Mễ Lam sắp không nhịn được muốn dạy dỗ người, nhưng vẫn nể mặt ông chồng nên quay ra sau định hỏi ý kiến.
Dinh Tử Kiến một bộ mặt che chở cho vợ mình. Em thích chọc trời anh liền ném vũ khí cho em. Nhìn là đủ biết, không cần phải hỏi nhiều.
Tay vuốt vuốt tóc cô, còn như người lớn dỗ trẻ em, không biết từ bao giờ đã cho người mang mấy chiếc bánh xinh xắn đến.
Mễ Lam nhận bánh trên tay mà muốn khóc oa oa, thời khắc này là chuẩn bị khai chiến, hắn còn cho cô ăn làm cái gì?
Đột nhiên từ xa có một giọng nam còn khá trẻ vang lên:
“Ai nói chị gái tôi là một người không có tiền, không có gia thế. Các người bị mù cả rồi à?”
Mễ Lam cũng nghi hoặc, cô là chị gái của chất giọng bá đạo này lúc nào thế? Mù mịt thật nha.
Brian bước từng bước đến, ánh mắt và điệu bộ thật lạnh lùng, kèm theo trang phục vest đen hôm nay thật quá ngầu đi mất.
Bên cạnh còn một tên mặt lạnh hơn hàn băng chưởng, khỏi diễn tả ánh mắt làm gì, hắn vốn có để ai vào mắt đâu mà diễn với tả. Nhan sắc đó tốt nhất cũng đừng nhìn, nếu không sẽ bị hắn doạ cho gặp ác mộng đấy.
“Là em?” Mễ Lam nhìn Brian đột nhiên có mặt ở đây khá kinh ngạc thốt lên. Cậu bé đến giúp cô giải vây. Mễ Lam tự hỏi mình ở kiếp này là được ai phù hộ mà số tốt dữ vậy nè. Cô thề kiếp trước không hề tham gia giải cứu thế giới nha.
Nolan cũng đến, nhưng không tập trung về hai người phụ nữ đang nháo kia với Mễ Lam, mà là sắc lạnh tràn trề mặt đối mặt Dinh Tử Kiến.
Hai tên sắc đẹp giết người này, đừng nói vừa gặp đã yêu đi, cô đang đứng giữa cảm giác mình như người thứ ba là sao vậy?
Nolan lên tiếng trước: “Đã lâu không gặp, bạn cũ, còn nhớ tôi không?”
Dinh Tử Kiến cũng phát ra một loại khí áp, nó khác khí chất bình thường cao lãnh của một tổng tài. Loại khí chất này thật đặc biệt tương phản với người kia. Chính nghĩa, mạnh mẽ, cương trực.
Kiểu như cảnh sát đối đầu mafia vậy. Tránh tà lưỡng lập, một bên bóng tối bao trùm một bên ánh sáng chói lóa. Quá sức gây cấn rồi.
“Lần trước thì chưa xác định lắm, bây giờ thì đã chắn chắn, thì ra là bạn cũ” Dinh Tử Kiến đột nhiên cất lời..
Mễ Lam nhìn qua nhìn lại, hai người này là có gian tình. Tình địch của cô thăng cấp nhanh tới nỗi cô không kịp trở tay rồi. Còn là cấp Lucifer.
NoLan lúc này có chút nhíu mày nhìn qua Mễ Lam quát:
“Đầu con nhóc này suốt ngày nghĩ toàn thứ không giải thích nỗi”
Mễ Lam xụ mặt, quên mất hắn có thể nhìn thấu nội tâm đang gào thét của cô. Ai nói chỉ có cô nghĩ thế, hỏi nhiều dân ngôn xem, gặp cảnh này họ sẽ đi đẩy thuyền hai người đấy..hừ hừ..
Dinh Tử Kiến quay sang vợ mình: “Anh không thích hắn”
Mễ Lam: “…” cmn còn để đất cho cô sống không hả. Tên chồng này cũng có thể cảm nhận được cô đang nghĩ gì.
Mễ Lam phát hiện xung quanh mình toàn lũ biến thái. Trả cô về hành tinh của mình đi, cô là bị chuyển phát nhầm đến đây rồi.
Mễ Lam liếc hai tên vẻ ngoài yêu nghiệt, nội tâm sâu thẫm kia, trực tiếp đi đến cạnh Brian, quan sát cậu nhóc một vòng vẫn khoẻ mạnh, chắc nhiệm vụ bọn họ đi làm đã hoàn thành rồi.
“Em đã nói với chị rồi, bọn họ giống nhau” cậu đồng cảm với cô.
“Ừa, cũng may em giống người hơn” đây là lời khen thật lòng dù có hơi kỳ quái của cô.
Brian: “!!!” cậu là người, cần gì giống.
[…]
À..!! Nhém quên mất hai con gà mái mờ kia rồi.
Thái Ngư nghe xong lời thằng huênh hoang từ đâu đến, thấy đột nhiên lại có thêm đàn ông nữa đến đứng cạnh Mễ Lam, liền bộ mặt khinh bỉ nặng nề hơn:
“Thì ra toàn là nhờ đàn ông đứng sau chống lưng, không ngờ cô lại có tài như thế!”
Mễ Lam quay nguýt sang ánh mắt nghi ngờ nhìn Thái Ngư:
“Giờ tôi mới biết cô là do hai người phụ nữ sinh ra à, ba cô không phải là đàn ông?” tối ngày mở miệng là chống lưng.
“Cô..” Thái Ngư muốn xong tới đánh người trước rồi.
Câu đó Mễ Lam cố ý nói to, khiến Thái Tư Thiện phía xa cũng ngừng nói chuyện nhìn sang. Sau đó nhìn thấy Brian và Nolan ông ta liền xanh mặt. Tại sao hai người đó lại ở đây, còn đứng canh đám người Dinh Tử Kiến.
Kiều Tố Thanh cản ngang hành động của Thái Ngư lại.. “Bình tĩnh lại chút Thái tiểu thư”
liền bước lên đứng chắn trước mặt nhìn Dinh Tử Kiến nói:
“Chuyện hôm nay cái gì em cũng đã nói hết, anh cứ từ từ suy nghĩ về vấn đề hợp tác với TS bọn em..”
Cô ta định rời đi thì Brian lại lên tiếng:
“TS sao?, Hình như tôi và Robert Ly cũng khá thân đấy!”
Kiều Tố Thanh nghe xong liền đứng sửng lại, cô ta quay sang nhìn cậu bé tầm 12-13 tuổi, đúng là có vẻ đẹp rất hút người, nhưng ánh mắt lạnh lẽo kèm giọng điệu kia cảm giác áp bức.
Đúng là nảy giờ có quan sát nhưng cũng nghĩ cậu ta chỉ là một thiếu gia nhà giàu nhỏ tuổi có chút tiền, nhưng lúc cất giọng nói về Robert Ly, loại trực giác cho thấy, bọn họ ở một vị thế tương đồng nhau.
Kiều Tố Thanh nghĩ tới những thứ cô phải đánh đổi với người đàn ông đó, mới có được vị trí như hôm nay. Cô ta lại nhìn sang Dinh Tử Kiến, không thể để anh ta biết, nếu không ý định nối lại tình cảm lúc xưa sẽ tan biến cả.
Nolan vô tình nhìn sang đột nhiên lấy tay tự che mắt mình lại. Mễ Lam thấy lạ quan sát hắn, đột nhiên che hai cái kính chiếu yêu kia lại làm gì. Hắn là nhìn thấy nhiều yêu quái quá nên sợ hay sao?
Nolan cụp mắt xuống thì nhìn thấy Mễ Lam đang tò mò hắn liền dở khóc dở cười..Đúng là chỉ khi nhìn vào mắt cô em này thì mới có cảm giác thoải mái trong lành..
“Thấy bẩn quá, nên không muốn nhìn tiếp” hắn nói thờ ơ nên Mễ Lam khó hiểu. Cô lại kiểm nghiệm xung quanh Kiều Tố Thanh xem, cô thật không biết bẩn chỗ nào.
Dinh Tử Kiến kéo Mễ Lam về phía mình: “Em đừng nhìn nữa” cô ngờ vực với hai người đàn ông này quá đi mất..
Thái Ngư thấy cha mình đang đi sang, cô ta lại quật dậy, đẩy Kiều Tố Thanh sang bên, lau tới định đánh Mễ Lam, không ngờ chưa há mồm đã bị Mễ Lam chụp được tay, cầm đĩa bánh ngọt nhét thẳng vào mồm Thái Ngư.
Giờ cô hiểu, chồng cô đưa bánh để làm gì. Là để có thứ bịt miệng người. Cách này cũng tốt, chỉ hơi phí cái bánh đang đẹp mà thôi.