” Em ăn gì cũng được”. Câu trả lời quen thuộc của những cô nàng thường dùng khi đi ăn với người lớn hay người yêu đây chứ đâu, nhưng biết sao giờ cô còn không biết mình muốn gì hay ăn gì cơ mà, tự dưng chị ta dừng đèn đỏ rồi hỏi cô ăn gì. Không hỏi thì cô vẫn còn đang nghĩ chị ta nghĩ sẽ ăn gì buối tối rồi mới chở cô đi không đó!.
Xoay đi xoay lại bữa tối cũng xong, lần này Uyển Chi nói rất nhiều với Kiều Phương, chung quy cũng là chuyện ăn gì. Một người hỏi “em ăn gì?”. Còn một người lại trả lời “em ăn gì cũng được”. Cuối cùng cãi mệt quá quyết định đi ăn buffet cho lành. Thấy gì hợp mắt thì tự lấy mà ăn.
Lúc về nhà hai đứa cũng không nói với nhau câu nào nữa mà về phòng của mình luôn.
Uyển Chi về đến phòng với một ước mơ cô vừa nghĩ tới trong đầu khi được Kiều Phương chở, nó cũng không cao sang gì, cô chỉ muốn sau này cao hơn để trèo lên được cái xe moto để chạy như chị ta, nhưng nghĩ tới cô hiện giờ đã 17 tuổi mà chiều cao chỉ vỏn vẹn m57 này thì giấc mơ này hơi khó thực hiện.
Nằm trong phòng bấm điện thoại, làm cô ngủ khi nào không hay chỉ thấy sáng hôm sau 6 giờ sáng cô đã dậy ra khỏi phòng thực hiện vệ sinh cá nhân, bước ra phòng khách cô hơi hoang mang vì thấy mấy chiếc túi đựng quần áo cô không để ý nhiều đến nó mặc định trong lòng là dì gái vừa mua về để đó hôn sau giặt, cô cũng không muốn tới ở nhờ nhà người khác mà ăn không ngồi dồi liền bước vào bếp thực hiện nấu bữa sáng, cũng nay trong nhà có mấy bịch phở khô, bún khô…trong tủ đá còn có xương nên cô quết định hạ xuống nấu nui.
Nói chứ cô nấu ăn cũng không phải giỏi giang gì nó chỉ nằm ở mức đủ sài thôi, nói thẳng ra là ăn được không chết là được!. Tiếng lạch cạch của dụng cụ bếp cứ vậy là thành tiếng, may sao khoảng 40 phút gì đó thì mọi thứ cũng hoàn thành nhưng cô không đổ nước dùng vào ngay mà chỉ để tô có chứ nui được nấu sơ qua ở đó rồi lại ra ngồi trên sofa phòng khách lướt điện thoại chờ mọi người dậy rồi ăn chung.
Người thức tiếp theo là dì, lúc ra ngoài phòng khách bà thấy cô cả ngửi thấy lẫn mùi canh xương thơm thoang thoảng trong căn hộ. ” con vừa nấu gì à?” Dì tươi cười bước ra ngoài.
“A con có nấu nui dì đói chưa con lấy cho dì ăn trước” thấy dì hỏi Uyển Chi cũng lập tức đáp lại.
“Giỏi quá ta, vậy con đã thử đồ dì mua chưa?”. Dì nói
Cô nghe dì nói đến đây liền đứng hình vài giây liền hỏi lại dì, dì cũng chỉ nói với cô hôm qua có đi mua vật dụng cá nhân cho cô tiện thể có mua vài bộ đồ luôn do tối qua cô ngủ sớn quá bà cũng không nỡ đánh thức cô dậy liền đặt trên sofa, để sáng hôm sau cô thử nghe đến đó Uyển Chi liền hiểu, lúc đầu cô cũng rất lúng túng vì ngại, nhưng rồi sau một số lời thuyết phục từ dì nên cô cũng phối hợp thử đồ.
Trớ trêu, thế quái nào mà hầu như đều là mấy đồ dễ thương kiểu cute girl đồ á. Ôi thôi thế đã là gì trong lúc tôi thử đồ bước ra cho dì coi, cô con gái của dì bất chợt dậy mở cửa ra thấy cô. Phải! Là thấy cô trong giao diện mặc đồ như cute girl chính hiệu, còn vừa cười vừa nói nữa chứ.
…ha…haha không ngờ tới đấy.
Gì chị ta nói vậy ý là sao!! cô thức sự thấy ngại rồi ngại dữ luôn!. Nhưng mà khoan!.
Chị ta cười, phải lần đầu cô thấy chị ta cười thành tiếng như vậy, bình thường mặt của chị ta như không có cảm xúc vậy.