Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 18: Lời đồn



Edior: demcodon

Lục Dương sợ thím Trương bưng đồ cho nên vừa trả lời vừa đứng dậy đi đến cửa. Ai biết rằng vừa mở ra đứng ở bên ngoài lại là Tông Chính Hải.

Đáy lòng không lý do vui sướng làm cho Lục Dương lập tức lộ ra mỉm cười, đặc biệt là đối phương chủ động nói “Tôi đã về rồi”. Lục Dương nhanh chóng hỏi: “Anh có mệt không?” Sau khi nói xong lại cảm thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn.

Nhưng Tông Chính Hải không có cảm thấy đây là câu hỏi ngớ ngẩn mà trả lời có lệ, vẻ mặt của hắn nghiêm túc trước sau như một: “Bình thường, cũng không mệt mỏi lắm. Trở về cất đồ lại đến công ty.”

Như thể đang giải thích tại sao hắn có thời gian về nhà sớm hơn trước đây. Trên thực tế, dựa theo thói quen đi công tác lúc trước hắn vừa xuống máy bay sẽ trực tiếp đến Tông Thiên. Nhưng khi đi ngang qua khu vực gần Đế Cảnh Quận thì Tông Chính Hải vẫn kêu Đại Lưu (Lưu Hướng Kiệt) ghé về nhà một lúc.

Mặc dù trong khoảng thời gian ở nước ngoài vẫn thường liên lạc với gia đình. Nhưng không tận mắt nhìn thấy người vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Cuối cùng nhìn thấy người nào đó lại cảm thấy hài lòng, Tông Chính Hải cầm một hộp quà nhỏ màu đen để ở trên bàn: “Đây là một món quà.”

Lục Dương nghe vậy tất nhiên lập tức hiếu kỳ cầm chiếc hộp lên. Cậu nhìn chung quanh nó cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, suy nghĩ một hồi lâu mới đột nhiên ý thức được kích thước này… hình như là hộp nhẫn.

Thình thịch, nhịp tim đột nhiên tăng lên. Trong khoảng thời gian ngắn Lục Dương bối rối đến mức chân tay luống cuống: “Đây… đây là cái gì?” Cậu cũng không biết mình bối rối cái gì.

Tông Chính Hải dường như không có nhận thấy sự khác tường của cậu, chỉ là ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Lục Dương, giọng điệu bình tĩnh mà điềm tĩnh: “Mở ra xem đi.”

Có lẽ giọng điệu của đối phương quá mức bình thường, mà Lục Dương cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được không có khả năng như mình tưởng tượng vậy. Vì thế thật cẩn thận mở nắp hộp ra.

Có thể là do mình xem quá nhiều tác phẩm điện ảnh nên có chút di chứng kỳ lạ, nhìn thấy loại hộp nhỏ hình vuông này lại liên tưởng đến nhẫn. Loại thói quen này đặt ở cuộc sống hiện thực là thật sự không được.

Chờ Lục Dương mở chiếc hộp ra nhìn thấy một cặp khuy măng sét nằm bên trong nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng có chút mất mát. Cậu sợ tới mức lập tức ném cảm giác kỳ lạ ra sau đầu, bắt buộc mình phải tập trung vào “món quà” này.

Ngọc bích hình vuông tỏa ánh sáng quyến rũ, ở trên tấm đệm nhung đen vừa tuyệt đẹp vừa bí ẩn. Điều khó khăn nhất là đá quý trên hai khuy măng sét này giống hệt như gương.

Lục Dương không hiểu đá quý, ngoài chữ “C” màu tối ở góc trên cùng cũng không có gợi ý nào, thật sự không thể phán đoán giá trị của nó. Nhưng cậu lường trước được chỉ sợ không rẻ, hơi do dự có nên nhận hay không.

Tông Chính Hải phảng phất đoán được băn khoăn trong lòng Lục Dương giải thích nói: “Không phải là một thương hiệu nổi tiếng gì, tìm bạn bè người quen làm thủ công, chỉ cảm thấy đẹp, không tốn quá nhiều tiền.”

Quả thật không phải là thương hiệu nổi tiếng, mà là được đặt làm tại một cửa hàng tư nhân lâu năm ở nước Pháp. So sánh với giá của đá quý, chi phí làm thủ công thật sự không đáng tiền.

Người tặng quà nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng chỉ cần là người có chút thường thức đều không tin tưởng lý do thoái thác ngoài mặt của Tông Chính Hải.

Lục Dương nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại suy nghĩ nên uyển chuyển từ chối món quà đắt tiền này như thế nào.

Tông Chính Hải đã không cho cậu cơ hội từ chối: “Khi tôi ở bên ngoài thỉnh thoảng nghĩ đến cậu… và mọi chuyện trong nhà.”

Lục Dương mở to hai mắt nhìn, không biết những lời Tông Chính Hải nói là nghĩa bóng hay là nghĩa đen?

Kết quả Tông Chính Hải lại tiếp tục nói: “Nghe nói cậu muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng? Chuyện này không phải là một sự hiểu lầm chứ?”

— —
Lúc Tông Chính Hải ở châu Âu chuẩn bị quay về thì nhận được một cuộc điện thoại từ ông chủ Bác Á – Ngụy Bác. Đối phương nói cho hắn biết Lục Dương muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng Bác Á sắp bắt đầu.

Liên quan đế con đường phát triển trong tương lai, Tông Chính Hải đã thông qua Lục Dương giải thích. Mục tiêu của Lục Dương rất rõ ràng, cậu không phải muốn làm thần tượng, mà là muốn trở thành một diễn viên xuất sắc.

Cuộc thi có thể nhanh chóng biến cậu thành thần tượng, nhưng nó cũng sẽ cản trở sự nghiệp diễn xuất của cậu. Cho nên mặc dù Bác Á có một nguồn lực tốt như vậy Lục Dương cũng chưa bao giờ đề cập đến ý định tham gia cuộc thi.

Khi Tông Chính Hải nghe Ngụy Bác nói phản ứng đầu tiên cảm thấy đây là một tin đồn. Nhưng tiếp theo Ngụy Bác nói dường như đã chứng minh tính xác thật của “tin đồn” này.

“Hạ Bình là một người đại diện khác của công ty chúng tôi, tin rằng cậu đã nghe nói qua, cố ý đến nói với tôi chuyện này.” Ngụy Bác nói với bạn mình qua điện thoại: “Hạ Bình nói Lục Dương và các nghệ sĩ của hắn tiết lộ muốn thông qua cuộc thi để tiến xa hơn. Hắn lo lắng rằng Lục Dương không thể tham gia cuộc thi vì sợ người đại diện Vương Hữu Lan phản đối. Hạ Bình rất lạc quan về Lục Dương, cảm thấy mất đi cơ hội hiếm có này đối với Lục Dương và chương trình là tổn thất rất lớn. Tôi tìm Vương Hữu Lan nói chuyện nhưng vì thể diện của hắn nên không nói quá sâu. Nếu có thể cậu hãy hỏi cậu bé nhà cậu cuối cùng là có ý gì.”

Nghe đến đây Tông Chính Hải càng thêm tin tưởng điều đó không thể là suy nghĩ và hành vi thật sự của Lục Dương.

Hắn biết Lục Dương là một người rất ấm áp, là người rất tích cực và đối xử chân thành với mọi người. Nếu Lục Dương thật sự thay đổi ý định đột nhiên muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng cũng tuyệt đối sẽ không bí mật trao đổi với nghệ sĩ khác, mà sẽ trực tiếp đi tìm người đại diện Vương Hữu Lan của mình để nói chuyện.

Hơn nữa, Lục Dương rất tin tưởng Tông Chính Hải, có suy nghĩ gì đều sẽ nói với hắn. Ngay cả Tông Chính Hải cũng không có nghe Lục Dương nói sẽ thay đổi ý định ban đầu, những người khác sao lại nghe được “tiếng lòng” của Lục Dương chứ?

Tông Chính Hải đặc biệt tự tin vào điểm này, trong lòng đồng thời tự tin kỳ thật cũng mang theo một cảm giác đặc biệt trong lòng. Nếu ở trong lòng Lục Dương hắn là người đáng giá để trao gởi và tin tưởng nhất. Loại chuyện này nghĩ lại làm cho người có cảm giác sục sôi.

Chỉ trong mấy tháng, hắn đã làm ra rất nhiều điều hoàn toàn không phù hợp với phong cách ứng xử thông thường của mình. Sự thay đổi này vừa xa lạ vừa mới lạ, vừa mang theo vô hạn cám dỗ vừa tràn ngập phiêu lưu khó có thể đoán trước.

Tông Chính Hải khó được do dự vì một người, muốn tiến xa hơn hay không… hắn lớn tuổi hơn Lục Dương, cho nên mới càng cần cẩn thận. Bất kỳ hành động nào cũng phải hợp lý cho đến khi bạn xác định được chính mình và tâm ý đối phương trước. Cho đến khi không thể tiếp tục giữ vững lý trí.

— —
Tông Chính Hải tạm thời đặt những suy nghĩ này dưới đáy lòng mà nói cho Lục Dương biết những tin tức mình nghe được từ chỗ Ngụy Bác.

Tông Chính Hải thấy đối phương cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc và nghi ngờ thì đề nghị: “Cậu nên nói ngay chuyện này với người đại diện của mình, tránh cho tạo thành rào cản không cần thiết.”

Bỏ qua người đại diện của mình mà làm cho người đại diện khác “phí sức lo lắng” vì cậu. Tin rằng bất kể ai là người đại diện đương sự chỉ sợ đều rất khó lòng không sinh ra khúc mắc.

Lục Dương cũng hiểu rõ đạo lý này, cậu lập tức gật đầu nói: “Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho anh Vương.”

* * *
Cùng thời gian này, Vương Hữu Lan đang ở trong văn phòng của mình cầm một tờ văn kiện lòng tràn đầy rối rắm.

Trong khoảng thời gian này y nghe được rất nhiều người đồn đại. Đại khái chính là Hạ Bình đánh giá cao Lục Dương, mà Lục Dương cũng biểu lộ ra ý muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng. Thậm chí ngay cả ông chủ Ngụy Bác cũng tìm y nói chuyện một lần, mơ hồ nhắc tới chủ đề này.

Những lời này mới đầu tất nhiên làm cho y cảm thấy rất xấu hổ và tức giận. Vốn dĩ nói để cho Lục Dương về nhà chuẩn bị cuộc thi cuối kỳ, không quấy rầy cậu, cũng ước gì có thể lập tức gọi điện thoại qua hỏi rõ ràng.

Nhưng Vương Hữu Lan cũng không phải là người không có khả năng phán đoán. Y lắng đọng lại tâm trạng, cẩn thận suy nghĩ và cảm thấy có gì đó không ổn.

Điều kiện ngoại hình của Lục Dương xuất sắc như thế, thông qua chương trình tìm kiếm tài năng chính thức ra mắt. Sau đó một lần là nổi tiếng, đối với người đại diện Vương Hữu Lan mà nói không thể nghi ngờ là chuyện tốt. Nhưng bởi vì Lục Dương vẫn luôn nhấn mạnh rằng cậu chỉ muốn diễn. Vương Hữu Lan tập trung công việc của mình vào việc xem các kịch bản phù hợp.

Vậy ngay cả khi Lục Dương thay đổi ý định, tại sao cậu phải che giấu nó mà không thương lượng với y chứ? Nghĩ đến đây Vương Hữu Lan tính chờ Lục Dương tham gia xong cuộc thi lại nói chuyện với cậu, ai biết ở ngay lúc này Lục Dương gọi điện thoại đến chứ?

Vương Hữu Lan nghe đối phương giải thích sắc mặt ngày càng tốt, chuyện trước đó do dự cũng ném lên trên chín tầng mây. Nếu Lục Dương quả thật muốn diễn hơn thì thật tiện.

Y đưa ánh mắt về phía văn kiện trên bàn vui tươi hớn hở nói: “Kỳ nghỉ này chỉ sợ cậu cũng không có thời gian tham gia bất cứ chương trình nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.