Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới

Chương 59: Bệ hạ lệnh để cho bổn gia đến đây mua đồ Mang về



Cứ mỗi độ mưa rơi, thời tiết lại lạnh hơn nửa. Mưa thêm mươi đợt nữa, người người mặc áo bông.

Trải qua mấy trận mưa thu, nhiệt độ ở Đế đô dần giảm xuống, gió thu cũng dần chuyển thành gió bắc lạnh lẽo cắt da cắt thịt. Bộ Phương thức dậy sớm, lạnh đến mức chẳng muốn rời khỏi ổ chăn.

Rửa mặt xong, Bộ Phương mặc một chiếc áo khoác thật dày rồi mới mở cửa quán. Vừa mở cửa, gió lạnh đã ập thẳng vào mặt, sau đó len lỏi từ gáy đến tận lưng khiến hắn lạnh thấu xương. 

Bộ Phương khẽ xoa tay hít hà.

Hắn liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm dài ngủ mặt đất rồi bĩu môi.

“Con chó lười biếng này, suốt ngày chỉ biết ngủ, chả có tí ý thức mình là Chí Tôn Linh thú nào cả. Đáng lẽ nó phải có dáng vẻ oai phong hùng dũng đứng trước cửa để nâng cao vị thế của quán ăn chứ?” 

– Ê nhóc, bản cẩu gia muốn ăn Túy Bài Cốt.

Tiểu Hắc mở đôi mắt chó nhập nhèm, lười biếng quay lại nói với Bộ Phương, giọng nói của nó không quá già dặn, có loại từ tính của nam nhân, khá là ôn hòa…

Bộ Phương khẽ nhíu mày: 

– Con chó lười nhà mi, ăn chùa uống chùa còn đòi chọn món à?

Tiểu Hắc đảo mắt, không thèm quan tâm đến Bộ Phương, đầu chó lại cúi xuống nằm bò dưới đất, rõ là đang nói rằng “Có định nấu hay không?”

Bộ Phương bực con chó lười này vô cùng, nó dám không nhìn hắn, nó không sợ hắn sẽ cho thêm một thìa tương ớt Thâm Uyên vào Túy Bài Cốt hả? Cho con chó lười nhà mi cay đến mức sống không được chết không xong luôn. 

Bộ Phương quay đầu đi vào phòng bếp, mặc dù miệng nói không muốn làm Túy Bài Cốt cho Tiểu Hắc nhưng hôm qua Tiểu Hắc đã ra tay, cũng coi như là giúp đỡ hắn rất nhiều rồi, vì thế Bộ Phương cũng miễn cưỡng đồng ý yêu cầu lần này của nó.

Hắn lấy một vài nguyên liệu chủ yếu cần dùng để hầm Túy Bài Cốt từ tủ lạnh ra, bao gồm thịt sườn Bôn Vân Trư, một ít tinh bột và gia vị nước tương.

Bộ Phương đặt khúc sườn trên tấm thớt gỗ, vung tay lên, con dao lóe lên một tia sáng lạnh, con dao xoay tròn trong tay hắn một cách điêu luyện, Bộ Phương mau chóng dùng sống dao đập lên khúc sườn. 

Đầu tiên, hắn đập cho miếng thịt mềm hơn một chút, có như vậy thì thịt mới dễ băm hơn, luyện tập Lưu Tinh đao công nhiều ngày như vậy, trình độ dùng dao của Bộ Phương cũng tăng lên không ít, gần như chỉ nhìn thấy một vệt sáng, con dao đã chặt mạnh xuống khúc sườn.

Lần đầu tiên hầm Túy Bài Cốt, Bộ Phương còn cảm thấy chặt sườn vô cùng tốn sức, đến giờ kỹ thuật dùng dao đã tiến bộ, chặt thái cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn chặt từng miếng sườn Bôn Vân Trưchứa đầy linh khí thành từng miếng nhỏ 

để vào chỗ bột loãng vừa nhào xong, khiến mỗi miếng thịt đều được bột bao lấy.

Đổ dầu ngập nửa chảo, đợi đến khi dầu có ít khói bốc lên thì đặt miếng thịt đã tẩm bột vào đó.

Xèo xèo xèo! 

Miếng thịt chìm nổi trong chảo, mùi thơm dần tản ra.

Đến khi tất cả các miếng thịt đều chiên xong lại bỏ vào một chiếc chảo lớn, chế nước sốt sánh màu cam, sau đó đảo cùng nhau, cuối cùng bày lên đĩa.

– Tiểu Hắc, ăn cơm. 

Bộ Phương bưng Túy Bài Cốt, vừa ra khỏi phòng bếp liền khẽ gọi.

Ánh mắt đang lim dim của Tiểu Hắc bỗng chốc sáng lên, cái mũi không ngừng hít hà đánh hơi, lè lưỡi, vội vã nhìn bát Túy Bài Cốt trong tay hắn.

Hắn đặt bát Túy Bài Cốt trước mặt Tiểu Hắc, Tiểu Hắc liền vẫy đuôi, vùi đầu vào bát ăn ngấu nghiến. 

Khóe môi Bộ Phương khẽ cong lên, hắn vuốt ve bộ lông mềm mại không nhiễm một hạt bụi của Tiểu Hắc rồi đứng dậy, kéo chiếc ghế ngồi trước cửa Quán ăn nhỏ, nhàn nhã phơi nắng.

Mặc dù ngày hôm qua, trong quán xảy ra trận đại chiến của các cường giả đứng đầu Đế quốc, nhưng Bộ Phương cảm thấy cuộc sống của hắn vẫn chẳng có gì thay đổi quá lớn.

Cuối thu, ánh mặt trời chiếu xuống càng ấm áp và thoải mái, quần áo phơi dưới ánh nắng tỏa ra một mùi hương thơm mát khiến lòng người mê say. 

Quả là một ngày tươi đẹp biết bao.

Xa xa, Kim bàn tử dẫn theo một đám người trùng trùng điệp điệp đi tới, hắn thậm thọt đi đầu, khuôn mặt béo phệ cũng hơi sưng lên.

– Chào buổi sáng, Bộ lão bản. Đang phơi nắng đấy à? Thật là rảnh rỗi nhỉ. 

Kim mập mạp chào Bộ Phương.

Bộ Phương khẽ gật đầu, ngờ vực nhìn gã, nói:

– Mặt của ngươi sao lại sưng lên thế kia? Ngươi vốn đã rất béo rồi, không cần đánh tới sưng mặt nữa đâu. 

– Bộ lão bản, chúng ta có thể trò chuyện một cách bình thường được không, mọi chuyện còn không phải là vì ngài chắc.

Nói đến vết thương trên mặt, ánh mắt của Kim bàn tử lại trở nên ai oán.

– Hải Lệ Bao của ngài, mùi vị quá thơm… 

Kim bàn tử kể lại toàn bộ chuyện xảy ra trên pháp trường ngày hôm qua cho Bộ Phương nghe, khiến hắn chợt ngẩn người.

Thì ra lần đầu tiên đẩy ra món Hải Lệ Bao lại tạo thành cảnh tượng bất ngờ đến vậy.

– Ngươi làm chuyện vô nhân đạo thế mà hắn không đánh chết ngươi à? 

Bộ Phương đứng dậy, thả lỏng gân cốt rồi ung dung nói, sau đó lại đi về phía phòng bếp.

Kim bàn tử dở khóc dở cười, Bộ lão bản học được cách nói mát người khác từ bao giờ vậy?

– Bộ lão bản, hôm nay vẫn giống như mọi ngày nhé. 

Bộ Phương phất tay tỏ vẻ đã biết, chỉ một lúc sau, mùi thức ăn thơm lừng lại bay ra từ phòng bếp.

Âu Dương Tiểu Nghệ lanh lẹ chạy tới, hôm nay tâm trạng của cô bé khá tốt.

– Ồ, lão Kim, ông đánh sưng phù mặt làm gì thế? 

Âu Dương Tiểu Nghệ vừa bước vào cửa quán đã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của lão Kim, bèn cười hả hê.

Kim bàn tử tức khắc cười khổ, thấy Âu Dương Tiểu Nghệ không ngừng truy hỏi, đành kể lại cho cô bé nghe về chuyện Hải Lệ Bao một lần nữa.

– Hải Lệ Bao ngon thế cơ à? Để lát nữa bảo ông chủ thối tha nấu một suất, ta mang về cho cha mẹ và ông nội nếm thử. 

Âu Dương Tiểu Nghệ thầm nghĩ trong lòng.

– Tiểu Nghệ, bưng đồ ăn lên.

Bộ Phương nghe thấy có tiếng cười to trong quán liền đoán ra Tiểu Nghệ đã tới rồi, vì thế thản nhiên gọi. 

– Có ngay đây.

Âu Dương Tiểu Nghệ lon ton chạy đến bên cửa sổ, bưng đồ ăn mà đám người Kim bàn tử đã chọn lên.

Sau khi đám Kim bàn tử ăn no xong, đều lần lượt tính tiền rời đi, trước khi đi, mỗi người còn cầm theo một phần Hải Lệ Bao nữa. 

Cơ Thành Tuyết mặc một bộ y phục màu trắng, tao nhã đi tới, hắn gần như đã là khách quen của Quán ăn nhỏ, khuôn mặt thường hiện lên nụ cười ôn hòa.

– Điện hạ ca ca muốn ăn cái gì?

Âu Dương Tiểu Nghệ hỏi. 

– Một phần Cá Ướp Bã Rượu, một vò rượu Băng Tâm Ngọc Hồ.

Một lúc sau, đồ ăn đã được bưng lên, Cơ Thành Tuyết thoải mái tự rót tự uống, ăn Cá Ướp Bã Rượu, uống Băng Tâm Ngọc Hồ.

Trước cửa ngõ, một bóng người với mái tóc bạc õng ẹo đi tới. 

– Ôi chao, tim của ta, con chó này sao vẫn ở chỗ này hả? Dù gì cũng là chí tôn linh thú, có thế tỏ ra có chút khí phách được không?

Hôm nay Liên Phúc mặc thường phục, tóc bạc cũng buộc gọn lên, dùng phát quan bằng đồng cột lại, khuôn mặt trắng nõn. Gã vừa nhìn thấy Tiểu Hắc, trái tim liền chực nhảy ra ngoài lồng ngực, bàn tay tạo thành Lan Hoa chỉ, miệng không ngừng lẩm nhẩm.

Tiểu Hắc cũng lười để ý đến tên thái giám đáng ghét kia, thong dong gặm Túy Bài Cốt hương vị ngạt ngào, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. 

– Ư, thật là thơm!

Liên Phúc vừa vung vẩy bàn tay, vừa lẩm bẩm.

Tiểu Hắc lập tức ngừng lại, cảnh giác quét mắt nhìn thái giám một lượt, vừa xoay người bèn chổng mông vào mặt Liên Phúc, tiếp tục gặm Túy Bài Cốt của nó. 

Thèm vào! Liên Phúc vô cùng tức giận, làm như bản tổng quản muốn cướp đồ ăn của chó không bằng.

Hừ! Liên Phúc kiêu ngạo hừ một tiếng, lắc mông bước vào Quán ăn nhỏ của Bộ Phương. Hôm nay gã tới không phải để gây chuyện, cũng không phải tới để bắt ai, chỉ đơn thuần đến mua đồ ăn mà thôi.

Ngày hôm qua, hoàng đế bệ hạ đã hạ thánh chỉ để hôm nay gã đến Quán ăn nhỏ mua tất cả các món ăn mang về hoàng cung cho hoàng đế nếm thử, nếu hương vị ngon thì chiêu mộ Bộ Phương vào cung. 

– Chỉ là một đầu bếp nhỏ thôi mà, chẳng lẽ so được với đại trù của ngự thiện phòng chắc?

Tự trong lòng, Liên Phúc không mấy để ý tới nhiệm vụ ngày hôm nay cho lắm.

– Ôi chao! Tam hoàng tử điện hạ, sao ngài lại ở đây thế, ối chà, đây chẳng phải là tiểu công chúa của Âu Dương tướng quân nhà chúng ta hay sao? 

Vừa bước vào Quán ăn nhỏ, Liên Phúc đã nhìn thấy Cơ Thành Tuyết đang ngồi đó ăn thịt, uống rượu cùng với Âu Dương Tiểu Nghệ lanh lẹ cách đó không xa, ánh mắt bỗng chốc liền lóe sáng.

– Ồ? Liên công công, hôm nay sao lại xuất hiện ở đây vậy?

Cơ Thành Tuyết hơi ngạc nhiên, Liên Phúc là thái giám bên cạnh phụ hoàng, hôm nay lại chạy tới quán ăn nhỏ này, thật đúng là kỳ lạ. 

– Điện hạ không biết đó thôi, bệ hạ lệnh cho nô gia đến mua tất cả các món đóng gói mang về cung, vì thế nô gia mới đến đây. Thánh mệnh khó cãi.

– Ừm… Hở? Đóng gói về?

Cơ Thành Tuyết khẽ gật đầu, nét mặt kỳ quái nhìn Liên Phúc. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.