– Thôi! Không nghĩ nhiều nữa mình…*ngáp*. Ưm! Buồn ngủ ghê, dù sao cũng còn nửa tiếng nữa mình sẽ chợp mắt một tí. Dù sao kì nhông đến cũng sẽ…gọi cho…mình…mà
Hồi tưởng kết thúc. Vy đã vẽ xong những điều trước khi mình quay ngược thời gian thế này
– Tất cả mọi thứ! Mình thấy nó đều hết sức bình thường cả, những điều này giống với sinh hoạt hàng ngày. Mình còn không gặp sự cố nào đó để khiến mình chết rồi trọng sinh. Rốt cuộc thì tại sao mình có thể quay ngược thời gian?
Vy cứ mải đăm chiêu suy nghĩ về lí do mình bị quay về thời điểm năm 2016 này.
Lúc này Yến quay sang hỏi
– Ê! Không làm bài à, xong chưa mà ngồi đấy
*Giật mình*
– À! Xong rồi, có gì không?
– Cho tao đi, tao xem tí thôi
Vy bình thản lấy bài kiểm tra củ mình được cho Yến. Yến su khi nhìn bài của Vy thì vô cùng ngạc nhiên
– Vy mày làm cái này đúng không đấy? mà mày làm kiểu gì sao nhanh thế. Tao từ nãy giờ nghĩ mãi không ra
Vy nhìn Yến với khuân mặt cạn lời cùng với đôi mắt bất cần nói
– Đúng hay không thì tao không biết, tao làm theo cách của tao còn nếu mày muốn chắc chắn là đúng hay không thì gọi cô bảo cô kiểm tra cho xem có đúng không. Tin hay không tuỳ mày
– Ờ…tao biết rồi làm gì căng thế, tao chỉ hỏi tí thôi mà
– Nhưng cái câu hỏi của mày đúng hay không làm lòng tự trọng của tao tổn thương đấy
– Rồi…rồi…mày vẽ của mày đi
Giáo viên coi thi đột nhiên thông báo
– Còn năm phút nữa thì bài, các em mau chóng soát lại mã đề, bài thi đi nhá
Yến nghe thấy vậy thì mau chóng cầm lấy bài của Vy vừa chép vừa đối chiếu
– Hầy…chép bài cũng là một nghệ thuật của sự hợp tác ấy nhỉ. Bây giờ vẫn còn sớm theo như mình nhớ thì còn thi một môn nữa thì phải…kệ đi thi hay không đối với mình không quan trọng quan trọng là cái trước mắt trường hợp của mình đây này
– Nếu mình không chết, hay không có xảy ra bất cứ sự kiện gì mà đột nhiên xuyên không thế này…thì chỉ có một số giả thiết sau đây
– Thứ nhất là theo một giả thuyết mà mình biết được thì khi mình ngủ là thời gian linh hồn mình yếu nhất, nó yếu đến nỗi nó có thể thoát ra khỏi thể xác. Có thể chính lúc đấy nó đã theo ánh sáng của đảng mà tới đây ấy nhỉ
– Hoặc có một giả thuyết khác là có một người đó xuyên không ở thế giới của mình và khi xuyên không thì có 1% sự rủi ro và mình chính là 1% rủi ro ấy. Nhưng mà, cái trường hợp thứ nhất có khả năng cao hơn cái trường hợp thứ 2
Vy vò đầu, bứt tóc (nói vậy thôi chứ không có bứt thật đâu kkk)
– A…a…a đau đầu chết được không nghĩ nữa, chuyện gì đến thì nó sẽ tự đến thôi
– Yến làm xong chưa?
– À! Gần xong, đợi tí!
Vừa mới dứt câu thì tiếng trống tùng báo hiệu ra chơi để chuẩn bị cho bài kiểm tra tiếp theo vang lên
….Tùng…tùng…Tùng….
– Nào, các em ngồi nguyên chỗ ngồi để cô thu bài nào. 111116, 11117,….
Vy xu hết sách, vở, bút,thước vào trong chiếc cặp của mình. Cô kiểm tra xem mình của hồi lớp 6 lúc ấy khi đi thi sẽ cầm những thứ gì
– Hoá ra,…mình ngày xưa cũng không lo nhiều nhỉ, đi thi môn gì làm cầm hết tài liệu của môn đấy. Đúng là không lo nghĩ gì…ha..ha..a..a…
Vy ra khỏi phòng, với tâm trạng nhiều hoài niệm với ngôi trường cũ này.
– Lúc mới đầu vào đây, nhà xe cũng chưa được xây dụng đàng hoàng tất cả chỉ là một chồng đất. Mỗi lên trèo lên đấy là cứ sợ mình bị ngã trên đống đất đấy ha..ha..ha…
– Tuổi thơ của mình, mình cũng không có nhớ được nhiều chỉ là mình thây vui khi là một thành viên của lớp, dù có một vài trường hợp không vui vết hay tốt cho lắm nhưng mà đã gọi là một lớp thì phải có người this người that đúng nhỉ…thật là hoài niệm
Trên hành lang
– Thu, nãy mày có làm được bài không?
– Tao cũng không biết, tao mà làm được thì tao đã vui vẻ rồi
– Nãy trong phòng tao gọi mày, bảo mày bảo tao thế mãi về sau mày mới bảo được câu. Chắc tao 1 điểm quá
– Mày nói như tao biết làm ấy, tao cũng không biết được mấy điểm nữa
– ! Vy lại đây, mày có làm được bài không
Vy nghe thấy tiếng gọi của Thu quay ra nhìn về phía củ bọn họ
– Ơ! Đó không phải là Thu, Huyền còn có cả Chính Nhàn# nữa kìa
#Nhàn: là tên của phụ huynh nha. Thời trước đi học tên bố mẹ giấu như bí mật quốc gia ấy nhỉ. Biết được thì sẽ hay bị gọi chung như thế này
– Tương lai mấy cụ này sẽ thành công lắm đây, mọi người ai cũng thay đổi khi lớn lên, nhưng khi họp mặt vẫn còn đông đủ. Điều này làm mình khá là vui
– Làm bài ấy hả? Cũng không mấy khả quan nhưng mà kệ thôi. Chúng mày đừng có hỏi tao là chọn ý B hay A nhá tao không biết đâu. Nói trước không bước được qua mà
– Ừ! _ Huyền
– Mà anh Chính idol có làm được không thế!
– Mày vừa mới bảo nói trước không bước được qua xong giờ mày còn đi hỏi tao
– Ha…ha…ha…trêu mày tí thôi mà, yên tâm tương lai mày cũng dư dả lắm nên không cần phải lo về mấy cái điểm số này đâu
Từ dưới tầng có tiếng gọi của ai đó
– Chính ơi! Xuống đây chơi đá cầu đê