Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối

Chương 6: ?



Editor: Chiêu

——————–

“Không được đánh nhau!” Mắt thấy Tần Trăn muốn cùng những tên ba gai đó ra ngoài, Đường Nại bay nhanh ra chắn giữa bọn họ.

Giọng nói của cậu run nhè nhẹ, hốc mắt đỏ một vòng, đôi mắt trong sạch như là nai con vô cùng sợ hãi và ủy khuất, cơ thể nhỏ nỗ lực đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn mấy tên ba gai.

“Các anh còn dám bắt nạt người khác, tôi sẽ mách lão sư!”

Mấy tên ba gai nhìn lẫn nhau một cái, bỗng nhiên phụt cười một tiếng.

“Mày đã bao lớn rồi, mà vẫn còn đi tìm lão sư mách?”

“Có bản lĩnh thì đi nói đi, thằng con hoang này ở trường là kẻ thù không đội trời chung của mọi người, lão sư chỉ biết đổ lỗi lên đầu hắn!”

Sao có thể bắt nạt người như vậy?

Đường Nại siết chặt ngón tay, cảm thấy ủy khuất thay Tần Trăn.

Tuy rằng hắn là con hoang, nhưng xuất thân không phải do hắn quyết định, hắn cũng chưa từng làm qua chuyện không có nhân tính, dựa vào đâu mà phải bị mọi người bắt nạt.

[ Nại Nại, nam chủ không cần chúng ta đau lòng, hắn có hào quang của nam chủ, cho dù bây giờ nghèo túng, sau này cũng sẽ trở nên rất lợi hại! ]

Tên thúi kia vừa rồi vẫn luôn rình coi Nại Nại, đừng nghĩ rằng nó không thấy.

Nên để hắn nếm chút mùi vị, thì mới có thể biết được nam nhân mà • Tơ Hồng • nó đã coi trọng rồi thì không phải có thể để người khác tùy tùy tiện tiện chạm vào!

[ Mặc kệ sau này cậu ấy thế nào, nhưng bây giờ cậu ấy là thường bị người khác bắt nạt, Nại Nại muốn bảo vệ cậu ấy! ]

Tần Trăn tuy rằng tương đối độc miệng, nhưng tâm địa rất lương thiện, vừa rồi cậu lạc đường còn dẫn cậu đi ra ngoài.

Nại Nại muốn tri ân báo đáp!

[ Tiểu ngốc tử, tôi luôn cảm thấy tính cách này của cậu, người khác cho cậu một viên đường là có thể lừa cậu đem đi… ] Tơ Hồng nói bằng giọng lo lắng mang theo tấm lòng của người mẹ.

[ Đúng vậy, không phải cậu là dùng một viên đường đem tớ lừa đi sao? ] Đường Nại méo miệng, nhỏ yếu vừa đáng thương vừa bất lực.

Thời điểm trước cậu vẫn còn là một linh hồn, chính Tơ Hồng đã cầm viên đường đến dỗ cậu cùng nó trói định.

Đáng tiếc linh hồn của cậu là trong suốt, căn bản nắm không được viên đường, cũng không thể đưa đến miệng ăn.

Nghĩ đến đây, trong ánh mắt Đường Nại lộ ra vài phần oán giận.

Tơ Hồng: …

Chỉ là một viên đường mà thôi, có cần đến mức này không?

Con người nhỏ không có lương tâm này, nó chọn cho cậu thân phận tiểu thiếu gia nhà giàu, không thiếu tiền, muốn ăn gì mà không có, vẫn còn nhớ thương viên đường kia!

[ Cậu đi mà đáng thương cho Tần Trăn đi, tôi mặc kệ cậu, lại bị nam chủ của thế giới này quấn lên, đừng có tìm tôi khóc lóc. ] Tơ Hồng giận dỗi nói.

Đường Nại chỉ nghe được nửa câu đầu, đã nặng nề ừ một tiếng, ra vẻ ngay thẳng nhón mũi chân duỗi tay vỗ vỗ đầu Tần Trăn.

“Cậu yên tâm, sau này tớ sẽ che chở cho cậu, tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt cậu!”

Hốc mắt Tần Trăn có chút ướŧ áŧ, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cổ xúc động, muốn hung hăng đem thiếu niên nho nhỏ ôm vào lòng ngực.

Từ khi mẹ qua đời, đây là người đầu tiên, có người đối với chính mình nói ra những lời này.

Tuy rằng ai bảo vệ ai còn không biết…

“Cậu đừng khóc a.”

Đường Nại phát hiện mắt hắn đỏ, chân tay luống cuống muốn giúp hắn lau nước mắt, động tác làm được một nửa thì bỗng nhiên thu tay về, cắn răng một cái, vỗ vỗ bả vai chính mình.
“Nếu thật sự nhịn không được, tớ cho cậu mượn dựa dựa bả vai!”  

“Phụt ——” Tần Trăn nháy mắt nín khóc mỉm cười, hắn giơ tay lên gật đầu một chút.

Mấy tên ba gai nhìn thấy bọn họ không coi ai ra gì mà “Show ân ái” tỏ vẻ muốn đạp đổ chén cơm chó này.

“Họ Tần, mày rốt cuộc có đánh hay không!”

Đường Nại lập tức lắc lắc đầu với Tần Trăn, ý bảo hắn không để ý đám người xấu xa này.

“Không có việc gì, chờ tôi trở về.” Tần Trăn ôn nhu vỗ vỗ bờ vai cậu, cười như không cười mà nhìn về phía mấy tên ba gai, thay đổi sắc mặt nhanh như lật sách.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.