Nắng đã xuyên qua khẽ lá chiếu thẳng vào phòng ngủ của Uyển Như đã hơn 9 giờ sáng mà cô vẫn còn trùm chăn kín đầu ngủ đến không biết trời trăng là gì!
” Cốc..cốc..cốc..Nhị tiểu thư cô đã thức dậy chưa?? phu nhân bảo tôi lên gọi cô dậy, nhị tiểu thư..nhị tiểu thư”
Ngoài phòng tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục khi không nghe thấy tiếng người bên trong hồi đáp, lúc này Uyển Như ở trên giường giọng vẫn còn ngái ngủ ” Ưm” 1 tiếng mới dần dần mở mắt cô phải trở mình lăn qua lăn lại mấy vòng mới có thể ngồi dậy được, có lẽ do mấy ngày nay có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến cô mệt mỏi nên hôm nay cô mới ngủ say đến vậy.
Khi Uyển Như mở cửa phòng thì thấy một người đàn bà tuổi chắc cũng ngoài ngũ tuần khuôn mặt nghiêm nghị đang cung kính cúi đầu với cô
” Nhị tiểu thư phu nhân cho gọi cô xuống ăn sáng ” nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình Uyển Như đoán có lẽ bà ta là Thím Trương quản gia của nhà này cô dụi dụi mắt gật đầu ” Vâng! con sẽ xuống ngay” Uyển Như vừa dứt lời Bà ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô chằm chằm cứ như sinh vật lạ vậy bởi vì trước đây Tống Giai Kỳ chưa từng dùng kính ngữ với bà như vậy khiến giọng bà cũng trở nên lắp bắp À..vâng..vậy vậy..tôi xin phép..” nói rồi bà cúi đầu đi xuống lầu.
Uyển Như vào phòng tắm vệ sinh thân thể tắm rửa rồi thay một bộ quần áo mà cô cảm thấy là ổn áp nhất trong cả một tủ đồ của nguyên chủ cô nhớ lại lúc mình mở tủ đồ đó ra toàn bộ đều là đồ thương hiệu đắt tiền nhưng lại chẳng có nỗi một bộ nào là lành lặn cả quần áo không hở trên cũng hở dưới còn không thì mỏng như tang..haizz..từ hôm nay việc đầu tiên mà Uyển Như cần thay đổi chính là cái ngoại hình này của nguyên chủ từ quần áo đến tóc tai chẳng có lấy một điểm khiến cô hài lòng
Lúc Uyển Như từ trên lầu bước xuống cô nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người trong nhà từ mẹ nguyên chủ đến người làm ai cũng đều mắt tròn mắt dẹp ngạc nhiên nhìn cô mà cũng phải thôi cô bây giờ là Lâm Uyển Như trong thân xác của nguyên chủ chứ không còn là Tống Giai Kỳ của trước đây nữa thôi thì cứ mặc kệ để bọn họ tập quen dần với cô của hiện tại đi .
Bước tới bàn ăn cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Liễu Thi Hàm cũng là mẹ ruột của nguyên chủ
“Xin lỗi con xuống trễ hình như mọi người đều ăn xong hết rồi ạ” Uyển Như rụt rè cúi đầu nhìn Liễu Thi Hàm
Liễu Thi Hàm đưa tay xoa đầu cô trong đôi mắt bà toàn là sự cưng chiều “Ba và Chị Giai Ý của con vì bận việc công ty nên đã rời khỏi nhà từ sớm cho nên con cứ từ từ mà ăn không sao cả”
Uyển Như “À” một tiếng rồi bắt đầu ăn bữa sáng của mình..cô nhớ không lầm thì giai đoạn này công ty của ba nguyên chủ đang giành một dự án làm ăn nào đó rất quan trọng với rất nhiều công ty đối thủ cạnh tranh có tiếng tăm khác còn Tống Giai Ý vì muốn giúp đỡ ba mình nên từ lúc lên đại học đã chọn theo ngành kinh doanh khi chưa tốt nghiệp thì đã vào công ty của ba nguyên chủ để học hỏi cho đến tận bây giờ chắc cũng đã là cánh tay đắc lực bên cạnh Tống Vỹ Thành hai người bọn họ có lẽ đang bù đầu dự án và đó cũng là lý do mà từ lúc cô xuyên qua đến nay vẫn chưa từng gặp mặt nữ chính Tống Giai Ý..
Cô như sực nhớ chuyện gì xoay người hỏi Liễu Thi Hàm
” Mẹ..hôm nay con có thể ra ngoài được không??”
Liễu Thi Hàm nhìn cô vui vẻ đáp ” Đương nhiên có thể ,con muốn đi đâu để mẹ bảo bác Phúc đưa con đi”
“Con chỉ muốn ra ngoài mua một ít đồ thôi ạ!” Uyển Như hôm nay chính là muốn thay đổi toàn bộ tủ quần áo và cái mái tóc xoăn đỏ này của nguyên chủ với một trạch nữ như cô thì nó làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu Liễu Thi Hàm sau khi nghe Uyển Như nói muốn ra ngoài liền vội nhét vào tay cô một chiếc thẻ ngân hàng rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay của Uyển Như
“Từ nay về sau đây là thẻ của con ,con muốn mua sắm gì cứ thoải mái mật khẩu là ngày sinh của con đấy” nói xong bà sực nhớ vỗ vỗ trán ” Ầy! con xem mẹ đúng thật là già rồi lại quên là bản thân con đang bị mất trí nhớ” bà chỉ chỉ tay lên phòng ” tất cả giấy tờ và chứng minh thư của con mẹ đều để trong ngăn kéo bàn trang điểm của con đấy
Ăn sáng xong Uyển Như nhờ bác Phúc đưa cô đi mua sắm và đến tiệm tóc bởi vì cô chỉ vừa mới xuyên đến đây nên địa lý nơi này với cô vẫn còn rất xa lạ bác Phúc là tài xế của nhà họ Tống bác có gương mặt hiền từ phúc hậu năm nay bác cũng hơn 50 tuổi đã làm tài xế có nhà họ Tống cũng gần 20 năm có lẽ vì vậy nên bác rất hiểu tính cách của nguyên chủ vì dù sao bác cũng đã nhìn cô lớn lên còn gì nhưng hôm nay cô lại rất không giống cô chút nào lúc bác chở cô đến nơi cô xuống xe còn lễ phép cúi đầu cám ơn.. thôi thì cứ xem như là cô mất trí nhớ đi nhưng mất trí nhớ thì cả tính cách cũng thay đổi đến vậy sao nếu không phải gương mặt ấy dáng dấp ấy bác còn tưởng là người khác cơ đấy
Uyển Như chọn một cửa hàng quần áo không quá đắt đỏ vì đối với cô mà nói một cái áo một cái quần chỉ khoác lên người mà giá từ chục triệu đến vài trăm triệu là quá xa xỉ mặc dù bây giờ cô có là nhị tiểu thư của Tống gia đi nữa thì cô vẫn không tài nào thích nghi được quần áo hôm nay mà cô mua chỉ toàn là những chiếc áo thun áo phông và quần jean đơn giản phù hợp với độ tuổi đôi mươi trẻ trung năng động vốn có của nguyên chủ..và tiếp theo là bộ tóc xoăn đỏ chóe này
Khi Uyển Như quay lại xe suýt chút nữa đã khiến bác Phúc không nhận ra cô..bình thường cô ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt trông như một bà cô không hề phù hợp với một cô gái tuổi đôi mươi chút nào nhưng..hôm nay nhìn cô ăn mặc vô cùng đơn giản gương mặt không trang điểm đã vậy mái tóc còn từ kiểu tóc xoăn đỏ chóe bây giờ lại được ép thẳng nhuộm lại màu nâu đen vừa thanh thuần vừa trẻ trung xinh đẹp như một cô nữ sinh trung học vậy..thật khiến người khác không thể tin được.
Nắng đã xuyên qua khẽ lá chiếu thẳng vào phòng ngủ của Uyển Như đã hơn 9 giờ sáng mà cô vẫn còn trùm chăn kín đầu ngủ đến không biết trời trăng là gì!
” Cốc..cốc..cốc..Nhị tiểu thư cô đã thức dậy chưa?? phu nhân bảo tôi lên gọi cô dậy, nhị tiểu thư..nhị tiểu thư”
Ngoài phòng tiếng gõ cửa vẫn vang lên liên tục khi không nghe thấy tiếng người bên trong hồi đáp, lúc này Uyển Như ở trên giường giọng vẫn còn ngái ngủ ” Ưm” 1 tiếng mới dần dần mở mắt cô phải trở mình lăn qua lăn lại mấy vòng mới có thể ngồi dậy được, có lẽ do mấy ngày nay có quá nhiều chuyện bất ngờ xảy ra khiến cô mệt mỏi nên hôm nay cô mới ngủ say đến vậy.
Khi Uyển Như mở cửa phòng thì thấy một người đàn bà tuổi chắc cũng ngoài ngũ tuần khuôn mặt nghiêm nghị đang cung kính cúi đầu với cô
” Nhị tiểu thư phu nhân cho gọi cô xuống ăn sáng ” nhìn người đàn bà đang đứng trước mặt mình Uyển Như đoán có lẽ bà ta là Thím Trương quản gia của nhà này cô dụi dụi mắt gật đầu ” Vâng! con sẽ xuống ngay” Uyển Như vừa dứt lời Bà ta ngạc nhiên mở to mắt nhìn cô chằm chằm cứ như sinh vật lạ vậy bởi vì trước đây Tống Giai Kỳ chưa từng dùng kính ngữ với bà như vậy khiến giọng bà cũng trở nên lắp bắp À..vâng..vậy vậy..tôi xin phép..” nói rồi bà cúi đầu đi xuống lầu.
Uyển Như vào phòng tắm vệ sinh thân thể tắm rửa rồi thay một bộ quần áo mà cô cảm thấy là ổn áp nhất trong cả một tủ đồ của nguyên chủ cô nhớ lại lúc mình mở tủ đồ đó ra toàn bộ đều là đồ thương hiệu đắt tiền nhưng lại chẳng có nỗi một bộ nào là lành lặn cả quần áo không hở trên cũng hở dưới còn không thì mỏng như tang..haizz..từ hôm nay việc đầu tiên mà Uyển Như cần thay đổi chính là cái ngoại hình này của nguyên chủ từ quần áo đến tóc tai chẳng có lấy một điểm khiến cô hài lòng
Lúc Uyển Như từ trên lầu bước xuống cô nhìn thấy ánh mắt của tất cả những người trong nhà từ mẹ nguyên chủ đến người làm ai cũng đều mắt tròn mắt dẹp ngạc nhiên nhìn cô mà cũng phải thôi cô bây giờ là Lâm Uyển Như trong thân xác của nguyên chủ chứ không còn là Tống Giai Kỳ của trước đây nữa thôi thì cứ mặc kệ để bọn họ tập quen dần với cô của hiện tại đi .
Bước tới bàn ăn cô kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Liễu Thi Hàm cũng là mẹ ruột của nguyên chủ
“Xin lỗi con xuống trễ hình như mọi người đều ăn xong hết rồi ạ” Uyển Như rụt rè cúi đầu nhìn Liễu Thi Hàm
Liễu Thi Hàm đưa tay xoa đầu cô trong đôi mắt bà toàn là sự cưng chiều “Ba và Chị Giai Ý của con vì bận việc công ty nên đã rời khỏi nhà từ sớm cho nên con cứ từ từ mà ăn không sao cả”
Uyển Như “À” một tiếng rồi bắt đầu ăn bữa sáng của mình..cô nhớ không lầm thì giai đoạn này công ty của ba nguyên chủ đang giành một dự án làm ăn nào đó rất quan trọng với rất nhiều công ty đối thủ cạnh tranh có tiếng tăm khác còn Tống Giai Ý vì muốn giúp đỡ ba mình nên từ lúc lên đại học đã chọn theo ngành kinh doanh khi chưa tốt nghiệp thì đã vào công ty của ba nguyên chủ để học hỏi cho đến tận bây giờ chắc cũng đã là cánh tay đắc lực bên cạnh Tống Vỹ Thành hai người bọn họ có lẽ đang bù đầu dự án và đó cũng là lý do mà từ lúc cô xuyên qua đến nay vẫn chưa từng gặp mặt nữ chính Tống Giai Ý..
Cô như sực nhớ chuyện gì xoay người hỏi Liễu Thi Hàm
” Mẹ..hôm nay con có thể ra ngoài được không??”
Liễu Thi Hàm nhìn cô vui vẻ đáp ” Đương nhiên có thể ,con muốn đi đâu để mẹ bảo bác Phúc đưa con đi”
“Con chỉ muốn ra ngoài mua một ít đồ thôi ạ!” Uyển Như hôm nay chính là muốn thay đổi toàn bộ tủ quần áo và cái mái tóc xoăn đỏ này của nguyên chủ với một trạch nữ như cô thì nó làm cô cảm thấy vô cùng khó chịu Liễu Thi Hàm sau khi nghe Uyển Như nói muốn ra ngoài liền vội nhét vào tay cô một chiếc thẻ ngân hàng rồi vỗ vỗ vào mu bàn tay của Uyển Như
“Từ nay về sau đây là thẻ của con ,con muốn mua sắm gì cứ thoải mái mật khẩu là ngày sinh của con đấy” nói xong bà sực nhớ vỗ vỗ trán ” Ầy! con xem mẹ đúng thật là già rồi lại quên là bản thân con đang bị mất trí nhớ” bà chỉ chỉ tay lên phòng ” tất cả giấy tờ và chứng minh thư của con mẹ đều để trong ngăn kéo bàn trang điểm của con đấy
Ăn sáng xong Uyển Như nhờ bác Phúc đưa cô đi mua sắm và đến tiệm tóc bởi vì cô chỉ vừa mới xuyên đến đây nên địa lý nơi này với cô vẫn còn rất xa lạ bác Phúc là tài xế của nhà họ Tống bác có gương mặt hiền từ phúc hậu năm nay bác cũng hơn 50 tuổi đã làm tài xế có nhà họ Tống cũng gần 20 năm có lẽ vì vậy nên bác rất hiểu tính cách của nguyên chủ vì dù sao bác cũng đã nhìn cô lớn lên còn gì nhưng hôm nay cô lại rất không giống cô chút nào lúc bác chở cô đến nơi cô xuống xe còn lễ phép cúi đầu cám ơn.. thôi thì cứ xem như là cô mất trí nhớ đi nhưng mất trí nhớ thì cả tính cách cũng thay đổi đến vậy sao nếu không phải gương mặt ấy dáng dấp ấy bác còn tưởng là người khác cơ đấy
Uyển Như chọn một cửa hàng quần áo không quá đắt đỏ vì đối với cô mà nói một cái áo một cái quần chỉ khoác lên người mà giá từ chục triệu đến vài trăm triệu là quá xa xỉ mặc dù bây giờ cô có là nhị tiểu thư của Tống gia đi nữa thì cô vẫn không tài nào thích nghi được quần áo hôm nay mà cô mua chỉ toàn là những chiếc áo thun áo phông và quần jean đơn giản phù hợp với độ tuổi đôi mươi trẻ trung năng động vốn có của nguyên chủ..và tiếp theo là bộ tóc xoăn đỏ chóe này
Khi Uyển Như quay lại xe suýt chút nữa đã khiến bác Phúc không nhận ra cô..bình thường cô ăn mặc hở hang trang điểm lòe loẹt trông như một bà cô không hề phù hợp với một cô gái tuổi đôi mươi chút nào nhưng..hôm nay nhìn cô ăn mặc vô cùng đơn giản gương mặt không trang điểm đã vậy mái tóc còn từ kiểu tóc xoăn đỏ chóe bây giờ lại được ép thẳng nhuộm lại màu nâu đen vừa thanh thuần vừa trẻ trung xinh đẹp như một cô nữ sinh trung học vậy..thật khiến người khác không thể tin được.