Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 32



Sở Nghiêu Nghiêu đầy chờ mong nhìn Tạ Lâm Nghiễn. Nhưng Tạ Lâm Nghiễn hiển nhiên không nể mặt nàng: “Cũng là chuyện mấy trăm năm trước rồi, ta không nhớ rõ.”

Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ một chút lại tiếp tục nói: “Ta từng hỏi Khâu Nguyệt Đường, hắn bảo ta tới hỏi ngươi, ngươi sẽ chính miệng nói cho ta biết.”

“Hắn…” Tạ Lâm Nghiễn đáy mắt lóe qua một tia khinh miệt.

Sở Nghiêu Nghiêu không ngừng cố gắng: “Ngươi xem, người ta cũng cảm thấy ngươi sẽ nói cho ta, ngươi không nói với ta, chẳng phải sẽ làm cho người khác nghi ngờ sao.”

Tạ Lâm Nghiễn cười một tiếng, ánh mắt thản nhiên nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Việc này còn cần ta phải nói cho ngươi? Ta nghĩ trước khi ngươi đến đã sớm tìm hiểu rõ ràng.”

Sở Nghiêu Nghiêu lập tức bế mạch, thậm chí vì những lời khó hiểu này của Tạ Lâm Nghiễn mà có chút thấp thỏm, thật giống như nàng thật sự dụng tâm kín đáo vậy.

Hắn có chút ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: “Sở Nghiêu Nghiêu, đừng thử thăm dò ta.”

Dứt lời, hắn hoàn toàn mất hết ý muốn cùng Sở Nghiêu Nghiêu tiếp tục trò chuyện, đứng dậy phất tay áo rời đi. Đi tới cửa hắn lại ngừng lại, cuối cùng nhắc nhở: “Chúng ta sẽ sớm rời khỏi nơi này, Mộc Lưu Vân sẽ không ra tay với ngươi nữa.”

Đúng như lời của Tạ Lâm Nghiễn, sáng sớm ngày hôm sau, Mộc Lưu Vân liền đến tìm Sở Nghiêu Nghiêu.

Nàng ta mặc bạch y nhạt nhẽo, không đeo trang sức, khi đẩy cửa vào thần sắc cũng rất lãnh đạm. Sở Nghiêu Nghiêu có chút thấp thỏm, trong nháy mắt sinh ra cảm giác quỷ dị như đi phỏng vấn.

Mộc Lưu Vân ngồi đối diện Sở Nghiêu Nghiêu, tay áo phất một cái, trên bàn liền xuất hiện một bình ngọc nhỏ màu trắng.

“Đây là Xích Dương Đan, dùng để khử hàn khí.”

“A, đa tạ.” Sở Nghiêu Nghiêu có chút cảnh giác, nhưng vẫn không cự tuyệt.

Mộc Lưu Vân “ừm” một tiếng, sau một hồi đối mặt xấu hổ, nàng ta mở miệng: “Ta tới tìm ngươi, có hai chuyện.”

Sở Nghiêu Nghiêu nghi ngờ nhìn Mộc Lưu Vân: “Hai chuyện?”

Nàng ta gật đầu: “Thứ nhất là vì khối rubik, ngươi có thể nói ra điều kiện để trao đổi với ta.” Sở Nghiêu Nghiêu há miệng thở d ốc, xém chút quên mất Mộc Lưu Vân cảm thấy hứng thú đối với khối rubik.

Mộc Lưu Vân nghĩ chút lại bổ sung: “Ta có thể dùng bản ghi chép Cổ Trận pháp cổ để trao đổi với ngươi. Trận pháp này đương đại chỉ có vẻn vẹn một phần.”

Sở Nghiêu Nghiêu cười khan hai tiếng: “Nói ra ngươi có thể không tin, nhưng ta thật sự không hiểu trận pháp.”

Lúc này đến phiên Mộc Lưu Vân sửng sốt, nàng ta nhìn Sở Nghiêu Nghiêu từ trên xuống dưới mới hỏi: “Không phải ngươi chuyên tu trận pháp chi đạo sao?”

“Ta là… Kiếm tu.”

Không khí trầm mặc, Mộc Lưu Vân có chút không quá tin tưởng mà nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi không có thiên phú kiếm đạo.”

Lời này Tạ Lâm Nghiễn cũng đã nói, lần này tỷ tỷ của hắn lại nói với nàng một lần. Tuy rằng Sở Nghiêu Nghiêu rất tán thành, nhưng nàng vẫn thấy có chút khó có thể tiếp thu, nàng hít sâu một hơi mới nói: “Gần đây ta đang chuẩn bị chuyển chuyên ngành.” Nói ra khỏi miệng, nàng mới phát hiện mình từ mình dùng hiện đại hoá quá mức, vì thế lại giải thích: “Ý là muốn đổi con đường tu hành, Tạ Lâm Nghiễn đề nghị ta chuyển sang tu trận pháp phù lục chi thuật.”

“Phù lục chi thuật Điểm Chu Môn am hiểu nhất, chỗ ta có rất nhiều trận pháp tương đương điển tịch nhập môn, còn có loại trân quý hiếm có tương đương trận pháp kỳ thuật.” Mộc Lưu Vân lấy ra một cái lệnh bài đặt ở trên bàn: “Đây là lệnh bài Tàng Thư Các, nếu ngươi thấy hữu dụng có thể sao chép một phần mang đi.”

Sở Nghiêu Nghiêu có chút chần chừ đặt tay trên lệnh bài, nàng do dự một chút rồi chậm rãi đẩy lại lệnh bài trả cho Mộc Lưu Vân: “Cái này ta không nhận, khối rubik cũng không phải thứ quá kỳ diệu. Nếu như nhất quyết muốn trao đổi, ta muốn đổi một ít nguyên liệu.”

Mộc Lưu Vân có chút ngoài ý muốn nhìn Sở Nghiêu Nghiêu: “Ngươi muốn nguyên liệu gì?”

“Nguyên liệu chế tác khôi lỗi.”

“Là muốn đổi cho Tạ Lâm Nghiễn?”

Sở Nghiêu Nghiêu đúng là nghĩ như vậy, nhưng sau khi Mộc Lưu Vân hỏi, nàng lại cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng nàng vẫn gật đầu nói: “Tạ Lâm Nghiễn tới nơi này vốn là muốn tìm nguyên liệu chế tác khôi lỗi.”

Mộc Lưu Vân chậm rãi cầm tấm lệnh bài kia lên, nhìn Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: “Ngươi không nghĩ cho bản thân sao?”

“Vì hắn chính là vì ta.” Tạ Lâm Nghiễn sớm lấy được nguyên liệu chế tác khôi lỗi, bọn họ cũng nhanh rời khỏi Vân Trung Thành chữa trị bản thể đang bị thương của hắn. Thương thế Tạ Lâm Nghiễn một ngày chưa tốt, Sở Nghiêu Nghiêu lại thêm một ngày chưa an lòng. Giấy khôi lỗi hiện tại chỉ còn lại hai cái, thời gian kéo càng lâu thì càng nguy hiểm.

Mộc Lưu Vân trầm ngâm một lát, đột nhiên kéo tay Sở Nghiêu Nghiêu qua, đặt lệnh bài đặt ở trong bàn tay của nàng: “Ghi lại sách cổ khối rubik đổi lệnh bài và nguyên liệu.”

Sở Nghiêu Nghiêu có chút ngoài ý muốn, nàng nhìn lệnh bài đang nằm trong lòng bàn tay cười: “Ta nhận vậy.”

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ chối từ một phen.”

Sở Nghiêu Nghiêu “A” một tiếng, nhìn Mộc Lưu Vân một chút: “Vậy hiện tại ta chối từ một chút?”

Nàng đúng là không hiểu được tính cách của Mộc Lưu Vân.

Mộc Lưu Vân hiếm khi lại cười một tiếng: “Không cần, chúng ta tới nói chuyện thứ hai đi.”

“Chắc là có liên quan tới Tạ Lâm Nghiễn.”

Mộc Lưu Vân thu lại nụ cười, gật nhẹ đầu hỏi: “Ngươi hiểu Tạ Lâm Nghiễn không?”

“Xem như là hiểu đi…” Sở Nghiêu Nghiêu không quá chắc chắn trả lời.

Nàng nên cảm thấy mình hiểu rõ Tạ ma đầu mới đúng, nhưng những chuyện phát sinh gần đây lại khiến nàng không chắc chắn. Tạ Lâm Nghiễn sống hơn năm trăm năm, bốn trăm làm Ma Tôn ở Cực Kì Vực. Trong nguyên tác không nhắc tới thời gian trước khi hắn trở thành Ma Tôn, Sở Nghiêu Nghiêu còn tưởng rằng một trăm năm đầu chiếm một phần năm cuộc đời kia của hắn, có lẽ ảnh hưởng cũng không lớn. Nhưng từ mấy ngày nay ở chung đến việc gặp Mộc Lưu Vân mà thấy thì hiển nhiên cũng không phải như vậy.

“Hắn cái gì cũng không nói với ngươi sao?” Mộc Lưu Vân lại hỏi.

Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, đồng thời có chút chờ mong nhìn Mộc Lưu Vân, có lẽ Mộc Lưu Vân sẽ nói quá khứ của Tạ Lâm Nghiễn cho nàng nghe.

Mộc Lưu Vân không nói chuyện mà rơi vào trầm tư, hồi lâu sau, mới thở dài một hơi: “Nếu hắn cái gì cũng không nói với ngươi, ta cũng không nên nói với ngươi cái gì.”

Sở Nghiêu Nghiêu vừa nghe lời này, trong lòng vô cùng thất vọng. Nàng đè xúc động muốn truy vấn, cười một nui cười xấu hổ mà không thất lễ.

Mộc Lưu Vân dường như nhìn thấu sự tò mò của Sở Nghiêu Nghiêu, nàng ta nhếch nhếch môi cười, lại nói: “Nhưng có một việc, ngươi nhất định phải biết. Lần này ta đến là để nói chuyện này với ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu lập tức hứng thú, nàng chớp mắt nhìn Mộc Lưu Vân: “Không biết là chuyện gì.”

“Trên người Tạ Lâm Nghiễn có một loại cổ, tên là khóa tình cổ, ngươi biết chứ?”

Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, nàng thật sự không biết, trong sách không đề cập tới, Tạ Lâm Nghiễn càng không nói với nàng. Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại, Mộc Lưu Vân chủ động tới nói cho nàng biết, có lẽ Tạ Lâm Nghiễn đã liệu đến một màn này, xem ra hắn muốn thông qua Mộc Lưu Vân chuyển đạt gì đó với nàng.

“Khóa tình cổ, tên như ý nghĩa, phong tỏa tình cảm, đoạn tình tuyệt ái.” Mộc Lưu Vân không có ý giấu giếm, thẳng thắng nói những chuyện này ra: “Cổ này phong bế thất tình lục dục của hắn, khiến hắn trở thành một người vô tình chân chính.”

Sở Nghiêu Nghiêu nhíu mày: “Cho nên nói, hắn giết người như ngóe, hắn tâm ngoan thủ lạt đều là vì cái khóa tình cổ này?”

“Phải, nhưng không hoàn toàn phải.” Mộc Lưu Vân nhẹ nhàng lắc đầu: “Khóa tình cổ không hoàn toàn phong bế tình cảm của hắn, nếu như hắn động tâm với người nào, không chỉ có tình yêu, cũng có thể là tình thân, tình bạn, thậm chí là thương tiếc, khóa tình cổ đều sẽ kích phát sát ý của hắn, dùng giết để khóa tình.”

Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt, cho nên cái dáng vẻ vạn năm cô độc kia của Tạ Lâm Nghiễn đều là do khóa tình cổ?

Ánh mắt Mộc Lưu Vân sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu hỏi: “Hắn muốn giết ngươi sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu gật đầu.

“Như thế xem ra đúng là hắn động tâm với ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu cười khổ trong lòng. Nàng biết, Tạ Lâm Nghiễn muốn giết nàng cũng không phải bởi vì động tâm với nàng mà chỉ đơn thuần là bị nàng hố nên ghét nàng, muốn mượn cơ hội trả thù nàng.

Nhưng thuết lập của cái khóa tình cổ này cũng thật là mê hoặc: “Ai lại ác độc như thế, hạ loại cổ ác độc này cho Tạ Lâm Nghiễn, cái này không phải muốn để hắn giết hết người hắn thích sao?”

Mộc Lưu Vân cười một tiếng, nụ cười kia rất cổ quái, mang theo ý vị thâm trường nào đó khiến Sở Nghiêu Nghiêu không thể lý giải: “Ngươi cảm thấy người nào có thể hạ liaij cổ này cho hắn?”

Sở Nghiêu Nghiêu lắc đầu, nàng làm sao đoán được, ngay cả phạm vi cũng không có: “Đại khái là kẻ thù của hắn?” Nàng hỏi dò.

Mộc Lưu Vân cười một tiếng: “Không phải kẻ thù, người hạ cổ chính là bản thân hắn.”

Sở Nghiêu Nghiêu ngây ngẩn cả người, mắt lóe qua một tia ngạc nhiên: “Vì sao hắn lại làm như vậy?”

Không phải tự hố chính mình sao?

“Vì sao?”

Mộc Lưu Vân tựa hồ cảm thấy có chút thú vị: “Đương nhiên là đạo của hắn, cho nên ta mới nói, ngươi là chướng ngại vật của hắn.”

“Khóa tình cổ khiến hắn không lạc mất bản thân, không lệch khỏi quỹ đạo. Tình, sẽ trở thành gông xiềng buộc chặt hắn, hắn không cần.”

“Nhưng khóa tình cổ chẳng phải là một loại gông xiềng khác sao?” Sở Nghiêu Nghiêu không thể lý giải vì sao Tạ Lâm Nghiễn lại làm như vậy: “Giết hết người mình thích, ngoài việc khiến hắn trở nên cô độc còn có chỗ nào tốt?”

“Người mình thích là nhược điểm, giết hết người hắn thích hắn sẽ không còn có nhược điểm. Thiên đạo cũng không thể lại dùng nhược điểm của hắn để áp chế hắn.”

“Thiên đạo… Vì sao muốn áp chế hắn?” Sở Nghiêu Nghiêu mờ mịt nhìn Mộc Lưu Vân, trong lòng nàng mơ hồ đoán được một ít, thông qua một chút việc nhỏ không đáng kể, một quá khứ khổng lồ mà hỗn loạn chậm rãi xuất hiện trong đầu nàng. Nhưng nàng lại bắt không được, thấy không rõ, chỉ cảm thấy rất bất an.

Mộc Lưu Vân nhưng không trả lời nàng, nàng ta chuyển đề tài: “Ta đến không phải để thảo luận vấn đề này với ngươi mà là muốn ngươi chú ý tác dụng phụ của khóa tình cổ.”

“Tác dụng phụ gì?” Sở Nghiêu Nghiêu hỏi lại.

“Ngươi biết vì sao mấy trăm năm qua Tạ Lâm Nghiễn chưa từng tìm đạo lữ hay thị thiếp không?”

“… Không biết.” Trong nguyên tác giải thích là Tạ Lâm Nghiễn lãnh đạm, nàng đương nhiên không dám nói ra lời này với tỷ tỷ của người ta.

Mộc Lưu Vân không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nghiêu Nghiêu, ánh mắt nàng ta hơi lo lắng, nhẹ giọng nói: “Đó là bởi vì nếu hắn cùng nữ tử có quan hệ, hắn sẽ bị khóa tình cổ phản phệ.”

Sở Nghiêu Nghiêu hoảng sợ, nàng nhanh chóng xua tay phủ định: “Ta và Tạ Lâm Nghiễn chưa từng xảy ra loại quan hệ đó.”

Sau khi nói xong, nàng mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bắt sai trọng điểm, mặt lập tức đỏ lên, thấp thỏm nhìn Mộc Lưu Vân, muốn nói gì đó để hóa giải bối rối nhưng lại không biết nên nói gì.

“Ta biết.” Mộc Lưu Vân vô cùng bình tĩnh, không hề bị cảm xúc của Sở Nghiêu Nghiêu ảnh hưởng: “Ta chỉ đang nhắc nhở ngươi, nếu quả thật thích Tạ Lâm Nghiễn, muốn tốt cho hắn thì đừng đi câu dẫn hắn.”

“Ta, ta không câu dẫn hắn.”

Lại để cho Tạ Lâm Nghiễn nói đúng, Mộc Lưu Vân thật sự đến để kêu nàng đừng câu dẫn hắn. Sở Nghiêu Nghiêu vốn đang rất tự tin, nhưng đối diện với ánh mắt lãnh đạm của Mộc Lưu Vân thì không biết vì sao nàng lại có vài phần chột dạ. Đoạn đường này, nàng đúng là chưa từng có suy nghĩ câu dẫn Tạ Lâm Nghiễn. Tạ Lâm Nghiễn thì ngược lại, hắn thường xuyên nói những lời ái muội, hơn nữa hai lần đều là hắn chủ động tới hôn nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không cảm thấy có cái gì lớn lao, những việc Tạ Lâm Nghiễn đã làm chỉ là vì muốn nàng giải đồng sinh cộng tử chú, nhưng khi Mộc Lưu Vân nhắc tới, những kia hình ảnh giống như bị phóng đại lên khiến nàng nhịn không được mà chột dạ.

“Bọn ta còn chưa tới bước kia đâu…” Sở Nghiêu Nghiêu ấp úng. Nàng đương nhiên không dám nói với Mộc Lưu Vân là Tạ Lâm Nghiễn đang câu dẫn nàng, tốt xấu gì đây cũng là thân tỷ tỷ của hắn. Tuy rằng quan hệ có vẻ không tốt lắm, nhưng dù sao thân sơ cũng có khác.

Mộc Lưu Vân gật đầu: “Ngươi không cần quá lo lắng, khóa tình cổ cũng không phải trói buộc mà là một loại nhắc nhở. Tạ Lâm Nghiễn sẽ không bị khóa tình cổ khống chế, giết hay không giết đều do hắn quyết định. Nhưng nếu ngươi muốn ngăn cản đạo của hắn, hắn chắc chắn sẽ không lưu tình với ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng gật đầu tỏ thái độ: “Ta hiểu! Ta hiểu!”

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại bắt đầu rầu rĩ. Mộc Lưu Vân nhắc đến đạo của Tạ Lâm Nghiễn vài lần, trong nguyên tác cũng đề cập tới, nhưng “đạo” này đến cùng là cái gì? Tạ Lâm Nghiễn rốt cuộc muốn làm gì? Không tiếc hạ khóa tình cổ cho mình cũng muốn đạt được. Hệ thống muốn nàng xoay chuyển chủ đề của nguyên tác, dạy Tạ Lâm Nghiễn tin tưởng người khác thì có ảnh hưởng đến “đạo” của Tạ Lâm Nghiễn hay không?

Không đợi Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ kỹ, Mộc Lưu Vân lại lên tiếng: “Ngươi cũng biết mệnh số của ngươi khác biệt?”

“Mệnh số gì?” Sở Nghiêu Nghiêu không biết rõ.

“Mỗi người đều sẽ có mệnh số tương ứng, dựa vào ngôi sao quỹ tích sẽ tính được vận số cả đời. Nhưng ta tìm không thấy quỹ tích của ngươi, ngươi giống như… không phải là người của thế giới này, cũng không bị quỹ tích thế giới này ảnh hưởng.”

Tim Sở Nghiêu Nghiêu đập thình thịch, nàng là người xuyên thư, vốn không phải người của thế giới này. Ở đây đương nhiên không tìm thấy quỹ tích vận mệnh của nàng. Nàng dè dặt nhìn Mộc Lưu Vân, không biết trả lời như thế nào.

Mộc Lưu Vân nở nụ cười: “Ngươi cũng không cần khẩn trương, tình huống của ngươi tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không phải chưa từng có. Nếu không phải mệnh số ngươi không giống bình thường thì sao lại có dính líu tới người như Tạ Lâm Nghiễn chứ.”

Nàng ta nói thật thật giả giả, thấy vẻ mặt Sở Nghiêu Nghiêu không hiểu thì lại nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi, nếu không phải thật lòng thích Tạ Lâm Nghiễn thì tốt nhất nên rời khỏi hắn, bằng không đến cuối cùng ngươi chắc chắn sẽ… bị hắn hại chết.”

Sở Nghiêu Nghiêu chưa thấy qua tỷ tỷ nào lại nói thân đệ đệ của mình như vậy, nàng ngẫm một lát mới nói: “Không sao cả, quý trọng trước mắt.”

Nhiệm vụ của hệ thống là xoay chuyển chủ đề, nếu thất bại không phải sẽ chết sao, cũng ứng với cách nói “bị Tạ Lâm Nghiễn hại chết”. Sở Nghiêu Nghiêu không quá để ý, hy vọng vốn không lớn, có thể có một cơ hội cũng là tốt rồi, vạn nhất thành công thì sao.

Mộc Lưu Vân khẽ lắc đầu, thở dài nói: “Chuyện của các ngươi ta cũng không nên nhúng tay, nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu được. Nếu ngươi cùng đạo của hắn có xung đột, hắn nhất định sẽ không lựa chọn ngươi, nếu việc này ngươi cũng có thể chấp nhận, ta sẽ không phản đối nữa.”

Sở Nghiêu Nghiêu nói trong lòng, không nên nhúng tay mà cũng nhúng tay, còn cắm tay vào vô cùng nhuần nhuyễn.

Nàng tươi cười nói: “Ta đều có thể chấp nhận, nếu ta thích hắn sẽ chấp nhận mọi sự lựa chọn của hắn.”

Ngoài miệng nói như vậy, Sở Nghiêu Nghiêu lại âm thầm cười lạnh, có đồng sinh cộng tử chú, Tạ Lâm Nghiễn không muốn lựa chọn nàng cũng phải chọn, trừ phi hắn không muốn sống.

Mộc Lưu Vân rốt cuộc hài lòng, cuối cùng vẫn là nhịn không được bổ sung một câu: “Ta cũng không lo lắng ngươi có ý đồ khác. Mấy năm nay Tạ Lâm Nghiễn cũng không phải sống uổng phí. Nếu ngươi muốn hại hắn, hắn chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.”

Sau khi tiễn Mộc Lưu Vân đi, Sở Nghiêu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Mộc Lưu Vân tính cách thật cổ quái, không trách là người một nhà với Tạ Lâm Nghiễn. Có điều nội dung cuộc nói chuyện hôm nay làm Sở Nghiêu Nghiêu có chút lo lắng, có loại cảm giác giống như ra khỏi mây mù mặt vẫn còn hoang mang.

Hình tượng Tạ Lâm Nghiễn tâm ngoan thủ lạt, giết người như ngóe vậy mà do chính hắn xây dựng ra.

Khóa tình cổ…

Vậy mà thật sự có người độc ác với chính mình như vậy, hắn sẽ không sợ cuối cùng sẽ bị mọi người xa lánh sao? Có điều, hắn hiện tại và mọi người xa lánh cũng không có gì khác biệt. Tỷ tỷ của hắn tuy là quan tâm hắn, nhưng thái độ đối với hắn cũng cực kỳ không thân thiện.

Hơn nữa dựa theo cách nói của Mộc Lưu Vân, nàng ta nói Tạ Lâm Nghiễn tự hạ khóa tình cổ cho mình thiên đạo sẽ không thể dùng nhược điểm của hắn để áp chế hắn nữa. Những lời này chứa đựng tin tức rất lớn. Trong một trăm năm trước khi Tạ Lâm Nghiễn trở thành Ma Tôn, thiên đạo rất có thể đã dùng người nào đó mà Tạ Lâm Nghiễn thích để áp chế hắn, dẫn đến bi kịch phát sinh, mới khiến cho hắn biến thành dáng vẻ bây giờ.

Nàng cau mày, quay đầu lại đột nhiên nhìn thấy một đôi tròng mắt đen nhánh. Thanh niên bạch y ngồi ở bên cạnh nàng, một tay chống cằm lẳng lặng đánh giá nàng, tóc dài được một sợi dây màu trắng buộc lên thật cao, tóc mai rũ xuống, vài sợi cọ ở khóe môi của hắn, hắn cũng không thèm để ý.

Tạ Lâm Nghiễn đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt tản mạn thoải mái làm Sở Nghiêu Nghiêu sợ tới mức đồng tử co rụt lại.

Nàng cùng Tạ Lâm Nghiễn đối mặt vài giây, cuối cùng thở phào một hơi. Nàng hơi nghiêng đầu muốn dời ánh mắt, nhưng chưa kịp dời Tạ Lâm Nghiễn đã đột ngột nâng tay, dùng hổ khẩu* bóp mặt nàng, giọng nói bất thiện: “Ánh mắt vừa nãy của ngươi có ý gì?”

*Phần giữa ngón cái với ngón trỏ

Sở Nghiêu Nghiêu: “Ánh mắt gì?”

“Ngươi đang thương hại ta?”

Sở Nghiêu Nghiêu nở nụ cười: “Sao ta lại muốn thương hại ngươi? Một ma đầu giết người như ngóe như ngươi còn cần ta phải thương hại sao? Ta thấy ta mới cần được thương hại đây, bị bắt theo người giết người ma là ngươi, ai biết ngày nào đó liệu có bị ngươi hại chết hay không!”

Tạ Lâm Nghiễn hừ một tiếng, buông mặt nàng ra, Sở Nghiêu Nghiêu nhanh chóng xoa xoa quay hàm bị hắn bóp đỏ của mình, lúc này mới nói: “Ta giúp ngươi đổi nguyên liệu chế tác khôi lỗi, chúng ta có thể rời khỏi nơi này sớm hơn.”

Tạ Lâm Nghiễn không nói chuyện, hắn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn Sở Nghiêu Nghiêu, nhìn đến Sở Nghiêu Nghiêu ngứa ngáy trong lòng, nàng chớp mắt, rất là bất mãn: “Ngươi cũng không cảm ơn ta một tiếng ư?”

“Cảm ơn ngươi?”

Hắn giống như nghe được chuyện khôi hài, lại cười lên: “Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi đang tự chủ trương cái gì? Chuyện của ta căn bản không đến lượt ngươi nhúng tay.”

Dứt lời, hắn trực tiếp đứng dậy, quay lưng lại với nàng. Sở Nghiêu Nghiêu không dự đoán được Tạ Lâm Nghiễn sẽ có phản ứng này, nàng nhìn chằm chằm bóng lưng hắn vài giây, cuối cùng cúi đầu nhìn mũi giày của mình, cái gì cũng không nói.

Mới đầu nàng có chút ủy khuất, nhưng sau khi ủy khuất lại bình thường trở lại. Người như Tạ Lâm Nghiễn sao có thể trông cậy hắn sẽ có lòng cảm kích với người khác chứ? Nàng vốn cũng không phải muốn Tạ Lâm Nghiễn cảm kích nàng, chỉ là muốn nhanh rời khỏi Vân Trung Thành mà thôi. Vừa ngẩng đầu lại thì phát hiện Tạ Lâm Nghiễn không biết từ khi nào đã xoay người lại, cau mày nhìn nàng.

“Còn có chuyện gì sao?” Sở Nghiêu Nghiêu bình tĩnh hỏi.

“Ngươi muốn cái gì?” Tạ Lâm Nghiễn ngồi xuống bên cạnh Sở Nghiêu Nghiêu lần nữa: “Coi như là tại hạ làm giao dịch với ngươi.”

Sở Nghiêu Nghiêu có chút nghi hoặc, nhưng ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn lại rất nghiêm túc, không giống như là đang nói đùa. Nàng suy nghĩ, giơ tay trái của mình lên, trên ngón cái đeo một cái ngọc ban chỉ màu trắng, sáng bóng nhàn nhàn, vừa nhìn đã thấy không phải vật tầm thường. Chính là pháp bảo trữ vật Tạ Lâm Nghiễn cho nàng.

“Vậy tặng cái này cho ta đi.” Sở Nghiêu Nghiêu cười với hắn.

Tạ Lâm Nghiễn mím chặt môi, ánh mắt lóe qua một tia khác thường: “Cái này vốn là cho ngươi.”

“Nhưng ta cũng không muốn gì khác.” Sở Nghiêu Nghiêu cũng không có hứng thú với thiên tài địa bảo.

“Sở cô nương thật đúng là vô dục vô cầu.” Tạ Lâm Nghiễn cười nhạo một tiếng, mang vài phần giễu cợt.

Lời này vừa ra khỏi miệng, Tạ Lâm Nghiễn không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ đến nguyện vọng nàng viết vào ngày thả hà đèn.

Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy vẻ mặt của Tạ Lâm Nghiễn có chút kỳ quái, nàng nghiêng đầu suy nghĩ, cười nói: “Nếu ngươi thật sự thấy băn khoăn thì nói với ta tiếng cảm ơn đi.”

Tạ Lâm Nghiễn bắt đầu cười lạnh, cười xong, hắn phẩy tay áo xoay người rời đi.

Sở Nghiêu Nghiêu cũng không giận, cầm bình trà lên rót cho mình một ly an ủi. Tạ ma đầu này, tính tình thật là lớn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Nam Chính Câu Dẫn Ta

Chương 32: Tình nhân



Xem câu hỏi này, nàng đi theo Tạ Lâm Nghiễn có thể có mục đích gì?

Ánh mắt Sở Nghiêu Nghiêu nhìn về phía Lưu Vân Tán Nhân càng kỳ lạ. Nàng không đoán được vị thành chủ này đứng trên lập trường gì để hỏi vấn đề này?

Nếu nói hắn là kẻ địch của Tạ Lâm Nghiễn, cách dùng từ có vẻ rất quan tâm hắn, nếu nói hắn là bằng hữu của Tạ Lâm Nghiễm, nhìn giọng điệu và vẻ mặt của hắn dường như căn bản không thèm để ý đến sống chết của Tạ Lâm Nghiễn.

Sở Nghiêu Nghiêu ngước mắt nhìn Lưu Vân Tán Nhân, trấn định nói ra một lý do cực kỳ logic: “Ta không có mục đích gì, ta chỉ muốn sống bình yên mà thôi, là hắn ép ta theo hắn, ta là lô đỉnh của hắn.”

“Lời này lừa gạt người khác thì được.” Thiếu niên cười một tiếng, ánh mắt càng lạnh lùng: “Đáng tiếc ta không tin, Tạ Lâm Nghiễn không cần lô đỉnh.”

Sở Nghiêu Nghiêu không nói tiếp, nàng đang suy nghĩ theo ý tứ trong lời nói của Lưu Vân Tán Nhân, hắn đương như hiểu rất rõ Tạ Lâm Nghiễn.

Hắn bắt cóc mình đến đây, theo lý thuyết hẳn là muốn để nàng làm lô đỉnh, nhưng nhìn ánh mắt của đối phương lại cũng không giống sẽ làm vậy với nàng.

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới suy đoán trước đó của mình, Lưu Vân Tán Nhân và Tạ Lâm Nghiễn có thể có khúc mắc tình cảm, chẳng lẽ vị lão đại này bắt mình tới là muốn hỏi thăm tình hình của tình địch cũ?

Nàng trầm mặc một hồi mới mở miệng hỏi: “Mặc kệ quan hệ giữa ta và Tạ Lâm Nghiễn là thế nào, thành chủ trói ta đến đây hẳn là có mục đích chứ?”

Sở Nghiêu Nghiêu dừng lại một chút, lại cười nói: “Cho nên, ngài muốn làm gì?”

Thiếu niên nheo mắt lại đánh giá nàng, ý tìm tòi nghiên cứu vô cùng rõ ràng, thật lâu hắn mới mở miệng nói: “Trước mắt ngươi ở lại nơi này mấy ngày đi.”

Nói xong hắn phất tay áo rời đi, cửa phòng tự động đóng lại, một ổ khoá hình dáng kỳ lạ rơi xuống.

Vậy mà thật sự không định nói gì…

Sở Nghiêu Nghiêu có chút mờ mịt ngồi ở bên giường, nhìn căn phòng trống rỗng, ánh mắt lướt đến cái khoá trên cửa phòng thì vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.

Vậy mà là một khối rubik, chỉ cần giải khối rubik khóa sẽ tự động mở ra.

Khối rubik này cũng không nhiều màu sắc như loại ở hiện đại, sáu mặt của nó đều có màu giống nhau, chỉ là hoa văn điêu khắc bên trên khác nhau, nó làm bằng gỗ, mang phong cách cổ xưa đẹp mắt.

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới thần thái ung dung của Lưu Vân Tán Nhân khi rời đi.

Uầy… Không phải hắn cảm thấy cái khóa này rất tuyệt diệu chứ…

Đây là đang khóa học sinh tiểu học sao?

Sở Nghiêu Nghiêu nhớ hồi tiểu học, khoa toán thường muốn học sinh mang những dụng cụ thú vị đến lớp, que tính, bàn tính nhỏ. Có thời điểm học hình học, thấy giáo liền muốn mỗi cái học sinh đều mang một khối rubik đi học, thời gian đó lớp học nổi lên phong trào chơi rubik.

Kỳ thật phương pháp chơi rất đơn giản, kể cả không tìm được phương pháp, nhớ kỹ trình tự cũng có thể dễ dàng xoay lại như cũ.

Sở Nghiêu Nghiêu nhìn chằm chằm khóa rubik trong chốc lát, lâu rồi nàng không đụng đến rubik, nhưng bây giờ nếu để nàng giải cái khoá này có lẽ không tới bốn mươi giây.

Nhưng Sở Nghiêu Nghiêu không nhúc nhích, nàng không đánh lại Lưu Vân Tán Nhân, nếu đi tới mở cái khóa này là nói cho người ta biết đồ chơi này rất đơn giản, căn bản không quản nổi nàng, hắn nhanh trí đổi cái khác có độ khó cao hơn tới thì sao?

Hơn nữa, cửa này rõ ràng có thể khoá từ bên ngoài nhưng lại muốn khoá ở bên trong, điều này nói lên cái gì?

Nói rõ nhân gia đang khoe khoang khoá rubik ba tầng khác thường cỡ nào, mới mẻ cỡ nào, nếu nàng thật sự nhảy ra ngoài đánh mặt nhân gia không chừng Lưu Vân Tán Nhân sẽ thẹn quá hoá giận nữa.

Sở Nghiêu Nghiêu nghĩ như vậy, dứt khoát nằm trên giường nhìn trần nhà.

Lưu Vân Tán Nhân bắt cóc nàng đến nhưng không để nàng làm lô đỉnh, mở miệng ngậm miệng đều là đề tài liên quan đến Tạ Lâm Nghiễn, hiện tại lại nhốt nàng ở đây giống như đang chờ đợi gì đó.

Hắn đang đợi gì?

Mình đột nhiên mất tích, Tạ Lâm Nghiễn chắc chắn sẽ biết rất nhanh, có đồng sinh cộng tử chú ở đây, hắn không thể mặc kệ nàng rơi vào tay người khác. Với tính cách giết người không chớp mắt của hắn, nói không chừng sẽ trực tiếp xử lý Vân Trung Thành. Có điều giấy khôi lỗi có rất nhiều nhược điểm, hắn ít nhiều cũng sẽ khiêm tốn một chút.

Sở Nghiêu Nghiêu dựa theo hiểu biết của mình với Tạ Lâm Nghiễn, phân tích một chút những điều hắn có thể sẽ làm ra.

Như vậy, Lưu Vân Tán Nhân nhốt nàng ở đây, rất có thể vì muốn nhìn phản ứng của Tạ Lâm Nghiễn như thế nào.

Nếu vậy thì thật sự có chút nguy hiểm, Sở Nghiêu Nghiêu nhớ tới thần thái và giọng nói của Lưu Vân Tán Nhân lúc nãy khi nói chuyện với nàng, dường như hắn cũng không muốn thấy mình và Tạ Lâm Nghiễn có quan hệ mật thiết. Nếu Tạ Lâm Nghiễn náo loạn lớn thể hiện dáng vẻ rất để ý nàng, Lưu Vân Tán Nhân rất có khả năng sẽ làm ra những hành vi không thân thiện với nàng.

Nghĩ đến đây, Sở Nghiêu Nghiêu đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng. Lưu Vân Tán Nhân không phải là tình nhân cũ của Tạ Lâm Nghiễn chứ…

Mặc dù hắn là nam nhân, nhưng nhìn vóc dáng tinh xảo, nhỏ bé kia của hắn, lại còn rất xinh đẹp, hắn sẽ không phải là thụ chứ…

Sở Nghiêu Nghiêu ngồi bật dậy trên giường, nàng cảm giác mình sắp điên rồi, đây là cái chuyện kinh thiên động địa gì!

Để lại cho người đọc không couple hèn mọn không gian sinh tồn cuối cùng đi!

Nhớ tới thái độ khó hiểu của Tạ Lâm Nghiễn khi nhắc tới Lưu Vân Tán Nhân, Sở Nghiêu Nghiêu cảm thấy khả năng mình đoán đúng rất lớn.

Sở Nghiêu Nghiêu buồn bã nhấc chăn lên, rầu rĩ không vui cuộn mình vào trong, trong lòng không thoải mái tới cực điểm.

Trong lư hương tựa hồ có chứa hương liệu có hiệu quả an thần, Sở Nghiêu Nghiêu nằm trên giường trong chốc lát đã ngủ.

Thời điểm tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối sầm nhưng chưa đen hẳn. Sở Nghiêu Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người chốc lát.

Chạng vạng tối…

Sao Tạ Lâm Nghiễn còn chưa tới?

Chẳng lẽ hắn không đánh lại Lưu Vân Tán Nhân?

Nàng xuống giường đi tới cạnh cửa, từ trong khe cửa nhìn ra ngoài, mơ hồ cảm thấy gian phòng này có lẽ nằm ở trong một hoa viên rất lớ, bên ngoài là hành lang khắc gỗ dài, phía xa trong hành lang thỉnh thoảng có người hầu cụp mắt đi qua.

Thật là giàu, rất xa hoa.

Sở Nghiêu Nghiêu suy nghĩ một hồi thì gõ cửa, nói vọng ra bên ngoài: “Có ai không, có thể đưa đến cho ta một chút thức ăn không?” Nàng đói bụng, từ khi bị bắt cóc đến đây nàng vẫn chưa ăn gì, đã bị đói cả ngày.

Không có bất kỳ ai phản ứng. Thậm chí ngay cả mấy người ở đối diện vừa mới đi ngang qua cũng không nhìn sang bên này thêm chút nào.

Sở Nghiêu Nghiêu: “…”

“Thành chủ, ngài nhốt ta ở đây không cho ta ăn là muốn ta đói chết sao?”

Sở Nghiêu Nghiêu lại kêu lên.

Vẫn không có ai phản ứng.

Sở Nghiêu Nghiêu nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn thoáng qua khoá rubik treo ở cửa, cảm thấy hết sức chướng mắt.

Nhưng do dự nửa ngày, nàng vẫn nhịn không đưa tay giải khoá, quay trở lại giường ngồi xuống.

“Tiền bối, thành chủ ở trong tòa thành này, bây giờ có thể tha cho sư muội của ta chưa?” Nam tu có chút khẩn trương nhìn Tạ Lâm Nghiễn, cẩn thận mà nói ra những lời này.

Lúc này bọn họ đang ở dưới một tòa thành cao lớn, trước mặt là một tường thành dùng đá đen xếp lên mà thành, cũng không biết cụ thể là làm bằng vật liệu gì, nhưng kiến trúc hợp quy tắc, tìm không thấy một chút tì vết, làm cho người ta không khỏi kính sợ.

Trên tường thành mây mù lượn lờ, hoàn toàn bị mây che lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vài kiến trúc cao ngất nhưng không thấy rõ toàn cảnh.

Đây mới thực sự là Vân Trung Thành, là nơi Vân Trung thành chủ ở, bên trong ở đều là người hầu hoặc là môn nhân đệ tử của thành chủ.

Tạ Lâm Nghiễn cau mày, thần thức của hắn căn bản không thể thăm dò bên trong, cấm chế nơi này thiết lập rất lợi hại không thể phá dễ dàng.

Ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn thản nhiên nhìn lướt qua hai hộ vệ Kim Đan kỳ đang nơm nớp lo sợ, sau đó nói: “Mang ta vào.”

Nam tu nghe xong nhanh chóng lắc đầu: “Thành chủ giám thị cực kì nghiêm ngặt, sợ có người có lòng gây rối đánh cắp lệnh bài của người trong thành mà xâm nhập vào trong, vậy nên hai người chúng ta hôm nay ra ngoài chấp pháp, lệnh bài sẽ mất đi hiệu lực.”

“À, hoá ra là như vậy.” Tạ Lâm Nghiễn lại nhìn về phía nữ tu kia, nữ tu cũng cuống quít gật đầu, biểu thị lời nam tu không sai.

Thần sắc của Tạ Lâm Nghiễn không biến hóa lớn, cổ tay hắn vừa nhấc kiếm sắc đặt trên cổ nữ tu liền dời đi, nhưng ngay sau đó mũi kiếm thay đổi, vậy mà “xì” một tiếng đâm vào tim nam tu.

Không khí đọng lại trong chớp mắt, vui sướng sống sót sau tai nạn trên mặt nam tu chưa hoàn toàn biến mất cũng chầm chậm chuyển thành không thể tin, hắn há miệng thở dốc, dường như muốn hỏi Tạ Lâm Nghiễn vì sao làm như vậy, nhưng vì tâm mạch đứt từng khúc, một câu cũng không nói ra được đã ngã ầm xuống đất.

Nữ tu lúc này mới kịp phản ứng, nàng ta gào khóc tiến lên ôm lấy nam tu: “Sư huynh!”

Tạ Lâm Nghiễn thu kiếm vào vỏ, liền thấy nữ tu đầy oán hận nhìn chằm chằm hắn: “Rõ ràng ngươi đã nói sẽ không giết chúng ta!”

Bởi vì phẫn nộ, nàng ta áp chế đáy lòng sợ hãi, lên tiếng chất vấn Tạ Lâm Nghiễn.

Tạ Lâm Nghiễn nhếch môi nhưng không cười, hắn không chút để ý nói: “Đúng vậy, ta nói tha cho ngươi một mạng, cho nên chỉ giết hắn.”

Hắn thậm chí lười nhìn thi thể trên mặt đất, lập tức đi tới tòa thành.

Sau lưng truyền đến tiếng nữ tu oán độc nguyền rủa: “Tên ma đầu nhà ngươi! Thành chủ sẽ không tha cho ngươi!”

Tay cầm kiếm của Tạ Lâm Nghiễn siết chặt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh thiếu niên mặc hoa phục ngày ấy ở Túy Linh Hà, áy mắt toả ra sát khí, vẻ mặt phác hoạ một nụ cười lạnh.

Mộc Lưu Vân dám đụng vào người của hắn, thật đúng là chán sống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.