sợ A triền? Tin tưởng A bày tỏ dữ dội chỉ cần tốn chút bản lĩnh, đem người theo đuổi vào tay chỉ là vấn đề thời gian, tiếp tục cúi đầu rửa chén, kèm theo tiếng nước chảy ào ào nói: “Nói đi.”

Nhạc Chính Nhị:…

Nhìn Hách Liên Lâm bộ dáng ước gì nói cho toàn bộ thế giới biết, Nhạc Chính Nhị cảm thấy cậu trước kia thật sự nhìn nhầm thằng cha này rồi, nhìn người nọ cúi đầu cẩn thận lau chén, vốn ngón tay thon dài nên cầm dao và súng lúc này lại đang cẩn thận lau chén sứ trắng, cùng với bộ dáng ngang ngược trong ấn tượng trước kia thật là ngày đêm khác biệt.

“Này, chúng ta thật sự không thể, tôi là người nào anh cũng biết, chuyện không thể chính là không thể, thứ đồ chơi dây dưa này thật sự không có ý nghĩ.” Nhạc Chính Nhị bày ra khuôn mặt nghiêm túc quyết định thật sự thương lượng một chút.

“Vậy sao?” Hách Liên Lâm cúi đầu hỏi lại một câu, bàn tay cầm chén hơi dừng lại, trong ánh mắt đen nhánh hiện lên một tia áp lực: “Trước đây còn có thể, hiện tại không thể thương lượng, em cho rằng tôi sẽ lại tiếp tục buông tha một lần nữa sao?”

“Này!” Nhạc Chính Nhị bị câu nói hờ hững này chọc tức đến nghẹn lời, gọi chó gấu đứng ngốc ở bên cạnh nói: “Mộc Mộc, lên cho tao.”

“NGAO…OO.” Không cần, tui muốn vuốt lông. Mộc Mộc tỏ ý cự tuyệt, ác bá tuy rất đáng giận, nhưng mỗi lần đều cho nó ăn ngon, chó tham ăn ở trước mặt chủ nhân rất dứt khoát chọn thức ăn.

“Ôi, lão tử thật sự là uổng công nuôi mày.” Nhạc Chính Nhị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép túm lông, đối với hành vi làm phản của con trai biểu hiện rất đau lòng, đối với người thu mua con trai tỏ ý càng căm giận hơn: “Anh nói anh đã rót cho Mộc Mộc thuốc mê gì?”

“Con chó này tôi còn phải rót thuốc mê?” Sau khi xác định con chó ngu xuẩn này không khai thông công năng, Hách Liên Lâm rất sung sướng bày tỏ khinh bỉ: “Suốt ngày ngây ngốc không lết được mấy bước.” Cùng một loại đức hạnh với chủ nhân, nhưng hết lần này tới lần khác anh còn phải bận tâm lo nghĩ, thật sự là nghĩ một chút thôi liền thở dài.

Hách Liên Lâm vừa nói vừa xoa tay, móc ra điện thoại trong túi quần gọi điện thoại.

Nhạc Chính Nhị trơ mắt ếch nhìn tên kia vẻ mặt thản nhiên dặn dò: “Giúp tôi đưa một bộ khăn trải giường tới, nệm vân vân đều phải có.”

“Ừ, giường thì không cần, chỗ này có.”

“Nhanh một chút, trước khi tôi ngủ nhất định phải đưa đến. Địa chỉ ở chỗ đó.”

Sau khi dặn dò hết những việc lặt vặt linh tinh, Hách Liên Lâm tắt máy tiếp tục làm việc nhà, toàn bộ quá trình xảy ra không đến một phút, tương đối nhanh mạnh mẽ chuẩn.

Nhạc Chính Nhị:”…Anh tuyệt đối là vẽ vời cho thêm chuyện, coi chừng tôi báo cảnh sát. Tôi nói cho anh biết, omega thế nhưng lại được pháp luật đặc biệt bảo vệ.”

“Em xác định?” Thanh âm Hách Liên Lâm mang theo vui vẻ.

Nhạc Chính Nhị:…

Xét theo thân phận người trước mắt, Nhạc Chính Nhị xác định coi như là cảnh sát đến vậy cũng không có tác dụng, hơn nữa pháp luật bảo vệ omega gì đó cũng là bản thân cậu nói bậy: “Anh còn muốn mặt mũi hay không? Tôi lập tức khẳng định lại bị lải nhải chết.” Nhạc Chính Nhị chưa từ bỏ ý định mài răng tranh thủ lợi ích.

“Sẽ không, có tôi, việc của Nam gia cứ tìm tôi.” Hách Liên Lâm rất tự giác ôm đồm nhiều việc, thực sự là rất có tự giác.

Nhạc Chính Nhị:…

Tên này tuyệt đối là điển hình không cần mặt mũi. Cậu có thể tưởng tượng đến mẹ Nam và thằng cha Hách Liên Lâm này tụ tập cùng một chỗ lực sát thương tuyệt đối là phải nâng cao gấp đôi.

Hách Liên Lâm rửa xong bát đĩa, tâm tình rất tốt xách ghế ngồi bên cạnh một người một chó, thuận tiện chờ giường chiếu đưa tới.

Làm tổng giám đốc hoặc lão đại, cuộc điện thoại kia của Hách Liên Lâm nhất định rất có uy lực, người đưa giường chiếu đến hiệu suất cũng khá cao, chưa đến 20 phút, chuông cửa liên vang lên linh linh.

Nhạc Chính Nhị ngồi trên ghế cũng không chịu đứng lên, tùy tiện tên khốn kia làm sao lăn qua lăn lại.

Mộc Mộc ngược lại là rất tích cực, đối với chuyện mở cửa rất là nhiệt tình, vui vẻ mở cửa, liền nhìn thấy hai người đàn ông vãm vỡ mặc đồ đen bao lớn bao nhỏ khiêng đồ vào, cổ họng còn gào to: “Lão đại, đồ đã đưa tới.”

Nhạc Chính Nhị lập tức cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Hách Liên Lâm ngược lại rất hờ hững gật đầu, chỉ căn phòng trống kia nói: “Đưa vào đó đi, sửa sang cho tốt.”

“Vâng.” Đại hán tuy thoạt nhìn rất cẩu thả, nhưng đôi tay khéo léo, rất nhanh liền đem căn phòng quạnh quẽ sửa sang vô cùng ấm áp, so với phong cách lạnh lùng cứng rắn của Hách Liên Lâm thì không hề phù hợp.

“Lão đại, làm xong rồi.” Đại hán có đôi tay khéo léo rất nhanh liền đến giao nộp nhiệm vụ, Hách Liên Lâm nhìn bày tỏ không có vấn đề, cảm giác ấm áp của gia đình gì đó, đối với thuộc hạ tri kỉ tỏ ý rất hài lòng: “Ừ, trước trở về đi.”

“Vâng.” Hai đại hán hô xong khẩu hiệu, liền anh nhìn tôi tôi nhìn anh, đối với Nhạc Chính Nhị tựa ở trên ghế lại hô một câu: “Chị dâu chào tạm biệt.”

Nhìn lão đại khóe miệng hiện lên tươi cười, hai đại hán liền biết mình vỗ mông ngựa đúng rồi, má nó, các anh em quả nhiên không lừa bọn họ, lão đại quả nhiên bị hồ ly tinh, a không, omega câu dẫn, chị dâu lớn lên quá đẹp, chính là tư thế ngồi hơi phóng khoáng, chẳng qua những cái này đều không quan trọng, quan trọng là…bọn họ có thứ có thể trở về khoe khoang, hai tráng hán vỗ mông ngựa xong liền hừ hừ ha ha nhanh chóng rời đi.

Chỉ để lại Nhạc Chính Nhị vẻ mặt Sparta khiếp sợ nhìn hai người kia chạy còn nhanh hơn thỏ, chị, chị dâu cái gì, nhất định là cậu nghe nhầm, lão tử là anh Nhị được không? Các người những thằng ranh con này, trước kia thấy lão tử người nào không phải gọi anh Nhị anh Nhị, tuy nói là người của Hách Liên Lâm, nhưng cũng không dám mạo phạm cậu.

Hiện tại hay rồi, anh Nhị cái gì triệt để trở thành lịch sử, trực tiếp thăng cấp làm chị dâu, nghĩ đến lý tưởng trở thành lão đại hắc bang của cậu, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn một búng máu, hắc bang lão đại không làm được, ngược lại không hiểu sao bị người gọi thành người đàn ông của hắc bang lão đại, này chênh lệch cũng quá lớn rồi.

“Được rồi, còn ngẩn ngơ cái gì, ăn quá no?” Hách Liên Lâm vô cùng tự nhiên nhéo nhéo vẻ mặt dại ra và cái bụng của Nhạc Chính Nhị, thầm than một tiếng xúc cảm quả nhiên rất tốt, quả thực là bắt được tinh túy không cần mặt mũi: “Đi rửa mặt đi ngủ, hôm này giày vò lâu như vậy.”

“Anh muốn làm gì?” Nhạc Chính Nhị bị anh nhéo một cái giật mình, cả người đều bắn lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn thằng khốn vẻ mặt thản nhiên, này là tiết tấu hết sờ bụng lại sờ mông?

“Không muốn làm gì, em đừng nghĩ nhiều.” Hách Liên Lâm chớp chớp mắt nói: “Yên tâm, em không đồng ý tôi sẽ không ra tay, nhanh đi rửa mặt, tôi còn có chút việc, máy tính bọn họ cũng mang đến.” Hách Liên Lâm kiên nhẫn giải thích, tránh cho để cho tên nhóc này ngồi không yên.

“Tôi cảnh cáo anh, đừng được một tấc lại muốn thêm một thước.” Nhạc Chính Nhị oán hận trừng mắt, nếu không phải giá trị vũ lực chênh lệch quá nhiều, cậu đoán chừng muốn trực tiếp tiến lên đánh một trận, chạy nhanh như gió về phía nhà tắm đóng cửa lại, trong miệng căm hận càu nhàu, động tác trên tay cũng nhanh hơn, chỉ mong nhanh chóng rửa xong trở về phòng đóng cửa, nhắm mắt làm ngơ, loại tiết tấu không hiểu ra sao cả thì sống chung này, thật sự là chuyện xui xẻo nhất sau khi biến thành omega, so với bị buộc đi thân cận còn xui hơn.

Hách Liên Lâm nhìn cánh cửa “phanh” một tiếng đóng lại, khóe miệng nhếch lên tươi cười, lắc đầu liền vội vàng đi làm việc.

Mà ở dưới nhà trọ, đám bảo tiêu từng giây phút đều đang bảo hộ Nhạc Chính Nhị, liếc mắt nhìn nhau, yên lặng cầm điện thoại gọi điện thoại cho cố chủ, bọn họ cảm thấy bọn họ sắp thất nghiệp, omega này chỉ sợ sau này không cần bọn họ bảo vệ.

Mẹ Nam nhận được cuộc điện thoại này, mặt mày hớn hở, không hề cảm thấy đem con trai bán đi có gì không ổn, ngược lại là cảm thấy con trai ngu ngốc này rốt cuộc tìm được đối tượng đáng tin cậy, thật sự là cực kì đáng giá ăn mừng, chỉ có điều đầu tiên đương nhiên là trước gạt đứa con trai cả tư tưởng truyền thống.

Về phần người kia và con trai sống chung, mẹ Nam cảm thấy quan trọng phải hẹn ra nói chuyện, bởi vì xem chừng việc này cũng có tám, chín phần là thành rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.